Năm giờ chiều, ánh nắng dần dần tắt. Sau khi mọi người đã có mặt đông đủ, anh Cò gương mặt căng thẳng nhìn từng gương mặt một lượt:
Hay đừng đi nữa.
Chị Mị liếc xéo, vòng tay trước ngực:
Cò thật là, muốn về thì về một mình đi.
Anh Cò thở dài, biết bản thân không thể ngăn cản được, anh không nói gì thêm nữa.
Bình thì ngược lại vẻ buồn rầu, ủ dột của anh Cò, tâm trạng nó cực kì vui vẻ, miệng cười không khép lại được, nó đứng trò chuyện với Lập Thành, miệng nói không ngừng tay múa lung tung.
Tôi ngồi xuống tảng đá dưới gốc cây, chống cằm, lòng bồn chồn. Vài tiếng nữa sự thật sẽ được phơi bày.
Mặt trời rất nhanh xuống núi, tia nắng cuối cùng xót lại cũng tắt ngúm. Bóng tối dần ngự trị. Bầu trời đêm nay đen như mực không trăng cũng không sao.
Chúng tôi hàng nối hàng hướng về phiá nhà hoang. Nhà nhà lên đèn, ánh đèn leo lét không đủ chiếu sáng một con đường. Ở quê, tầm giờ này, đa số nhà dân đều đã cài then khóa chốt, không gian đìu hiu, tiến ếch nhái ngoài đồng kêu rôm rã, khiến sóng lưng tôi lành lạnh, da gà nổi lên khắp người.
Đứng trước ngõ căn nhà hoang, gương mặt ai cũng căng thẳng. Lập Thành tiến lên phiá trước, nó bắt đầu tháo sợi dây dừa quấn lấy cửa, vì trải qua thời gian dài, sợi dây dừa đã mục nát, nó chỉ cần kéo nhẹ đã đứt thành nhiều khúc. Nó dùng lực , cửa ngõ mở ra, lâu năm không mở cỏ bám đầy cửa, không gian vang lên tiếng kẽo kẹt, tiếng cỏ đứt, nghe rõ mồn một. Anh Cò, Bình, Còi và nó lấy đèn pin trong túi bật lên, ánh sáng khiến tôi nhìn rõ mọi thứ trong sân. Trong sân bao phủ tầng tầng, lớp lớp lá. Cây cối mọc chằn chịt. Khi bị ánh sáng chiếu đến, vài con chim hoảng sợ đập cánh bay đi, khiến cành lá va chạm vào nhau rung lên liên hồi. Tim tôi muốn nảy ra khỏi lòng ngực.
Vào thôi. Lập Thành dẫn đầu.
Tôi đi theo sau Lập Thành.
Chân vừa bước vào đã lún xuống, tôi cảm nhận được lớp lá dày dưới chân, mềm mềm, lành lạnh, ẩm ướt.
Sau lưng vang lên tiếng hét của Linh:
Ghê quá, có con gì bò vào chân tui. Linh nhảy dựng lên.
Thằng Còi đi bên cạnh chiếu đèn pin xuống chân Linh. Mọi người đồng loạt nhìn theo. Tôi trợn mắt, rùng mình, dưới chân con nó có con trùng đất bò lên. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con trùng đất to như vậy, nó to bằng ngón tay cái, đầu ngoe ngẩy, nhơn nhớt. Mặt nó tái mét, anh Cò cúi xuống nhặt cành cây khô dưới đất hất con trùng đi.
Xong rồi, đi thôi, may là con trùng đất vừa rồi là con rắn, bò cạp hay con rít thì tiêu. Anh Cò lắc đầu nhún vai.
Cò còn hù mấy đứa nữa chứ, lo tập trung đi. Chị Mị đánh khẽ vào vai anh Cò mắng.
Cò biết rồi. Anh Cò lùi mấy bước, né được cú đánh lần thứ hai của chị Mị.
Anh Cò đi nhanh tiến lên phiá trước đi cùng Lập Thành, Bình.
Khi cách căn nhà hoang tầm năm bước chân, sắc mắt ai nấy đều căng thẳng. Hôm nay trời không có gió tôi lại nghe thấy tiếng lá cây va vào nhau xào xạc. Tôi toát mồ hôi hột.
