Người ta luôn cười . . .
. . .Vì người ta cất đi nước mắt ở một nơi khác rồi . . .
- Người ta luôn lạc quan . . .
. . . Vì người ta đã trải qua những việc quá bi thương rồi . . .
. . . Tới mức không còn gì có thể làm người ta đau nữa . . .
- Người ta luôn dễ dàng có được tình cảm . . .
. . . Là vì người ta đã yêu một người quá nhiều . . .
. . . Và đau vì người đó quá nhiều rồi . . .
- Người ta luôn ổn . . .
. . . Vì chẳng có lúc nào người ta thật sự hạnh phúc cả . . .
- Người ta luôn nói nhảm . . .
. . . nếu không, người ta sẽ rơi vào trạng thái cô đơn vô thức . . .
- Người ta luôn mạnh mẽ . . .
. . . Là vì người ta yếu đuối quá mức không dám để cho người khác biết mình yếu đuối . . .
_ Trên đời này có những người như thế đấy . . .
_________________________________
Thấm thoáng đã mấy ngày trôi qua, dạo này tiết trời ôn hòa, nghe đâu thành
phố S sẽ tổ chức một lễ hội gì đó vô cùng náo nhiệt, duy chỉ tổ chức năm năm một lần. Mà Lâm Á Kỳ lại về nước trúng ngay thời điểm đó. Mấy ngày
nay cô ở khách sạn Lục Hạc của Dương thị nhưng cũng may mắn Dương Kì Nam lại không hề đến kiểm soát. Dương Kì Minh mấy ngày trước gọi điện cho
cô, bảo muốn cô cùng anh sang thành phố S để dự lễ hội đó nhưng lại bị
cô từ chối khéo, kể từ lần đó anh mất tích luôn đến nay. Tuy nhiên vẫn
điện thoại hỏi thăm và quan tâm cô mỗi ngày, tình cảm của anh mấy năm
nay không phải cô không biết nhưng cô vẫn không muốn hiểu. Vết thương
trong cô còn rất sâu.
Lâm Á Kỳ biết lúc trước cô độc ác bao nhiêu, cô nhẫn tâm bao nhiêu. Hiện tại ai cũng chán ghét đến nỗi
hận cô. Căn bản là cô không đáng nhận được tình cảm của bất cứ ai. Nghĩ
đến đây cô bi ai cười, đứng lên từ ghế sofa lặng lẽ bước vào phòng tắm.
Cả đời này, cô sẽ sống như người vô hình. Họ thấy cô, họ biết cô nhưng
vẫn xem như cô biến mất.
Còn ở tại một nơi khác, Dương
Kì Nam mặc áo sơ mi trắng, quần tây đang bình thản ngồi trên ghế sofa,
ánh mắt lộ rõ ra vẻ không kiên nhẫn nhìn đám người trước mặt. Anh vừa
mới đi làm về, chưa kịp tắm thì đã bị bọn người này đến quấy rối. Rồi
chợt, tia nhìn của anh rơi vào bó hoa hồng trắng trên bàn, ánh mắt càng
lạnh nhạt. Buổi tối anh dành cho cô mà.
Lúc này, Bách Minh
ngồi ở phía đối diện thấy im lặng quá lâu, mới ho khan cất giọng rủ rê
với anh: "Khụ . . . Nam, cùng đi chơi hội không ?" Giọng điệu của cậu vô cùng lấy lòng. Nếu không phải vì Yến Như, còn lâu cậu mới van xin a.
Mày của anh hơi nhíu lại. Ánh mắt sâu xa thăm thẳm luôn mang lên một tia
buồn man mác, rồi chợt một màn đau đớn hiện lên. Nếu có tiểu búp bê đó ở đây, anh nhất định sẽ dẫn cô đi chơi hội.
Anh không
trả lời, Nguyên Lâm ngồi cạnh Bách Minh thấy tình hình không ổn thì cũng vội liếc dọc liếc ngang, mong ai nói gì đó. Cuối cùng ai cũng liếc mắt
nhìn cậu, bất đắc dĩ đành mở miệng cười hì hì: "Đi vui lắm, năm năm mới
có một lần". Kì Nam ghét nhất những chỗ náo nhiệt, khẳng định các cậu
phải năn nỉ đến gãy lưỡi. Nghĩ đến đây, Nguyên Lâm liền tức muốn xông
máu.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Kì Nam bình
thản đứng lên, giương cánh tay lấy bó hoa hồng chậm rãi bước đi. Chỉ ném lại một chữ: "Không". Chỉ biết giờ phút này, anh phải lên phòng lau
dọn. Là lau chùi những bức ảnh của cô.
Bách Minh nhìn theo bóng
dáng cô độc của anh cùng bó hoa hồng trên tay. Trong đầu lại nảy ra một
suy nghĩ. Bắt đầu nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Cậu lại nhớ tới con ả đàn bà đáng hận đó, sao cậu không nhớ cô ta từng hại cậu, hừ".
