Này Thích Thì Nói Đi Chứ

Chương 6: Chương 6: Gặp Mặt




Tan học lúc mười một giờ rưỡi, về nhà gần mười hai giờ trưa, tắm rửa, cơm nước, loay hoay thế là đến gần một giờ chiều, tôi thay đồ chuẩn bị đi học kèm. Tôi mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô trắng đen, quần thun ôm đen, tóc xỏa ngang vai, mặc áo ấm dày cộm. Tôi ngắm mình trong gương thầm nghĩ người gì đâu xinh phết. Tôi đến bàn học soạn vở học kèm hóa, toán. Xong xuôi tôi xuống lầu.

Trời mưa lâm râm, không khí tràn ngập mùi bùn đất. Tôi mặc áo mưa cánh dơi, dắt xe, khóa cỗng, lái xe hòa vào màn mưa.

Nhà thầy Hùng dạy hóa cách nhà tôi khoảng nửa kilômét. Tôi đi khoảng năm phút đến nới. Tôi dắt xe vào cỗng. Nhà thầy Hùng có đầu tư, tính toán kĩ lưỡng, bên phải thầy trồng cây cảnh, thầy xây nguyên một nơi để xe nằm bên trái, men dọc khu để xe là nhà thầy, lớp học ở nhà ngoài, bên trong xe đã đầy ấp, tôi tìm một chỗ trống dựng xe, cởi áo mưa. Tôi ghét mặc áo mưa là có lí do hết, đầu tóc được tôi chải chuốt kĩ lưỡng rối bù như ổ quạ. Tôi khom người ở chiếc xe máy bên cạnh chải lại tóc qua kính chiếu hậu. Sau khi chỉnh chu xong tôi men dọc nhà để xe vào nhà. Lớp đã đến khá đông, tôi đi đến bàn thứ năm, tụi con Hà đã có mặt, còn thêm thằng Bình nữa chứ. Linh thấy tôi, nó dịch vào trong, tôi ngồi xuống. Trước đây bốn đứa ngồi thêm thằng Bình nữa là năm đứa.

“ Ủa Bình cũng học hả?” Tôi nhìn thằng Bình ngồi trong vách hỏi.

Nó chồm mặt ra nhìn tôi, cười toe toét:

“Ừ.”

Tôi không nói gì thêm quay sang tám chuyện với nhỏ Linh:

“Con quỷ sáng ngủ cho cố vào. Lên sổ đầu bài nha con.”

“ Trong đó bà cũng có phần hi hi. Xui thiệt sáng quên mất có tiết cô Yên. “ Nhỏ nói, gục đầu lên vai tôi.

“ Hai bà thứ bảy lên thớt nha con.” Hà đang tám với thằng Bình, con An bon chen.

Tôi thở dài:

“ Thôi đừng nhắc nữa, tới đâu hay tới đó.”

Thầy từ nhà trong đi ra, cả lớp vơi dần tiếng nói chuyện. Lớp khoảng bốn chục đứa. Nhân tài đầy rẫy mà thành phần lười biếng cũng cả lố.

“ Hôm nay chúng ta học lý thuyết bài Khái quát về nhóm cacbon.” Thầy nói, cầm phấn ghi lên bảng.

Tôi lấy vở, bút ra ghi bài. Ngán ngẫm học lý thuyết thì buồn ngủ, học bài tập thì đau đầu.

“Nhóm cacbon gồm các nguyên tố cacbon, silic, gemani, thiếc, chì. Chúng đều thuộc các nguyên tố p,...” thầy hăng say giảng bài, nói thao thao bất tuyệt, tay lại không ngừng ghi.

Tôi chữ lọt chữ không, cặm cụi ghi.

“ Xem kià thằng Hải ngồi ghi bài không mà đẹp trai dễ sợ.” Linh chọt chọt tay tôi nói nhỏ.

Tôi ngẩng đầu nhìn Hải ngồi bên dãy bên kia, xéo tôi hai bàn. Công nhận thằng đó đẹp trai thật, theo kiểu phong cách, cá tính, ăn mặc bảnh toản. Tôi lại thích vẻ đẹp của Lập Thành hơn, có chút trong sáng, hiền lành, khờ khạo, chân thành. Sao khi không tôi lại so sánh với Lập Thành, tôi giật mình.

