Vào buổi sáng của một ngày đẹp trời, tiểu búp bê nhỏ bé nào đó đang yên
giấc say chợt nhíu mày lại, dần dần run run hai hàng mi cong dài mở mắt
ra đón nhận ánh sáng mặt trời. Nào ngờ, vừa mới tỉnh lại đã thấy ánh mắt nóng rực của tên sói lang nào đó nhìn mình chằm chằm mà mỉm cười.
"Anh . . . ". Cô giật mình, nhìn khuôn mặt quyến rũ kia lại có cảm giác
không chân thật. Cô không thể mơ tới, lại có một ngày mình có thể ở lại
bên cạnh Kì Nam một lần nữa. Con người trước mặt này, vì cô mà tha thứ,
vì cô mà bỏ qua mọi chuyện. Nghĩ đến đây, mặt cô lại đỏ lên nóng bừng
bừng, ngượng ngùng lấy chăn trùm đầu mình lại.
Kì Nam nhìn Lâm Á Kỳ vì mình mà đang ngượng ngùng, anh khẽ mỉm cười lấy
bàn tay đang đặt ở hông cô di chuyển về phía trên, kéo mạnh tấm chăn
xuống, buồn cười chọc ghẹo: "Có phải vì anh đẹp trai quá không?".
Lâm Á Kỳ tức giận phồng má, cô chu môi ra ai oán liếc xéo anh: "Anh mới
không đẹp trai, dám chiếm tiện nghi em sao?" Nói xong liền đẩy bàn tay
của anh ra khỏi hông cô, đỏ mặt xốc chăn đi xuống giường.
Lúc này, Kì Nam bất ngờ nhướng người ngồi dậy, anh kéo giật ngược tay cô lại ném cơ thể cô lên giường như ném một bao cát nhỏ.
Chỉ thấy, Lâm Á Kỳ đỏ mặt nhìn áo ngủ anh bung ra, lộ hết cả một phần cơ
thể phía trên. Mặt cô nóng hổi nằm dưới thân anh, ngại ngùng bặm môi:
"Anh muốn chơi trò cũ sao ? Em không đùa, em muốn đi ăn, đói rồi". Nhưng mà . . . sao ngực anh săn chắc quyến rũ vậy ?
Lâm Á Kỳ chỉ biết khóc ròng trong lòng.
Kì Nam nâng môi nở nụ cười mê hoặc, anh nhẹ cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Chỉ đơn giản là đụng chạm nhau, sau đó, lại bâng quơ nói: "Nếu thích, ăn thịt anh đi".
Lâm Á Kỳ: " . . . " Anh có bị điên không ?
Chỉ thấy chốc lát, Kì Nam lật người cô nằm trên người mình. Anh nhẹ giơ bàn tay sờ từng nếp da thịt trên mặt cô. Nhớ nhung thều thào nhỏ: "Sau này
đừng bỏ đi nữa". Nếu cô bỏ đi nữa, anh sẽ không sống nỗi.
Lâm Á Kỳ ấm áp nhìn anh, chu môi chạm vào môi anh, sau đó lại đỏ mặt vì
hành động của mình. Cười hì hì đáp lại: "Có người nuôi rồi, tại sao phải bỏ đi". Cô hôn chụt lên má anh một cái.
Phút chốc, mặt mày Kì Nam khó coi, buồn cười ôm eo cô: "Càng ngày em càng trẻ đi một tuổi". Ngụ ý là con nít a.
Lúc này, Lâm Á Kỳ nằm trên người anh, cô chợt ôm chầm lấy cổ anh, áp mặt
vào bờ ngực nam tính nóng ấm ấy, dịu dàng cất nhẹ giọng nói: "Mấy năm
qua, anh sống tốt không ? Có nhớ em không ? Có lăng nhăng với ai không
?". Cô rất sợ, anh sẽ thay đổi. Anh không cần cô nữa.
Bỗng dưng, Kì Nam cười nhạt, anh châm chọc nhìn từ trên đỉnh đầu cô cất
giọng: "Có thể quên em sao?" Bàn tay anh chợt siếc mạnh lại. Cứ như có
một sự sợ hãi dâng trào. Cô bỏ anh đi bảy năm, gặp anh cô lại chạy trốn. Cô nghĩ, anh sẽ đau lòng vì một người không quan trọng sao ?
