Không hiểu điều gì thôi thúc, tôi lái xe đi theo Lập Thành. Tôi không dám đi gần vì sợ nó phát hiện tôi đi chầm chầm cách nó khoảng vài mét.
Đi theo Lập Thành khoảng tầm năm phút nó dừng xe, tôi cũng dừng lại. Nó dắt xe lên vỉa hè rồi đi vào ngôi nhà một tầng màu vàng hơi lụp sụp. Phải chăng đây là nhà nó. Tuy nhiên khoảng chừng vài phút sau nó lại đi ra cùng với một người phụ nữ nữa. Cả hai đều mặc đồng phục màu xanh nước biển đậm, tay cầm theo chổi. Trong đầu xẹt qua hình ảnh mơ hồ nhưng tôi vẫn chưa nắm bắt được. Nó và người phụ nữ ấy đạp xe đi. Tôi nắm chặt tay lái đến trắng bệch. Trong lòng dằn xé. Tôi nên đi theo nó nữa không? Tôi cảm thấy bản thân vô duyên và rồi trong một khoảnh khoắc tôi quyết định đạp xe theo nó và người phụ nữ trên con đường họ vừa đi.
Đi thẳng, rẽ vài con đường cuối cùng Lập Thành và người phụ nữ ấy cũng dừng lại họ gửi xe gần công viên. Hai người vừa cười vừa nói, người phụ nữ nhận lấy cây chổi từ tay Lập Thành rời gót rẽ đi hướng khác. Tôi cũng vội gửi xe rồi lẽo đẽo đi theo Lập Thành.
Lập Thành tiến về phiá để thùng rác ở công viên,khom người nhặt những chai nước, túi nilong vứt ngổn ngang gần thùng rác bỏ vào thùng. Xung quanh vài cặp tình nhân vài đám con gái đưa mắt nhìn nó, thì thầm với nhau. Nó không bận tâm, khuôn mặt đẹp trai vẫn thản thiên, dọn dẹp xong xuôi nó đẩy một thùng rác rồi bắt đầu đi. Trên đường thấy rác nó lại khom người nhặt lấy, bỏ vào thùng, đẩy xe rác xuống lòng lề đường.
Dòng người, xe cộ vẫn qua lại tấp nập. Hai bên vỉa hè bày bán bún, phở, xôi,... rất đông khách trên mặt họ tràn ngập nụ cười. Lập Thành đi không nhanh, từ tốn bước đi nó hoàn toàn đối lập với cảnh nhộn nhịp tất bật của thành phố. Tiếng chổi quét lá khô, rác trên mặt đường phát ra tiếng lao xao, lao xao lọt vào tai tôi sao mà chua chát. Lưng nó hơi khom xuống, bàn tay mạnh mẽ điều khiển chổi. Tôi nhớ đến tấm lưng lúc nào cũng thẳng tấp ngồi học của nó thì ra tấm lưng ấy còn có thể khom xuống. Ánh nắng vàng nhạt bao phủ thân thể nó, bóng nó trải dài trên mặt đường nhựa. Trước mắt chợt nhòe đi, dáng vẻ nó méo mó qua làn nước mắt. Tôi cắn môi cố kiềm nén tiếng nấc nghẹn. Tôi vô tâm quá, tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình, chơi với nó lâu rồi ngoài biết học giỏi tốt bụng khờ khạo tôi không biết gì về nó, cuộc sống nó ra sao, nó thích thứ gì, gia đình nó như thế nào. Tất cả về nó tôi biết chỉ vỏn vẹn bằng số không. Phải chăng cuộc sống của nó rất khổ cực? Lòng tôi đau nhói, nhìn dáng vẻ nó khom lưng quét rác tôi đau lòng. Nó chan lứa tôi trong khi tôi được ăn no mặt ấm nó lại phải tần tảo lăn lộn với cuộc sống. Trong khi tôi than thân trách phận nó vẫn nở nụ cười rạng rỡ lạc quan.
Tôi biết thế giới có rất nhiều rất nhiều người mỗi người lại có một hoàn cảnh sống khác nhau. Bạn sống trong hạnh phúc sẽ không hiểu được cuộc sống của những con người đau khổ. Bạn sống trong nhung lụa sẽ không hiểu được những con người nghèo khổ bươn trải. Bạn có tất cả mọi thứ sẽ không hiểu được những con người với hai bàn tay trắng.
Lập Thành thì ra từ trước đến nay tôi hoàn toàn không hiểu gì về nó. Nếu hôm nay tôi không phát hiện ra phải chăng tôi mãi mãi sẽ không biết được sự thật phải chăng nó sẽ chẳng bao gìơ nói với tôi.
Chân nặng như đeo chì, tôi gồng mình đi theo nó.