Chợt thằng Còi kéo tay Hà, mắt trợn to miệng ú ớ. Mặt nó cắt không còn giọt máu. Tay run run chỉ về phiá bụi rậm bên trái căn nhà. Bình giơ đèn về phiá đó. Bụi cây rung lên từng hồi.
Gì vậy? An thốt lên.
Tôi sợ hãi nắm lấy tay Linh, tôi và nó ôm nhau run cầm cập.
Mọi thứ rất nhanh sáng tỏ, trong bụi rậm một con mèo mun nhảy ra, nó nhìn chúng tôi, đôi mắt sáng quắc trong đêm.
Ngao ngao...ngao... ng.... ao..... Tiếng kêu trong đêm càng trở nên quỷ dị, khiến tôi nổi da gà.
Thì ra là mèo hoang, làm sợ hết cả hồn. bé Đậu thở phào nhẹ nhõm, chị Mị quay sáng kéo bé Đậu vào lòng, an ủi:
Không sao đâu.
Mọi người lại tiếp túc bước đi. Tiếng bước chân giậm trên lá mục nát phát ra tiếng lạo xạo. Cách cửa căn nhà ngày càng gần, Bình hồi hợp, nó nhìn Lập Thành ra hiệu. Lập Thành gật đầu, nó giơ tay lên chạm vào cánh cửa. Ai cũng hồi hợp chờ đời. Chợt nó rụt tay về, vỗ vỗ ngực.
Nhanh lên. Chị Mị hối.
Ông này làm tui hồi hợp theo. Hà liếc xéo Bình.
Bình quay sang nhìn mọi người, nó nhún vai tỏ vẻ vô tội: Xin lỗi, xin lỗi. Nó cười hì hì. Lần này thật nè Nó đưa tay lên lần nữa.
Khi sắp chạm vào cánh cửa, thằng Còi xông lên nắm lấy tay Bình, nó lắc đầu lia liạ, mắt mở to tràn ngập sợ hãi, mặt nó xanh hơn cả vừa rồi, nó lắp bắp, răng va vào nhau:
Đừng...chạy...chạy thôi...
Anh Cò lắc vai thằng Còi lo lắng:
Còi sao vậy?
Thằng Còi ú ớ, mắt trợn to, nó chỉ chỉ về phiá cây vú sữa.
Tôi cảm nhận được sự sợ hãi của nó, trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ, bất an. Tôi nuốt nước miếng, nhìn theo hướng thằng Còi chỉ. Phút chốc não tôi trì trệ, tim như ngừng đập. Cây vú sữa to độ ba người ôm, cành lá xum xuê rậm rạp, vì khoảng cách qua xa lại tối, tôi chỉ nhìn thấy một bóng trắng đứng dưới gốc cây. Mái tóc dài che kín gương mặt. Không có gió nhưng áo trắng cùng mái tóc lại bay phất phơ, lộ ra nữa gương mặt đầy máu. Tuy không nhìn thấy mắt nhưng tôi có thể cảm nhận được nó đang nhìn chằm chằm chúng tôi.
Mặt đứa nào đứa nấy cắt không còn giọt máu.
Á... Á... Tiếng hét thất thanh của mọi người vang lên ai nấy đều co giò bỏ chạy như đàn ong vỡ tổ.
Tôi bủn rủn tay chân, hoảng loạn bỏ chạy. Mới chạy được vài bước thì vấp phải cục đá.Theo phản xạ tôi hét lên. Lập Thành chạy bên cạnh, tựa tên bắn lao nhanh đến đỡ lấy tôi tránh cho tôi một màn sắp đo đất.
Tuyết không sao chứ? Lập Thành lo lắng, nó nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.
Tôi lắc đầu ngầy ngậy, hoảng loạn:
Chạy... nhanh...
Lập Thành gật đầu nắm lấy tay tôi chạy.
Thằng Còi không khá hơn tôi là mấy, nó té úp mặt xuống đất, nó không kịp đứng dậy mà vừa lết vừa chạy, trong cực kì tội nghiệp. Buồn cười nhưng hiện tại tôi không còn tâm trạng mà cười.