Thâm tâm Lâm Á Kỳ nhói lên, nước mắt cô chảy dài xuống đọng lại trên người
anh. Giọng điệu cô chợt khỗ sở mà tràn đầy hối hận: "Em xin lỗi, xin
lỗi".
Kì Nam chỉ biết siết chặt tay mình
lại ôm lấy cô. Khóe môi anh khẽ cong lên cười thoã mãn, sau này, sẽ
không ai chia cắt chúng ta nữa.
Trưa hôm
đó, Lâm Á Kỳ cùng Kì Nam trở về thành phố K. Điện thoại của cô đã hết
pin từ lâu, cô đang cùng anh ngồi trên xe láy về biệt thự. Trong lòng cô vô cùng mong chờ mà rất cao hứng, liên tục kêu anh lên ga chạy thật
nhanh. Cô muốn nhìn thấy nơi đó, nơi anh cùng cô vui vẻ ngày xưa.
Xe dừng lại ở cổng, Lâm Á Kỳ nhanh chân bước xuống xe nhìn dáo dác xung
quanh xem thử. Bao năm nay, nơi này vẫn như vậy. Chỉ có điều các cây
cảnh đã tăng lên.
Cô ngạc nhiên mở miệng: "Ai trồng vậy ?"
"Tất nhiên là người làm".
Anh bình thản mở cửa xe, cầm vali đi vào. Bỏ mặt cô đứng bĩu môi ở phía sau. Sao không nói là anh trồng đi ?
Nào ngờ, khi tâm trạng của Lâm Á Kỳ đang vui vẻ bước vào biệt thự thì ngay
lập tức đổ vỡ vì một vị khách không mời mà đến. Người cô đứng sững, sợ
hãi chạy lại phía Kì Nam, nép người sau lưng anh.
Dương Ân Diệp, kẻ này ngày xưa đã từng hại cô. Không nên tiếp xúc với cô ta.
Nhớ lại ngày cô ta rượt đánh cô chạy vòng vòng thì cô bỗng thấy rùng
mình. Ánh mắt càng tỏ ra đề phòng, lo lắng giựt giựt tay áo anh.
Kì Nam khẽ nhíu mày, nắm bàn tay không ngừng động đậy của cô lại, trấn an
bảo: "Đừng sợ". Cô từng bị ám ảnh, không sợ mới lạ. Dương Ân Diệp mà tức giận thì không khác gì người điên.
Có
điều, Dương Ân Diệp của ngày hôm nay sao giống ngày hôm qua. Cô ta nhìn
cặp đôi đang nắm chặt tay nhau nhẹ mỉm cười, cúi người xuống chào mà cất giọng: "Em chào anh hai, cả . . . chị dâu tương lai". Bảy năm, đủ làm
một con người thay đổi. Giờ đây trông cô chín chắn và chững chạc hơn.
Dương Kì Nam cười nhạt, đưa vali cho người làm mang vào nhà, sau đó lại kéo
tay cô ngồi xuống sofa, lười nhác mở miệng: "Có chuyện gì không?"
Dương Ân Diệp khẽ cười thân thiện nhìn Lâm Á Kỳ, lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp màu đỏ, đẩy về phía Kì Nam: "Đây là tiệc sinh nhật của ba,
anh đi nhé, có cả chị dâu càng tốt". Cô mờ ám nhìn anh, cười cười nháy
mắt cho Lâm Á Kỳ một cái.
Khóe môi Lâm Á
Kỳ không ngừng giật giật, sao, sao cô ta lại như vậy ? Không ghét cô nữa sao ? Nghĩ vậy, lúc này người của cô mới thả lỏng ra một chút, cười
gượng im lặng.
"Không đi". Lúc này, Kì Nam mới lãnh đạm quăng lại một chữ. Sau đó rất nhanh chóng kéo tay Lâm Á Kỳ lên lầu.
Cô chỉ biết cảm thông nhìn về phía Dương Ân Diệp đang cô độc đứng đó. Xin lỗi nha, là do Kì Nam thôi.
Vừa đóng cửa phòng lại, Dương Kì Nam đã không kiên nhẫn ôm chầm lấy eo cô
cúi đầu hôn ngấu nghiến. Hai mắt anh mê hoặc nhắm nghiền lại. Khiến cô
phải chìm đắm sâu trong đó.