Vài con người vô tâm, nhìn thấy Lập Thành thản nhiên quăng rác trên tay xuống chỗ nó quét. Nó không tức giận bình thản quét rác bỏ vào thùng.
Ánh nắng chiếu xuống hắt lại giọt mồ hôi trên trán nó long lanh như cầu vồng. Áo dính sát vào lưng. Nó kiên nhẫn quét rác. Con đường dưới bàn tay nó phút chốc bỗng trở nên sạch sẽ.
Trong đầu chợt hiện lên bài Người quét rác của Phan Hạnh:
Cần cù quét rác chổi bằng tre
Sột sột vang lên giữa nắng hè
Đường phố quếnh quang chăm chú ngắm
Hàng cây xanh ngát rù rì nghe
Trẻ em tung lên tăng bước vào lớp
Người lớn vội vàng kịp chuyến xe
Giữ được sạch lề và đẹp lối
Văn minh lịch sự trên đường về.
Tôi cắn môi, tôi không thể tiếp tục nhìn được nữa. Tôi đã theo nó một đoạn đường khá dài, nó rẽ vào con đường khác. Con đường này khá vắng xe thi thoảng có vài chiếc xe máy chạy ngang. Tiếng chổi tre trên nền đường vẫn xào xạc xào xạc, âm thanh đó bỗng khiến tôi mạnh dạn hơn. Tôi chạy đến chỗ nó, khi còn cách một bước. Tôi vòng tay ôm sau lưng nó. Nó giật bắn người lưng phút chốc cứng đờ. Tôi bật khóc nức nở. Nhận ra giọng của tôi nó từ từ thả bàn tay đang nắm tay tôi kéo ra, thả lỏng hai bên, đứng bất động. Khóc một hồi, tôi mới buông nó ra. Nó xoay người nhìn tôi. Ánh mắt đen láy tràn ngập vẻ ngạc nhiên cùng bối rối. Tôi nhìn nó qua làn nước mắt.
“Tuyết đừng khóc...Thành xin lỗi... Sao Tuyết lại ở đây?” Nó đưa tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi.
Tôi im lặng ngắm nó, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi, tóc mai rũ xuống dính vào mặt. Cả người nó nổi bật trong bồ đồng phục lao công.
“ Thành nói dối Tuyết để đi làm...” tôi ngập ngừng.
Nó lắc đầu:
“ Không có, không phải vậy đâu. Thành không nói dối Tuyết. Tuyết nghe Thành giải thích đã.”
Tôi gật đầu.
“ Thành giải thích đi.”
Tôi lẽo đẽo đi theo nó đến một cái cây gần đó, tán cây rất lớn tỏa bóng râm mát rượi. Tôi cùng nó ngồi xuống vỉa hè.
Hai tay Lập Thành đan vào nhau, ánh mắt phút chốc thoáng buồn, xa xăm, nó nói giọng nói trầm trầm:
“ Hôm nay mẹ Thành bị ốm bà không thể làm được như Tuyết thấy đấy nên Thành làm thay mẹ. Bố Thành mất khi Thành mới lên ba. Mẹ Thành dãi nắng dầm sương gồng mình làm lụng vất vả nuôi Thành, cho Thành ăn học nên người. Từ khi hiểu chuyện Thành đã hứa với bản thân sau này nhất định học thật giỏi để bà có cuộc sống tốt hơn. Nhìn bà mỗi ngày đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về Thành thương lắm. Nhiều đêm nằm nghe mẹ khóc Thành buồn lắm. Thành biết từ khi ba mất bà đau khổ lắm nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không muốn Thành biết. Thành mong bản thân lớn thật nhanh có thể làm lụng để phụ giúp bà.”
Nước mắt tôi lại trào ra, tôi nhìn Thành nghẹn ngào:
“Sao Thành không kể với Tuyết.”
Nó lắc đầu, nhìn tôi đáy mặt dâng lên vẻ dịu dàng:
“ Thành không muốn Tuyết biết. Cuộc sống cơm áo gạo tiền rất khổ Thành chỉ muốn Tuyết cứ vui vẻ, nhìn đời bằng màu hồng. Cuộc sống này tăm tối lắm một mình Thành chịu được rồi.”
“Nhưng sau này Tuyết cũng sẽ trải qua.” Tôi không đồng tình.
“ Không đâu...” im lặng vài giây Lập Thành nói khẽ.
Tôi khó hiểu nhưng Lập Thành không nói gì thêm.
Tán cây đung đưa trong gió, tôi đưa tay vén lại tóc.
Lập Thành đứng dậy nhin tôi nói:
“ Tuyết ngồi đây chờ Thành đi Thành quét rác đã.”
“ Không.” Tôi lắc đầu đứng dậy.
Nó gật đầu:
“ Vậy cũng được. “
Tôi và Lập Thành sánh vai nhau về phiá thùng rác nó để bên đường.
