Thanh kiếm bạc cắm phập vào mặt đá, thân kiếm rung bần bật hồi lâu, toả ra lừng làn khói màu bạc vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, trong làn khói, ngưng tụ thành một ảo ảnh, một bóng người mặc bạch y xuất hiện trước mắt bọn hắn.
Người này có khuôn mặt sáng láng, tuổi tác không lớn, nhưng tóc bạc xoã ngang vai, cả người tản mát một khí tức thanh lãnh kiêu ngạo, giữa mày tựa như quanh quẩn ánh trăng trắng bóng, cao quý nghiêm nghị.
Ánh mắt của vong linh mặc bạch y quét qua hai người, dừng lại ở túi khoả linh nang của Nguỵ Vô Tiện một lát, lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào, trên người mang theo vật tà ám kia, cũng dám đến gần thanh kiếm bạc này của ta?”
Nhớ lại vừa rồi khí tràng khắp thanh kiếm bạc đó bài xích hắn không thôi, trong lòng Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ thật nhanh, bật thốt lên: “Chẳng lẽ thanh kiếm bạc của các hạ phản ứng lên là vì Âm hổ phù, cho nên muốn ném ta trở về bờ hồ? Không biết thanh kiếm bạc này có phương pháp khắc chế oán khí hay không?”
Vong linh cười lạnh một tiếng, “Không chỉ có thứ tà ám kia trên người của ngươi, mà toàn thân ngươi đều toả ra âm khí tà đạo, ngươi có tư cách gì chạm vào kiếm của ta? Không sai, kiếm của ta đương nhiên có phương pháp khắc chế, thanh kiếm này, vốn chính là thanh kiếm được tạo ra để khắc chế với kiếm của hắn...”
Nghe được lời này, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trao đổi một ánh mắt, ngay sau đó tiến lên phía trước một bước, chắp tay, thành khẩn nói: “Tiền bối, xin hỏi ngài, là có quen biết vị thợ đúc kiếm kia phải không? Hắn với ngài là.....?”
Khuôn mặt vong linh làm như hơi nhăn lại một chút, hít sâu một hơi, kềm nén thứ cảm xúc tích tụ nào đó, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Hắn, là sư đệ của ta“.
“Sư đệ?!”
“Tử Kinh hắn, từ nhỏ đã vô cùng tranh cường háo thắng, chỉ cần ta đúc ra thanh kiếm nào được sư phụ khen ngợi nhiều hơn, là hắn sẽ tức giận bất bình, khi đó ta cũng bản tính thiếu niên, cho nên cùng với hắn càng như nước với lửa. Lúc sư phụ còn sống, đã giới thiệu chúng ta với các huyền môn thế gia, nơi đặt làm những thanh tiên kiếm, lần nào đơn hàng do ta làm cũng luôn được khen ngợi nhiều hơn hắn, ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh, muốn vượt qua ta, luyện ra một thanh kiếm khiến người đời phải rửa mắt nhìn, khiến ta theo không kịp. Sau khi sư phụ qua đời, hắn càng thêm u ám ít lời, cả ngày chỉ vùi đầu làm kiếm, sư huynh đệ đồng môn đi thăm hắn, hắn cũng hiếm khi hoà đồng, dần dần, đóng cửa từ chối tiếp khách luôn, không ai biết hắn đang làm cái gì.
“Có một lần, hắn mất tích mấy tháng, sau khi trở về đi vào nơi đúc kiếm của ta, vô cùng đắc ý nói với ta là hắn đã tìm ra kỹ thuật rèn đúc đạt tới đỉnh cao nhất, chẳng bao lâu sẽ có thể chế tạo ra thanh kiếm vô song trên thế giới, khiến người người kinh ngạc, tiên môn bách gia đổ xô vào, và ta cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục, cam chịu thua cuộc. Ta vốn dĩ không có ý định tranh chấp với hắn, nhưng hắn cứ luôn âm thầm ganh đua với ta, nên ta cũng khó tĩnh tâm trước mặt hắn, lần nào cũng bị hắn kích động đến mất đi chừng mực, chất vấn hắn tại sao xuất khẩu cuồng ngôn, chẳng lẽ đã dùng cách cúng tế ai đó, học được phương pháp bàng môn tà đạo tàn bạo nhưng cấp tốc. Nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, tỏ vẻ phương pháp đó chẳng qua là cấp độ thấp nhất, dùng phương pháp này rèn kiếm, chỉ có thể bẫy được một oán linh tâm không cam tình không nguyện, oán lực hữu hạn, uống rượu độc giải khát. Ta vô cùng kinh ngạc, hỏi hắn, chẳng lẽ ngươi thật sự có ý định đưa oán linh vào trong kiếm, dùng cách thức cực kỳ âm tà như thế hay sao?! Hắn tránh né không trả lời, im lặng bỏ đi.
“Mấy tháng sau, hắn thật sự luyện thành một mớ hắc thiết kiếm chém sắt như chém bùn, uy lực khiến người ta sợ hãi, vài danh sĩ huyền môn tới cửa thăm viếng, lên án mạnh mẽ kỹ thuật làm kiếm của hắn tà môn, lập tức vạch ra ranh giới, có người còn đòi đánh dẹp, muốn bắt hắn tới Thường thị, là tiên môn thế gia trong vùng, để chịu phạt, có người thì im lặng không nói gì, thậm chí còn tỏ ra hứng thú. Hắn bỏ hoang lò đúc kiếm ban đầu, ta mấy lần tra xét, mới tìm ra hắn ở chỗ này. Hắn vì tránh né ánh mắt hoặc dòm ngó hoặc khiển trách của người đời, nên xây dựng một lò đúc kiếm ở đây, chỉ có rất ít người tu luyện tà đạo đặc biệt hứng thú với loại hắc thiết kiếm này của hắn tới mua.
