Cuối cùng ngày thứ tư cũng đến. Tôi thức dậy từ lúc sáu giờ kém, vệ sinh cá nhân, thay đồng phục, soạn sách vở đi thi.
Bố mẹ đã ngồi trên bàn ăn. Tôi để cặp trên ghế trống bên cạnh rồi ngồi xuống. Mẹ tôi đưa đến trước mặt tôi bát phở bò khích lệ:
“ Ăn nhiều vào. Hôm nay thi tốt nhé con gái.”
Bố tôi cũng động viên:
“ Thi tốt nha con.”
“ Dạ.” Tôi đáp.
Ba người rơi vào im lặng. Tôi nhanh chóng hoàn thành bữa sau đó dắt xe đi học.
Sáng nay bầu trời trong xanh, Tuy Hòa se se lạnh, hương hoa sữa thoang thoảng trong gió. Thành phố bỗng trở nên dịu dàng, lãng mạn và tràn đầy sức sống. Trên đường cách vài mét lại thấy vài người tập thể dục. Hai bên đường trên vỉa hè bày bán đủ loại thức ăn sáng như bánh canh, bún, phở, cơm gà,... tấp nập người.
Tôi dừng xe trước cỗng trường, leo xuống, dắt xe vào cỗng.
Sáu giờ ba mươi phút sân trường tụ tập rất đông người, từng tốp học sinh chan lứa cặm cụi học bài hoặc tám truyện hoặc đoán đề. Tôi dắt xe đến khu giữ xe tìm đến vị trí lớp mình loay hay mãi mới tìm được một trống để xe.
“ Tuyết.”
Tôi quay đầu nhìn Huệ, Hân hai đứa bạn cùng bàn. Tụi nó đang dắt xe vào.
Tôi cười tít mắt quan tâm hỏi:
“ Huệ với Hân ôn bài hết chưa.”
Cả hai đồng loạt lắc đầu. Hân thở dài chán nản:
“ Văn học nhiều bài quá Hân không học kịp.”
“ Huệ thì khỏi học luôn. Thi ghi bừa bịa đại cho rồi.” Hụê nói.
“Tuyết học hết rồi nhưng chỉ sợ vào phòng thi không nhớ.”
“ Hơn hai đứa này rồi.” Hụê nói.
Cả bọn sánh vai nhau đi đến khu vực thi. Trên đường đi thu thập rất nhiều tin tức.
Tụi Tl3 bàn luận xôn xao.
“ Học bài Thương vợ đi.”
“ Thật không? Tui học Tự Tình mất rồi.”
“ Chết chưa.”
Chúng tôi liếc nhìn nhau, nhún vai. Bên tụi TH1 cũng sôi nổi không kém.
“ Học gì vậy mấy đứa.”
“ Tui học Tự Tình thấy trong mấy bài bài này phân tích hay nhất.”
“ Ừ tui cũng thấy vậy.”
“ Vái trời cho trúng tủ bài Tự Tình đợt trước tui bị tủ đè hu hu.”
Đi đến đâu cũng nghe việc đoán đề. Sau một hồi tôi tổng kết bài nào cũng có khả năng ra. Từ xa tôi nhìn thấy tụi con Hà, tôi cùng Hân, Hụê đi đến. Hà nhìn thấy tôi đôi mắt đen láy thấp thoáng ý cười sau lớp kính cận, nó vẫy vẫy tay:
“ Đến đây.”
Tôi tiến về phiá nó. Linh đang chăm chú xem bài. An cúi đầu nhìn chằm chằm dưới đất tôi không biết nó đang nghĩ gì.
“ Học hết chưa.” Hà lấy quyển sách từ trong cặp ra mở sách đến bài Tự tình vẫn không quên hỏi tôi.
“ Hết rồi.” Tôi đáp.
“ Ghê chưa.” Linh ngẩn đầu ra khỏi trang sách nó đứng dậy khỏi ghế đá thốt lên.
An vì hành động của Linh dời mắt khỏi mặt đất hết nhìn Linh rồi nhìn tôi.