Chỉ thấy, bóng lưng anh đứng ngay cầu thang, bước chân chợt khựng lại. Một giọng nói lạnh lẽo nhẹ bẩng vang lên
"Có gì sao ?"
Lúc này, Nguyên Lâm cũng theo đà của Bách Minh mà đứng phắt dậy. Thở mạnh
rống giận: "Cậu ngốc vừa thôi, con tiện nhân đó cậu cũng nhớ mãi, sao
cậu không nghĩ đến tình bạn của chúng ta bao nhiêu năm nay ?" Quả thật
làm cậu tức chết.
Không gian bỗng chốc chùng xuống đến ảm đạm. An Tiệp Kha lo lắng kéo kéo nhẹ tay áo của Nguyên Lâm ý bảo anh đừng nói nữa.
Trong không gian ấy, giọng nói trầm ấy lại nhuốm thêm một chút lạnh lẽo. Cả
người Kì Nam bắt đầu tỏa ra sát khí, âm thanh lạnh băng.
"Cô ấy là trên hết, bạn của tôi, sẽ hiểu cho tôi".
Yến Như ngồi kế bên Thẩm Như My, mồ hôi của cô túa ra, siết chặt tay mình
băn khoăn, không biết có nên nói hay không. Cuối cùng cô cũng đứng phắt
dậy, nói lớn: "Chị ta không đáng để anh yêu, em mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh".
. . . 1 giây . . .
. . . 2 giây . . .
. . .
Mọi thứ im lặng, buồn tẻ đến não nề. Kì Nam đứng lặng ở đó, đôi mắt đỏ rực
của anh tối tăm như địa ngục. Hằn lên tia máu lạnh lẽo. Cả cơ thể hoàn
mỹ ấy tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Giọng anh chợt nhẹ nhàng vang lên: "Cút
ra khỏi đây . . ."
Rồi dần dần quát lên: "Tất cả các người cút ra khỏi đây, ai cho các người xúc phạm cô ấy, cút". Giờ đây anh thật điên dại.
Đám người của Nguyên Lâm cảm thấy không ổn. Sau đó cũng lo lắng rời khỏi.
Hôm sau khi Kì Nam bình tĩnh lại hãy đến bàn chuyện tiếp. Lúc nãy họ
cũng nói hơi quá.
Lúc này, Kì Nam lặng lẽ ôm bó hoa
hồng trắng trong tay, anh vô hồn bước đi lên phòng. Ôm bó hồng ấy ngây
dại nhìn vào tấm ảnh cô được treo ở đầu giường. Cô đang cùng anh hôn
nhau, thật đẹp. Khi ở phòng này, anh có thể gặp cô ở mọi nơi. Rồi chợt,
anh nhung nhớ chạm vào bức ảnh ấy, khẽ nâng môi thì thầm yêu thương.
"Họ nói, em không đáng để được yêu. Vậy thì tôi đồng ý bỏ qua cái không
đáng đó. Khi tìm được em trở về, nhất định phải cảm ơn tôi. Vì chỉ có
tôi yêu em, ít ra em sẽ không bị ai cướp mất".
Nói tới đây, mắt anh chợt tối sầm lại, làn môi mỏng bạc tình khẽ cười lạnh. Sự tức giận oán hận xông lên.
"Họ bảo, em là tiện nhân, vậy tôi sẽ cùng em làm tiểu nhân. Chúng ta là một cặp."
"Họ nói em đã từng hại tôi, nhưng tôi muốn em hại tôi, vì khi hại tôi, em sẽ cười."
Anh chấp nhận đổi lấy nụ cười của cô bằng mọi giá. Nước mắt anh chợt rơi
xuống, chết lặng ôm bó hoa hồng trên tay. Nếu như ngày đó, anh biết mình yêu cô sớm hơn, thì có phải giờ đây mọi chuyện sẽ khác không ?
Đêm xuống, bao trùm lấy cả bóng hình cô độc ấy hòa vào trong u tối. Trước
kia, cuộc đời anh là một mảnh vỡ. Bây giờ, nó là những mảnh vụn.
Mấy ngày hôm sau, không khí lễ hội bao trùm lên cả thành phố S, làn không
khí vui vẻ cũng tràn lan sang thành phố K. Chỉ còn một ngày nữa là đến
tối đêm đó, mọi người ai ai cũng háo hức.
Lúc này, An
Tiệp Kha đang ngồi trong phòng dặn dò kĩ càng Yến Như: "Ngày mai em phải bám theo Kì Nam cho chị, bọn chị sẽ tìm cách cho cậu ấy đi cùng, em
phải chiếm trọn tình cảm của cậu ấy, cố lên."