“Nè có nghe tui nói không đó, tự nhiên thừ mặt ra.” Linh lay nhẹ cánh tay tôi, hỏi.

“ Có mà.. ờ nó đẹp trai thật.” Tôi gật đầu đáp.

Không phải vì thằng Hải con Linh mới đòi học kèm hóa thầy Hùng sao. Trước đây nhìn thằng Hải còn có cảm tình nhưng bắt đầu từ sáng nay nhìn mặt đã thấy không ưa, ai biểu thằng bạn thân của nó xô tôi té cầu thang còn tỏ ra thái độ hách dịch. Chiều nay thằng Khoa không đi học đỡ khiến tôi bực mình. Ông bà xưa nói có sai đâu “ Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng” Gìơ chỉ cần đứng nơi có không khí nó thở ra tôi còn ghét huống chi thằng Hải là bạn thân của nó. Tôi không nói mình ghét thẳng thằng Hải được dù sao thằng đó nhỏ Linh mê như điếu đổ. Tôi hừ:

“ Thằng bạn thân nó sáng xô tui té cầu thang đấy.”

“Gì? Thằng Khoa hả?” Linh ngạc nhiên hỏi.

Tôi gật đầu.

“ Bà có sao không?”

“ Trầy một đường à.” Tôi mếu máo.

“ Hai em kia,không lo tập trung ngồi nói chuyện.” Thầy Hùng nghiêm giọng, mặt thầy nhìn chúng tôi đầy khó chịu.

Tôi và Linh giật mình, im lặng, cặm cụi chép bài. Xung quanh mấy chục ánh mắt đổ dồn về phiá chúng tôi, tò mò. Tôi ngượng chín mặt.

Thầy tiếp tục giảng bài thao thao bất tuyệt:

“Về tính chất hóa học, trong các dạng tồn tại của cacbon, cacbon vô định hình hoạt động hơn cả về mặt hóa học. Tuy nhiên, ở nhiệt độ thường cacbon khá trơ, còn khi đun nóng nó phản ứng được với nhiều chất. Trong các hợp chất của cacbon với những nguyên tố có độ âm điện lớn hơn....”

Cuối cùng buổi học cũng kết thúc. Tôi tỉnh ngủ hẳn, tràn đầy năng lượng, cùng đám con Linh tung tăng ra về.

Trời tạnh mưa, bầu trời vẫn xám xịt. Chúng tôi dắt xe ra cỗng, lái xe đến nhà thầy Tuấn dạy toán. Cả đoạn đường, thằng Bình đi theo chúng tôi. Tôi thắc mắc. Quái lạ không đi về theo chi, nhà nó cũng ở đường này sao. Tôi lái chậm lại chờ Bình. Khi nó đi bằng tôi, tôi cất giọng:

“ Nhà ở đường này à?”

Nó lắc đầu đáp:

“Không.”

“Ủa chứ đi theo tụi này làm gì?” Tôi khó hiểu.

An ngồi sau yên con Hà chen vào nói:

“Nó đi học toán với tụi mình.”

Tôi vỡ lẽ. Chậc, thằng này nhập bọn bốn bà tám khi nào vậy ta. Tôi trêu Bình:

“ Nhập hội bà tám với tụi này rồi hả.”

Bình cười tít mắt, nó gật đầu:

“Gia nhập hôm qua.”

Cả bọn bật cười.

Đời học sinh sướng nhất là khi thầy cô cho nghỉ học. Chúng tôi đứng trước nhà thầy Tuấn, vợ thầy vừa bảo thầy hôm nay có việc bận cho nghỉ. Tôi sung sướng đến hết lớn.

Thằng Bình, xoa xoa cằm hài hước:

“ Có khi nào do tui đi học không ta.”

Hà bật cười, chúng tôi gật đầu phụ họa.

Cả bọn quyết định đi chơi.

Điạ điểm đầu tiên của chúng tôi là quán chè ngang chỗ siêu thị.

Ông trời đúng không phụ lòng người tốt đi cả buổi chiều trời vẫn không mưa, không khí mát lạnh, quá thích hợp cho cuộc chơi.

Chè ở siêu thị rất ngon lại đa dạng đủ loại chè.

“Mấy đứa ăn gì. “ Linh hỏi:

“ Tui chè đậu xanh.” Tôi nói.