“ Khép miệng lại ruồi bay vào đó.” Hà vỗ vai Linh chớp thời cơ nhanh chóng ngồi xuống ghế chỗ Linh vừa ngồi.
“Con quỷ chăm ghê tui mới học một bài à.” Linh chu môi, khuôn mặt đáng thương.
“ Nhờ Thành hết.” Tôi cười. Trong đầu hiện chợt lên hình ảnh Lập Thành kèm tôi học hôm chiều thứ hai, Lập Thành khi ấy trông khá mệt mỏi, quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt có lẽ nó đã chăm sóc bác Mai cả đêm, lo lắng bệnh tình của bác. Tôi cảm thấy bản thân giống như gánh nặng đè lên vai nó, không kèm cho tôi nó có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc bác Mai có thể nghỉ ngơi đầy đủ.
“ Thành mệt về nhà nghỉ tí đi Tuyết có thể tự học được.”
“ Thành rất khỏe. “ Lập Thành lắc đầu, nó nhìn tôi cất giọng ấm áp:“ Chúng ta bắt đầu học thôi.”
Tôi cắn môi nhìn Lập Thành đang lấy sách vở trong cặp ra không động đậy. Nó dừng động tác nhìn tôi khó hiểu:
“ Tuyết sao vậy?”
“ Thành...có phải...Thành cảm thấy Tuyết rất phiền phức nếu...” tôi ngập ngừng, cụp mắt, tay nắm chặt vạt áo.
Lập Thành ngắt lời tôi, nó cất giọng kiên định:“ Tuyết đừng suy nghĩ nhiều quá không có việc gì phiên cả Thành cảm thấy rất vui khi học cùng Tuyết.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lập Thành, lòng dạ hơi bông chồn.
Ánh mắt Lập Thành lóe lên tia sáng, nó mỉm cười dịu dàng nhìn tôi chỉ một nụ cười nhẹ cũng đủ khiến tim tôi đập loạn nhịp: “ Tuyết là người bạn đầu tiên của Thành.” Nó nói khẽ, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“ Thành...” Tôi lí nhí bối rối không biết nên nói sao.
“ Học thôi.” Lập Thành đưa tay mở sách.
Tôi gật đầu lấy sách vở ngữ văn ra học. Tôi len lén nhìn Lập Thành, gương mặt nghiêng an tĩnh, chăm chú học bài. Tôi nhìn không chớp mắt đến khi nó từ tốn lật trang khác tôi mới giật mình, lắc lắc đầu xua tan bóng dáng nó tập trung học bài.
Sau một hồi chăm chú học bài tôi cũng thuộc được hơn hai bài đến khi lật ra bài Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc tôi cất giọng hỏi mắt vẫn dán chặt vào sách:
“ Bài Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc khó học không ra đâu Thành nhỉ?”
Chờ vài phút vẫn không thấy hồi âm từ người bên cạnh tôi ngẩng đầu nhìn sang lọt vào mắt tôi là gương mặt đẹp trai hơi tiều tụy đã chìm sâu vào giấc ngủ. Lập Thành hình như ngủ không ngon giấc hàng chân mày nhíu chặt. Tôi đau lòng dùng ngón tay dịu dàng xoa nhẹ sợ người nào đó tỉnh giấc, tôi mỉm cười hài lòng khi hàng chân mày từ từ giãn ra.
Tiếng hét của Bình khiến tôi quay về thực tại. Trước mắt tôi là cảnh con Linh gương mặt đỏ ửng, trợn mắt, phồng má cầm quyển sách đánh thằng Bình tới tấp còn thằng Bình với khuôn mặt méo mó giãy giụa la oai oái như heo bị chọc tiết.
“ Sao vậy?” Tôi ngơ ngác hỏi tụi con Hà, An, Huệ, Hân.
“ Nghĩ gì đến độ thất thần không biết đang xảy ra chuyện kinh thiên động điạ thế?” An trêu.
“ À...thì....” tôi ngập ngừng. Tôi không thể nói mình đang nghĩ đến Lập Thành được.
Huệ cũng hùa theo trêu:“ Nhớ anh nào thế?”