Hai mắt
Yến Như lộ lên vẻ vô cùng tự ti, cô theo đuổi Kì Nam đã suốt hai năm nay nhưng lúc nào anh cũng lạnh lùng với cô. Lâm Á Kỳ đó là người như thế
nào mà lại khiến anh mê muội đến như vậy ? Còn nhớ vào một ngày, cô cùng anh Lâm (Nguyên Lâm) đến biệt thự của anh chơi. Chợt thấy một cánh cửa
đang mở hé ra, vì tính tò mò nên cô mới mở cửa bước vào xem. Kết quả khi thấy được khung cảnh bên trong cô liền chết lặng tại chỗ. Khắp cả căn
phòng đều được treo ảnh, trong ảnh là một nam một nữ đang hôn nhau rất
sâu. Cô tự hỏi người lạnh lẽo như anh cũng có lúc say đắm hạnh phúc như
thế sao ? Người con gái xinh đẹp trong ảnh kia là ai ? Sao có thể làm
anh trở thành như vậy ? Có thể khiến anh treo ảnh khắp phòng, khiến anh
sắc lạnh. Cô vô cùng ghen tỵ, rốt cuộc cũng có một ngày, cô gặp được cô
gái ấy, Lâm Á Kỳ. Cô ta bị mọi người ghét bỏ, chắc chắn sẽ thua cô.
Nhưng sau lần đó, anh biết cô lẻn vào phòng liền hung hăng tức giận muốn giết cô khiến cô sợ hãi. Cũng may có mọi người giúp cô cầu tình. Nghĩ
đến đây, cô chợt cười, phải trong lần lễ hội này chinh phục được anh.
Chiều ngày diễn ra lễ hội, trong suốt thời gian dài không gọi được Kì Nam
cùng đi chung. Thế là cả đám người Nguyên Lâm bất đắc dĩ đành bịa ra một lý do
.
"Hôm qua, tôi thấy có một người rất giống Lâm Á Kỳ, cô ta ở khu trung tâm thành phố S. Tôi điều tra được, tối nay cô ta sẽ
đi chơi lễ, chỉ là chưa nhìn rõ khuôn mặt". Nguyên Lâm nhíu chặt mày nhổ ra một tràn dài câu nói. Lần này chắc chắn sẽ thành công, vì chuyện này có liên quan đến Lâm Á Kỳ. Khẳng định cậu ta sẽ đi chung.
Kết quả là, Kì Nam đang ngồi bình thản, đột nhiên anh đứng lên. Không hét
toáng, không vui mừng, mà chỉ bỏ lại một chữ: "Đi". Ai nào biết trong
lòng anh đang vui sướng cỡ nào. Cuối cùng cũng có một tia hy vọng vụt
lên. Đáy mắt anh tràn đầy ấm áp. Khóe môi gợi lên cười tràn đầy hạnh
phúc. Bàn tay khẽ chạm nhẹ vào bức ảnh trong túi, thều thào nhỏ: "Sắp
bắt được em nhốt lại rồi". Hy vọng . . . Là hy vọng.
Phía sau, Nguyên Lâm đang cười vui sướng. Đứng lên rời khỏi, chuẩn bị đi báo tin vui cho mọi người.
Anh bước vào phòng, ôm lấy ảnh cô vào trong lòng mình. Hai đáy mắt nhu tình tràn đầy sự ấm áp. Miệng lúc nào cũng không tự chủ kéo lên cười vui vẻ.
Lúc này, Lâm Á Kỳ đang ở phòng khách sạn sửa soạn đồ đạc. Bị Dương Kì Minh
năn nỉ mấy ngày trời, cuối cùng cô cũng bất đắc dĩ đồng ý cùng anh đi lễ hội. Dự là sau lần này, cô sẽ sang Mỹ định cư luôn. Không trở về đây
nữa, cô khẽ nhìn vào tấm ảnh của mẹ dần vẽ ra một nét cười gượng gạo.
Mẹ, con lại nhớ đến Kì Nam nữa rồi.
Cô cắn chặt môi
mình, cầm túi xách bước ra khỏi phòng, phía bên ngoài Dương Kì Minh đã
chờ sẵn. Tối đêm nay, cô chỉ mặc đơn giản một chiếc quần jean cùng áo sơ mi sọc caro, vì ban đêm rất lạnh nên khoát thêm áo len bên ngoài. Mang
giày đen cao cổ bình thường.
Cô đút hai tay vào túi áo, cười hì hì nhìn Dương Kì Minh: "Đi thôi, em xong rồi". Bắt người ta chờ mình, quả thật là rất ngại.
Dương Kì Minh khẽ tạch lưỡi nhìn cô, nhí nhố đùa: "Hôm nay em năng động thật". Trong mắt anh, cô mặc gì cũng đẹp cả.
Nụ cười trên môi Lâm Á Kỳ cứng ngắc, cô hơi ngại ngùng nhìn anh. Thấy cô
mất tự nhiên, anh khẽ cười ấm áp. Cả hai cùng nhau rời khỏi khách sạn.
Nhanh chóng đi đến lễ hội.
(Còn tiếp)
Sad - stt 1: đt ta hư rồi, ra chap lâu là phải, thông cảm nha.
- stt 2: dạo này càng ngày càng nhạt, chắc chết, mong sau vẫn ủng hộ ta :((