Lâm Á Kỳ sắp thở không nổi, cô cùng anh ngã phịch xuống giường, cô chợt thở mạnh đẩy anh ra. Ánh mắt nhìn khung cảnh xung quanh mà suýt xúc động đến bật
khóc. Ảnh cô, trong phòng này đều là ảnh cô và anh hôn nhau.
Lâm Á Kỳ nhớ rõ ngày đó, cô ngốc nghếch cỡ nào.
Cô ôm lấy mặt của anh, hai tay áp vào gò má ấy cười ấm áp: "Hóa ra, anh chưa từng bỏ em, chưa từng quên mất em".
Kì Nam buồn cười ôm cô, giương tay bẹo lên gò má phấn nộn ấy, nhẹ phun ra
một câu khiến cô phải đứng hình: "Sau này anh sẽ nuôi em mập ú một chút, khi đó sờ mới đã".
Lâm Á Kỳ chu môi, cô
ai oán trừng mắt nhìn anh: "Mập rất xấu". Sau đó lại đi xuống giường.
Chỉ sợ, cô mập quá anh còn dám yêu sao ?
Nào ngờ, vừa mở cửa phòng định đi xuống nhà bếp thì từ dưới lầu lại vọng
lên một câu nói khiến cô phải đứng hình, thâm tâm nóng lên lo lắng liền
đóng sầm cửa lại.
"Dương Kì Nam, cậu ra đây".
Là giọng của Bách Minh. Lâm Á Kỳ thở mạnh một hơi, cô mím môi lo lắng dựa
vào cửa phòng. Lần này, cô có qua ải không đây ? Sao hết người này đến
người khác kéo đế tìm anh vậy ? Cô uất ức đến chết mất.
Mà bên này, Kì Nam nhìn biểu hiện quái lạ của cô mà cảm thấy lòng mình
nóng lên, anh nhíu mày lạnh băng nhìn ra cửa. Sau đó lại lo lắng cất
giọng ân cần hỏi: "Em bị sao vậy ? Không khỏe ?".
Lâm Á Kỳ thở dài một hơi, cô nhanh chóng trèo lên giường lấy chăn trùm kín
thân mình lại. Lúc này khi cô đã nằm cuộn tròn trên giường, anh mới
nghe được giọng cô run run vang ra: "Bách Minh tìm anh". Có khi nào anh
vì họ mà bỏ cô không ? Kì Nam, đừng làm em thất vọng.
Chỉ chốc lát sau, cô đã nghe tiếng bước chân anh khuất hẳn. Nhưng trong phòng, vẫn còn dăn dẳn lại một giọng điệu dặn dò:
"Nghỉ ngơi chờ anh lên".
Cô mím môi lẳng lặng nằm yên ở đó. Sao tương lai còn mù mịt quá vậy ?
"Này, sao cậu về mà không báo tiếng nào ?" Bách Minh nghiến răng, nổi giận
đùng đùng nhìn Kì Nam đang nhàn hạ ngồi đối diện. Kết quả, người nào đó
phun ra một câu lạnh ngắt.
"Đưa bà xã về
nhà". Nhớ đến nụ cười ngọt ngào của cái cô gái kia cùng cái khuôn mặt đỏ bừng dễ thương ấy. Trong lòng Kì Nam lại một hồi vui sướng.
"Cái gì ? Vậy giày nữ trước cửa là . . . ?" Bách Minh ngạc nhiên trợn mắt.
Đâu ai để ý rằng, Yến Như ngồi kế bên đang mím môi, cô không ngừng run
rẩy hai bã vai.
"Là của bà xã tôi". Kì Nam nhàn nhạt đáp lời.
"Bà xã cậu là ai ?"
"Lâm Á Kỳ".
Bách Minh kinh hoảng, vội nhìn sang kế bên, lúc này anh mới thấy rõ khuôn
mặt của Yến Như đang chảy nước mắt đầm đìa. Cô bất chợt bật dậy oán hận
nhìn Kì Nam hét lên:
"Anh là đồ xấu xa".
Kì Nam chỉ nhẹ cười. Tôi xấu xa sao ? Trong mắt cô, tôi càng xấu xa càng tốt.