Lập Thành đẩy xe, vài bước lại dừng lại quét.
Tôi phụ Lập Thành nhặt lá hay rác bỏ vào thùng.
“ Đừng Tuyết đi theo Thành thôi đừng nhặt bẩn lắm.”
Tôi cứng đầu mặc kệ lời khuyên ngăn của Lập Thành tôi vẫn nhặt.
Một hồi không khuyên được nó đành chiều theo ý tôi.
Mặt Trời tỏa ánh sáng ấm áp vàng ươm. Bóng chúng tôi đổ dài trên mặt đường nhựa. Cây cối hai bên đường đung đưa theo gió. Vài chiếc lá khô lìa cành bay lượn trong không trung. Một chiếc lá khô dính trên tóc Lập Thành, tôi nhón chân, giơ tay lấy xuống.
Tôi cầm cuống lá xoay xoay. Tôi chợt nghĩ đến Chương Ngọc- nam chính trong cuốn tiểu thuyết đã từng đọc. Tôi đưa phiến lá lên mũi ngửi.
“ Tuyết đang làm gì vậy?” Lập Thành nhìn tôi khó hiểu.
“ Tuyết đang ngửi mùi hương của lá.”
“ Có thật sao? “ Lập Thành kinh ngạc cũng vội cúi người nhặt một phiến lá đưa lên mũi ngửi
“ Thành thấy sao?”
Lập Thành lắc đầu:“ Thành không ngửi thấy mùi gì cả.”
“Tuyết cũng vậy.”
“ Tuyết bảo ngửi mùi hương của lá?” Mặt Lập Thành nghệch ra.
Tôi mỉm cười đáp:
“ Hì. Trước khung cảnh lá rơi này Tuyết chợt nghĩ đến lời nói Chương Ngọc trong cuốn tiểu thuyết của Thương Thái Vi. Anh ấy nói: Lá không thơm. Nhưng mỗi phiến lá rụng đều có mùi của Mặt Trời.”
Lập Thành đăm chiêu nó đưa phiến lá lên mũi ngửi lại, nhìn tôi ánh mắt lấp lánh như sao trời.
“ Hay thật. Đúng vậy lá luôn vươn mình đón ánh Mặt Trời trên lá sẽ có mùi của nắng vậy mà Thành không nghĩ ra.”
“ Hì Tuyết cũng vậy nhờ đọc tiểu thuyết đó nên mới biết.”
“ Thành bắt đầu tò mò về truyện Tuyết kể rồi á.” Nó cười nói.
Tôi bật cười:
“ Truyện cực kì buồn luôn xem xong Tuyết khóc quá trời.”
“ Khóc à?” Nó hỏi lại tôi gật đầu, bắt đầu kể sơ lược bởi vì đọc lâu quá nhiều chi tiết trong truyện tôi rất mơ hồ. Nhưng mỗi khi nhớ đến tôi vẫn rất buồn, buồn cho một tình yêu đẹp vì định kiến sự ích kỉ của người đời đã khiến cho tình yêu ấy trở nên thê lương.
“ Chương Ngọc là một thầy giáo mù tài hoa nhưng chính sự tài hoa ấy lại khiến cho người khác ganh ghét. Anh có tấm lòng cao thượng nhìn thấu lẽ đời chưa bao gìơ oán trách vận mệnh, có trí tuệ uyên bác rộng lớn như biển cả. Một chàng thanh niên từng mang nhiệt huyết của tuổi trẻ, gương mặt sáng sủa đôi mắt đen nhánh sáng ngời lại trở thành sắc mặt trắng bệch vô cảm, cặp kính đen sì lạnh lùng thê lương âm u. Anh mang vẻ đẹp bị số phận vùi dập. Một thiên tài bị vận mệnh cuộc đời xô đẩy. Anh dạy học ở một trường cấp ba và gặp Liễu Đich cô học trò nhỏ đã bước vào trái tim tưởng chừng đã đóng băng lại, cô trẻ trung, xinh đẹp, thấu hiểu. Cô chính là ánh sáng chiếu sáng cuộc đời tăm tối của anh. Trong ba năm cấp ba cô luôn luôn bên cạnh anh quan tâm giúp đỡ chăm sóc. Anh đã từng gạt phăng cánh tay của học trò khi chúng đến đỡ anh, sự tôn nghiêm khiến anh không muốn người khác xem thường nhưng chính sự cố chấp của Liễu Địch khiến anh xiu lòng. Quãng thơi gian bên cô có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của anh- một người mù chìm trong bóng tối. Liễu Địch giúp anh chấm bài, ngày ngày dắt anh ra bến xe chờ xe buýt, chờ anh lên xe rồi mới về. Ba năm cô cùng anh trải qua xuân hạ thu đông cùng anh sánh vai bên nhau, quan tâm, chăm sóc,... Tình yêu của anh dành cho cô âm thầm, lặng lẽ, hi sinh. Tình yêu cô dành cho anh từ sùng bài đến yêu. Tình yêu của anh và cô rất đẹp không pha tạp chất. Liêu Địch