“Tui chè thập cẩm.” Bình nói.

“Tui với con An chè đậu đen.”

Con Linh đứng dậy đi kêu.

“ Chúng ta đi đến tối luôn đi.” Hà đề nghị.

Tôi lắc đầu, từ chối:

“ Khoảng năm gìơ về đi. Tối nay tui học với Thành rồi.”

An đưa ra ý kiến:

“Gọi Thành đến luôn đi. Dù sao cũng bạn bè mà.”

Thằng Bình gật đầu. Linh đi đến, nó ngồi xuống, tròn mắt hỏi:

“Lập Thành đến à?”

Con Hà đáp:

“Chưa đang chờ con Tuyết gọi.”

Tụi nó nói đúng, Lập Thành là bạn bè mà lại còn giúp đỡ tôi rất nhiều nữa. Tôi lấy điện thoại trong cặp. Vào danh bạ tìm số Lập Thành, nhấn nút gọi. Đầu dây bên kia vang lên từng hồi chuông dài. Khi tôi nghĩ nó không bắt máy thì giọng nói quen thuộc vang lên:

“Alô, Tuyết hả?”

“Thành rãnh không đi ăn chè với Tuyết cùng tụi con Linh?”

Vài giây sau Thành trả lời:

“Ừ, ở đâu vậy Tuyết.”

“ Ngang chỗ siêu thị đó Thành “

Tôi cúp máy.

An hỏi:

“Sao nó đi không?”

Tôi gật đầu nhét điện thoại vào cặp, đáp:

“ Thành đang đến.”

Chè bưng ra, cả đám vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Ăn đến ly thứ hai thì Lập Thành đến. Hôm nay nó bận áo sơ mi màu xanh dương hơi bạc màu, quần jean đen. Nó dựng xe ngơ ngác nhìn quanh. Tôi quơ quơ tay, la lên:

“Thành “

Thành quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy tôi nó mỉm cười đi lại. Thằng Bình, Linh, Hà, An cũng nhìn về phiá Lập Thành cười tít mắt. Tôi dịch ra để chừa khoảng trống cho Lập Thành. Nó lấy ghế ngồi xuống, nói, giọng nói tràn đầy áy náy:

“Mọi người đợi lâu không?”

Thằng Bình miệng nhai nhót nhép, cười ha hả:

“Lâu gì đâu.”

An nhìn Lập Thành mỉm cười:

“Do tụi này gọi Thành ra mà.”

Hà, Linh gật đầu.

Tôi hỏi:

“Thành ăn chè nào?”

“ Chè sâm bổ lượng.”

Tôi đứng dậy đi kêu.

Khi tôi lại chỗ mình cả đám đang nói đến tôi:

“ Thành dạy con Tuyết chắc khổ nhỉ? Nó thông minh quá mà.” Hà hỏi.

Tôi mếu máo, bạn tôi đấy, nó dám nói xấu tôi ngay trước mặt tôi.

Lập Thành lắc đầu, nó đáp:

“Không khổ, Tuyết học rất được.”

Tôi phồng mũi, cười tít mắt mát lòng mát dạ.

Ăn xong, cả đám đi tăng hai, quán ăn vặt 5k. Quán này bán thức ăn vừa rẻ vừa ngon trang trí lại đẹp, có đồ chơi giải trí. Chúng tôi chọn bàn trong góc.

Chị nhân viên đưa menu, cất giọng dịu dàng:

“Mấy em ăn gì?”

Chúng tôi chồm lại xem.

“Sáu ốc, ba trái soài .” Hà gọi.

“Sáu bánh tráng trứng.” An tiếp lời.

“ Sáu ly nước khoáng.” Bình nói tiếp.

Tôi quay sang hỏi Lập Thành:

“ Thành kêu đi.”

Nó lắc đầu cười nói:

“ Thành dễ nuôi lắm.”

“ Tuyết gọi đi.” Linh nói.

“ Sáu xiên thịt, sáu xiên bò” tôi gật đầu gọi.

Trong lúc chờ thức ăn, Bình lại kệ lấy cờ tỷ phú. Cả đám vừa chơi vừa trò chuyện. Buổi chiều hôm đó rất vui, tôi đã cười nguyên cả buổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.