“ Anh nào chứ. “ tôi chối, mắt đảo liên hồi khi bị nói trúng tim đen.
“ Còn chối.” Hân cười khúc khích.
Lúc này Hà mới cất giọng giải thích vừa hay giúp tôi hiểu rõ vấn đề vừa thoát khỏi tình cảnh bị đuổi cùng giết tận.
“ Chuyện cũng không có gì to tát Bình chê thằng Hải bê đê.” Hà chép miệng lưng dựa vào thành ghế chân bắt chéo nhàn nhã ung dung như đang xem kịch vui, nói xong nó hất mặt ra hiệu tôi nhìn về phía trụ cờ.
Tôi nhìn theo hướng Hà chỉ thì thấy thằng Hải, thằng Khoa và tụi bạn lớp nó đang cười nói vui vẻ.
Tôi lắc đầu nhìn Bình vẫn chưa thoát khỏi móng vuốt của Linh vẫn đang vùng vẫy đau đớn chép miệng:
“ Động ai không động đem động vào thằng Hải.”
Bề ngoài Linh trông rất dịu dàng nhưng chỉ cần khi tiếp xúc với Linh sẽ biết thật ra nó hung dữ như bà chằn lửa. Tôi đành ra mặt giải hòa vì tôi biết tụi con Hà sẽ không giúp tụi nó mong coi kịch vui còn không kịp chứ ở đấy mà khuyên ngăn.
“ Bảy giờ rưỡi thi rồi đó không lo xem số báo danh.”
Lời nói ra hiệu nghiệm ngay tức khắc Linh và Bình đồng loạt dừng động tác buồn cười hơn mỗi đứa không thèm nhìn nhau lấy một cái đi một mạch. Tôi nhún vai cùng Hà, An, Hân, Hụê đuổi theo Linh và Bình đi về phiá bảng thông báo dán danh sách, số báo danh, phòng thi đặt giữa sân.
Lùn cũng là cái tội tôi thừ mặt nhìn đám đông đang chen lấn thầm nghĩ có phải đi trẩy hội đâu chen lấn ghê thế. Tôi bị xô qua đẩy lại đến choáng váng đầu óc tệ hơn khi vẫn chưa chui được vào trong, chưa tận mắt nhìn thấy tờ giấy ghi danh sách, số báo danh, phòng thi.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi sợ tôi không để ý lại vỗ thêm vài lần. Tôi tức giận thầm mắng tên khỉ nào giờ phút tôi đang điên còn chọc. Tôi quay đầu miệng há ra chưa kịp mắng đã vội khép lại tôi cười hì hì nhìn người trước mặt, cất giọng ngọt ngào vẻ hung dữ đã bị tôi đá bay đi đâu mất:
“ Thành.”
Lập Thành đưa tôi tờ giấy. Tôi cầm lấy nhìn vào dòng chữ rất đẹp ngay ngắn, tinh tế,
Tôi nhẩm trong miệng:
“ 000389, phòng 24.”
Tôi nhìn Lập Thành dò hỏi.
“ Số báo danh với phòng thi của Tuyết.” Lập Thành hiểu ý nói, giọng nói ấm áp hơi trầm.
“ À...cảm ơn Thành.” Tôi vỡ lẽ gấp cẩn thận miếng giấy Lập Thành đưa nhét vào cặp tôi nói, giọng nói tràn đầy cảm kích.
Tôi cùng Lập Thành sánh vai nhau đến dãy nhà ba tầng. Tôi và nó đều thi ở đó. Nó thi phòng 26 cách tôi hai phòng. Tôi hơi tiếc nuối nó thi cùng phòng tốt biết mấy có gì hỏi bài. Tiếc thật.
Đến khi đứng trước phòng thi của tôi nó đứng lại, mỉm cười động viên:
“ Thi tốt nha Tuyết.”
“ Thành cũng vậy.” Tôi cười tít mắt nhìn theo bóng lưng Lập Thành hòa vào dòng người.
Tôi rời mắt khỏi hướng Lập Thành vừa đi, tôi tiến về phiá lan can bỏ cặp bắt đầu lấy bút, thướt kẻ.
Tùng.