thi vào trường anh nói. Cô thi đậu, xa anh. Ở trường đại học cô gặp vợ chồng giáo sư Tô biết đến người con trai trẻ tuổi nhiệt huyết và nhận ra Hải Thiên chính là người thầy cô sùng bái rồi nhận ra tình cảm dành cho thầy là tình yêu chứ không phải là sùng bái. Tạo hóa lại quá trớ trêu hay do chăng là lòng người? Tình yêu ấy cô chưa kịp nói , anh mãi mãi chẳng nghe thấy. Anh đã lựa chọn cái chết để mang đến cho cô danh dự và tương lai tươi sáng. Miệng lưỡi người đời quá khắc nghiệt cuộc sống hiện thực không giống trong ngôn tình. Một người mù sao anh có thể đem đến cho cô thứ hạnh phúc mà cô muốn. Thế giới người mù rất tăm tối nặng nề cô sẽ giúp anh được bao lâu, chịu được bao lâu. Anh không muốn cô bị mọi người dèm xa. Định kiến xã hội, hiện thực phũ phàng đã khiến anh lựa chọn đến cái chết, chỉ có cái chết mới trả lại cho anh sự trong sạch chỉ có cái chết mới đem đến cho cô tương lai tươi sáng và danh dự trong sạch và rồi anh cũng khẳng định nếu như có kiếp sau anh có một đôi mắt sáng anh sẽ đợi cô ở bến xe nơi hai người từng trải qua trong ba năm cấp ba như Thương Thái Vi đã nói: Danh dự là gì? Nói trắng ra danh dự chính là cách nhìn của người khác về bạn. Bạn có danh dự hay không không phải là vấn đề bản thân bạn có trong sạch hay không, mà là vấn đề người khác có thừa nhận bạn hay không? Vì vậy từ xưa đến nay, rất nhiều người dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh dự của bản thân cách làm này tuy tiêu cực nhưng lại hiệu quả nhất. Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ đến khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ. Vì vậy dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch tuy phải bỏ cả mạng sống nhưng phần lớn có thể đạt mục đích. Chỉ là khi mỗi sinh mệnh sống tìm cách bảo vệ danh dự, càng nghiệm chứng sâu sắc sự tàn độc của xã hội.” Tôi vừa sánh vai nhìn Lập Thành khom lưng quét rác vừa kể.
Sau khi nghe xong, Lập Thánh hơi trầm ngâm, nó nhìn tôi đôi mắt xa xăm:
“ Một tình yêu bị định kiến và miệng lưỡi người đời vùi dập. Cái chết tuy cực đoan nhưng có lẽ đó là sự lựa chọn đúng đắng.”
Tôi cười buồn. Con người đâu ai có thể vượt qua số phận đã được ông trời định đoạt và an bài.
“ Tác giả đặt tên bến xe có nghĩa gì nhỉ?”
“ Tuyết nghĩ bến xe là nơi xe bắt đầu cuộc hành trình và rồi cũng là nơi kết thúc cuộc hành trình phải chăng tình cảm của Chương Ngọc và Liễu Địch cũng vậy?”
“ Cũng có thể bến xe là nơi chứa đầy kỉ niệm của họ và bắt đầu cuộc hành trình mới cũng giống như nhân vật nam chính mong muốn gặp lại nữ chính ở kiếp sau tại bến xe này.” Lập Thành tiếp lời.
“ Cũng có lý.”
Lập Thành gãi đầu.
Chúng tôi im lặng, tiếp tục công việc.
Hôm ấy là một buổi chiều đầy nắng ấm áp, lá vàng rơi xoáy tròn trên không trung. Tiếng chổi tre xào xạc, bóng tôi và Lập Thành trải dài trên đường nhựa.
( khúc cuối trong truyện lúc đầu là không có nhưng khi viết truyện mình tình cờ nhớ đến truyện Bến xe - Thương Thái Vi. Khi đọc tác phẩm này mình buồn và ám ảnh, có chút tiếc nuối. Nên mình đưa nội dung của tác phẩm ấy vào truyên mình để lưu lại cảm xúc khi trước đây đã đọc tác phẩm Bến xe. Các bạn có lẽ sẽ không kiên nhẫn đọc nội dung tác phẩm ấy nhưng mình mong rằng các bạn sẽ chấp nhận sự lồng ghép của mình. Mục đích của mình chỉ là tự dưng cảm xúc dâng trào mà viết ra không có ý gì khác.)