Vốn bản tính tò mò, dù sợ tôi vẫn quay đầu nhìn về phái cây vú sữa lần nữa. Nơi đó đã không còn bóng trắng. Tựa như vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Chạy được một đoạn khá xa, cả đám ôm bụng thở hỗn hển. Bình ở phiá trước la lên oai oái:
Ôi, tui giẫm bãi phân bò. Kinh quá. Hu hu. Bình khóc thét.
Tôi ôm bụng vừa thở vừa cười đến chảy cả nước mắt.
Hà nằm bò luôn dưới đất, nó rên:
Mệt quá, tui chết mất.
Thằng Còi ngồi xuống đất, nó thở hỗn hển:
Sợ quá, tui tè luôn ra quần rồi đây.
Khiếp. Ha ha. Linh ngồi bên cạnh thằng Còi ôm bụng cười sặc sụa.
Anh Cò quẹt mồ hôi trên trán, nhìn chị Mị và bé Đậu bên cạnh đang không ngừng thở dốc:
Mị cứ bướng, Cò bảo rồi không nghe.
Chị Mị gật gật đầu tỏ vẻ biết lỗi:
Mị xin lỗi được chưa. Không ngờ có thật, vừa rồi Mị sợ quá muốn sắp xỉu luôn.
Chân Tuyết sao rồi? Lập Thành hỏi.
Lúc này tôi mới cảm nhận được cơn đau dưới chân. Tôi nhăn mặt, Lập Thành ngồi xuống rọi đèn pin vào chân tôi.
Chân tôi bị sướt một đường dài, máu theo vết thương rỉ ra.
Trời, có sao không Tuyết. Linh chạy đến bên tôi, lo lắng.
Tôi lắc đầu: Không sao.
Về nhà nhớ bôi thuốc vào bị sẹo là tiêu luôn. Chị Mị dặn.
Đi thôi. Lập Thành nhíu mày nhìn vết thương ở chân tôi, xoay lưng lại.
Tôi ngơ ngác, chưa kịp hiểu, Lập Thành bổ sung thêm: Tuyết leo lên đi để Thành cỗng.
Tôi xấu hổ, xua tay:
Không sao đâu. Ai đời lại để Lập Thành cỗng, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi mà không đến mức phiền nó. Tôi đã nợ nó rất nhiều, rất nhiều rồi.
Leo lên đi, đi bộ nó chảy máu ra nữa. Hà xen vào.
Đúng đó. Mọi người nhất trí.
Tôi không còn gì để nói, gật đầu, leo lên.
Hai đứa về bôi thuốc nhanh rồi ra bãi đất trống nướng bắp ăn nha. Anh Còi dặn.
Tôi và Lập Thành gật đầu.
Tui về chung với. Bình chạy theo: Rửa chân cái, xui gì đâu, chạy ra đến đây rồi còn giẫm bãi phân bò.
Bình không nhắc đến thì thôi nhắc đến cả đám lại ôm bụng cười thêm một trận.
Trên đường về, Lập Thành với Bình nói đến chuyện xảy ra trong căn nhà hoang, thỉnh thoảng tôi xen vào vài câu. Đến giờ, tim tôi vẫn còn đập liên hồi.
Vai Lập Thành thật rộng, vững chãi và ấm áp, tôi dựa đầu vào vai nó, nỗi sợ hãi vừa rồi dần dần biến mất. Tôi mơ hồ thiếp đi. Khoang mũi tràn ngập hương thơm xả vải trên áo nó. Dễ chịu và bình yên.
Cuộc thám hiểm tối nay, cứ nghĩ rằng chỉ có trên phim, trên truyện. Không ngờ lại xảy ra ở đời thực, mà tôi là một nhân vật trong đó. Ngày trước tôi chưa từng dám tưởng tưởng đến, có một ngày cuộc sống tẻ nhạt của tôi sẽ tràn đầy màu sắc như vậy. Cảm ơn những người bạn thân yêu đã ở bên tôi, cùng tôi trải qua niềm vui, nỗi buồn cả sự sợ hãi. Cảm ơn vì tất cả.