Tiếng trống trường vang lên. Tâm trạng của tôi phút chốc trở nên căng thẳng.
“ Tuyết.”
Tôi mỉm cười nhìn Thanh. Thanh học kèm Toán chung với tôi, tôi và nó cũng có nói chuyện với nhau mấy lần.
“ Thanh cũng thi phòng này à?”
“ Ừ năm nay số báo danh thay đổi nên Thanh thi phòng này.” Thanh bước đến bên tôi nói cười rối rít.
Chúng tôi vừa tám chuyện vừa quan sát xung quanh.
Thầy cô từ phòng hội đồng đi ra. Tôi dõi mắt hồi hộp nhìn từng thầy cô đi qua phòng chúng tôi.
“ Vái trời đừng để ai trong bộ tứ Yên, Nam, Tú, Trường vào coi thi phòng con.” Giọng nói khàn khàn bên cạnh tôi vang lên.
Tôi buồn cười đưa mắt nhìn người vừa nói là một cậu bạn cao lêu nghêu nó đang chấp tay miệng không ngừng cầu nguyện.
“ Tuyết nhìn kià hu hu đừng vào mà “ Thanh bất ngờ nắm tay tôi.
Tôi và mọi người hít thở không đều nhìn cô Yên đang đi đến ngày càng gần phòng chúng tôi.
Không phải chứ? Tôi nhủ thầm.
Phòng 23 bộ dạng căng thẳng không kém nhưng khi cô Yên vừa bước chân khỏi phạm vi phòng 23 cả đám đồng loạt có lại sức sống đồng loạt đưa tay vỗ ngực thở phào có đứa hạnh phúc đến nhảy cẫng lên cười toét mang tai hét lớn còn phòng 24 chúng tôi căng thẳng đến phát ngất. Bầu không khí im lặng đến mức tôi nghe thấy tiếng giày cao gót cô Yên đi trên hành lang phát ra tiếng lộp cộp. Tôi cắn môi nhìn cô cách cửa chính ngày càng gần.
“ Không phải chứ.” Thanh tuyệt vọng.
Nhưng vào giây phút quyết định cô lướt qua cửa chính đi nhanh vào phòng 25. Bọn tôi hoàn hồn cười không ra nước mắt nhìn tụi phòng 25 bò khóc, gào thét oán trách trời bất công.
“ Thầy ơi vào phòng em .”
“ Thầy đẹp trai ơi.”
Cả dãy hành lang xôn xao ồn ào khi có sự xuất hiện của thầy Mạnh nổi tiếng hiền lành, coi thi cực dễ.
Thầy Mạnh cười đến tít mắt trước sự yêu quý nồng nhiệt của học sinh đáng tiếc thầy đi lên tầng hai bỏ lại đám học sinh đau khổ và ganh tỵ với lớp nào đó ở tầng hai.
Ông bà ta có câu: 'Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa ' nói đâu có sai cuối cùng phòng tôi tránh không khỏi số kiếp xui xéo khi là một trong hơn bốn mươi lớp vinh dự có mặt của một vị trong bộ tứ.
“ Thôi xong.”
“ Tiêu rồi.”
“ Cuộc đời bế tắc.”
Đó là lời than vãn tôi được nghe khi chuẩn bị vào thi.
“ Muốn tôi mời từng người vào lớp đúng không?” Giọng nói nghiêm khắc của thầy Trường vang ra.
Cả đám mặt tái như đít nhái vội vã xô đẩy nhau vào phòng thi.
Tôi ngồi bàn đầu đối diện bàn giáo viên. Khi tôi ngồi vào vị trí nhận được vô số ánh mắt thương cảm.
“ Em kia bước ra khỏi phòng thi.” Thầy hét lên cả lớp nhanh chóng im thin thit.
Không phải chứ thầy đang nhìn tôi, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi đã làm gì sai mà thầy đuổi tôi hu hu tiêu rồi.
Ngay khi tôi định đứng dậy có một người đi ngang qua trước mặt tôi.
Tôi thở phào ra là đứa ngồi sau tôi.
“ Em đi học hay đi trình diễn thời trang.” Thầy chỉ đứa sau tôi.
Nó cúi đầu im lặng.
“ Đi ra ngoài lau ngay sơn môi trên miệng cho tôi.”
Nó vâng dạ rồi chạy nhanh bằng tốc độ ánh sáng ra cửa.
Tùng.
Trống trường lại vang lên thầy nhờ tôi và một đứa xui xẻo ngồi đầu bàn một bên kia đi phát giấy thi, giấy nháp.
Phát xong tôi ngồi vào vị trí của mình bắt đầu ghi họ tên, trường, lớp, môn thi, ngày thi.
Năm phút sau tiếng trống lại vang lên thầy bắt đầu phát đề văn. Tim chúng tôi lênh đênh theo đề văn.
Khi đã cầm đề văn trên tay tôi nhìn một lượt phần tiếng việt có sáu câu hỏi nhỏ, phần tập làm văn là bài Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc.
Oh my god tôi thiếu chút không học. Lập Thành yêu quý của tôi đã nhắc tôi nên học bài này nữa không tôi tiêu rồi ha ha. Ôi cuộc đời này đẹp thật tôi vui lòng nở hoa bắt đầu đặt bút lên giấy làm bài.
“390 đánh dấu bài lần một.” Thầy Trường nghiêm giọng khuôn mặt đằng đằng sát khí bước nhanh xuống chỗ cậu bạn 390 xui xẻo không nói thêm bất cứ lời dư thừa cầm bút đỏ lạnh lùng đánh dấu lên bài thi.
Tôi nuốt nuốt bọt thầm nghĩ “ Thầy ơi bọn Tl như chúng em rất ngu văn, thầy không cho tụi em tí đường sống nào. “
Thầy Trường vừa đánh dấu bài xong gương mặt càng tăng thêm sát khí thầy đứng trên bục giảng đôi mắt sau lớp kính không ngừng đảo quanh khắp lớp, một đứa cũng không bỏ xót. Cả đám đau khổ cặm cụi tự lực cánh sinh. Ai cũng rõ đạo lý thà ghi bậy bịa đại còn hơn copy.
Tôi tiếp tục làm bài, sáu mươi phút trôi qua rất nhanh tôi vừa chấm bút tiếng trống hết giờ vang lên. Thầy Trường thu bài nhanh như một cơn gió chưa đến mấy phút đã thu xong. Thầy kiểm tra một lần, đọc từng số báo danh lên kí tên.
Tôi thở phào ra khỏi phòng gặp ngay khuôn mặt đáng thương của Thanh.
“ Hu hu nát văn rồi. Tuyết làm được không?”
Tôi lấy cặp lên cất đồ dùng học tập vào mim cười đáp:
“ Ừm Tuyết làm cũng được.”
“ Thầy coi nghiêm quá.” Thanh đeo cặp lên vai nói.
“Chính xác Tuyết sợ đến hết lớn.”
“ Đành cố gắng môn Toán chiều nay.” Thanh ủ rũ.
Chúng tôi sánh vai nhau đi về phía nhà giữ xe. Trên đường đi tôi bắt gặp những gương mặt vui có buồn có đau khổ có tuyệt vọng có.
“ Tuyết.” Lập Thành đứng bên trụ cờ gọi tôi.
“ Thanh đi trước nha chiều gặp lại” Thanh chào tôi rồi bước đi trước.
Tôi gật đầu với Thanh rồi chạy nhanh đến chỗ Lập Thành.
“ Sao Thành chưa về.” Tôi hỏi.
“ Thành chờ Tuyết cùng về, Tuyết làm bài tốt không?”
“ Tốt lắm nhờ Thành bảo Tuyết học thêm bài đó không tiêu rồi.” Tôi vui sướng cười không ngậm được miệng.
Lập Thành mỉm cười nghe tôi nói, đáy mắt lấp lánh ý cười.
Trên đường đi đến nhà giữ xe tôi thao thao bất tuyệt kể cho Lập Thành nghe về việc thầy Trường coi thi phòng tôi nó nghe chăm chú đôi lúc gật đầu khi tôi kể đến đoạn cao trào.