“Hắn canh giữ rất nghiêm ngặt, ta vì muốn tìm hiểu đến cùng, đành phải lén lút đi vào nơi này, phát hiện không có người học việc nào giúp đỡ hắn ở đây, không biết là do kiêng dè người ta trộm nhìn kỹ thuật của hắn, hay chỉ đơn giản là không có ai dám tới làm việc ở cái nơi âm hàn quỷ dị này, nhập bọn cùng với người quái đản kỳ lạ như hắn. Chỉ có một mình hắn làm việc, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, khắp người đầy vết thương, các khớp xương của hai bàn tay đều phồng rộp lên, không biết lấy nghị lực kinh người cùng với lòng khổ luyện ở đâu, mà khiến hắn luyện ra một thân thể gân cốt tuyệt đỉnh, sức mạnh ngàn cân. Mà tinh thần tính tình của hắn cũng khác biệt rất lớn so với bình thường, nếu nói trước kia chỉ là quái đản kỳ lạ, thì bây giờ là lệ khí nặng nề, giống như tẩu hoả nhập ma, suốt ngày cứ suy nghĩ nghiền ngẫm thanh huyền thiết kiếm cực kỳ cổ quái, rõ là quái đản.
“Ta vạn phần tò mò, nhân lúc hắn không chú ý, trộm lấy thanh huyền thiết kiếm ra. Thanh kiếm này nham hiểm hung ác đến cực điểm, dường như không phải vật trên thế gian, mà giống như được trui rèn và tạo ra bởi vô số oán quỷ tà sát ở âm tào địa ngục. Một lần, ta đã thấy được mặt người mờ ảo trên lưỡi kiếm!”
Lúc nói đến chỗ này, trong lòng Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ, gương mặt mà ông ta nhìn thấy, sợ rằng chính là oán lực trong kiếm cảm nhận oán linh mạnh mẽ kết thành ảo ảnh, hoá thân vào, ánh lên trên mũi kiếm.
Vong linh tiếp tục nói, bỗng nhiên kích động lên, ánh sáng trong mắt lập loè bất định, “Điều làm ta khiếp sợ không dừng lại ở đó, mặt người trong kiếm không ngừng loé sáng biến đổi, có một khoảnh khắc, thế nhưng ta nhìn thấy... nhìn thấy... gương mặt của sư phụ!”
Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, suy nghĩ một lát, nói: “Tính chất của âm thiết kiếm đặc biệt dị thường, có thể hút oán linh xung quanh, hay sư phụ của tiền bối bị hút vào trong đó, mắc kẹt bên trong kiếm?”
Vong linh u sầu nói: “Mấy năm cuối đời sư phụ bị ốm đau giày vò, chịu bao khổ sở, sau khi chết trở thành oán linh, làm một người đệ tử, không thực hiện độ hoá, lại muốn nhốt hồn phách của ông vào trong kiếm, muôn đời để cho người khác sử dụng sao?!”
Nguỵ Vô Tiện trong lòng rùng mình, mở khoả linh nang ra, hai mảnh Âm hổ phù nằm trong lòng bàn tay hắn, hình như có âm thanh thì thầm nhỏ vụn, hoặc tiếng khóc lóc sầu khổ, hoặc tiếng than thở phẫn uất. Âm hổ phù là đúc từ âm thiết thiết tạo thành, hồn phách của sư phụ người kia, có phải ở trong biển oán linh này không?
Màu mắt vong linh tối sầm lại, giận dữ dựng thẳng 2 ngón tay, chỉ vào Nguỵ Vô Tiện uy hiếp, “Ngươi! Âm hổ phù kia của ngươi, chính là luyện thành từ âm thiết kiếm...?”
Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ gặp phải tình cảnh bị khổ chủ của oán quỷ chất vấn thẳng mặt, nhất thời không hé răng.
“Tất cả những người trên trần gian chịu khổ, chết đi, nếu không phải chết già, trong lòng cất giữ nỗi bất bình, đều có thể trở thành oán linh. Với tất cả tội nghiệt khi còn sống của họ, dẫn đến mọi khổ sở họ phải chịu, dâng bản thân mình cho người khác sử dụng, giày vò sự an bình sau khi chết của người khác, quả thực là ích kỷ vô cùng, khiến người ta giận sôi! Suy bụng ta ra bụng người, ví dụ như người thân yêu nhất của ngươi, sau khi chết hồn phách không được siêu sinh, phải làm nô lệ, làm trâu làm ngựa cho người khác, ngày đêm chém giết, làm những việc dơ bẩn vấy máu, thì người sẽ như thế nào?!”
“Ta...” Nguỵ Vô Tiện bị chọt ngực chỉ tim mà mắng, tuy rằng không phải là lần đầu tiên, nhưng có điều gì đó trong những lời buộc tội này, từng câu tru tâm, hắn phải lần lượt nhận lấy tất cả.
Nhưng mà, không đợi Nguỵ Vô Tiện nói điều gì, vong linh mặc bạch y đã bay lên trời, sóng lấp lánh dưới chân, thanh kiếm bạc đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, sáng rực như ánh trăng, một cỗ linh khí thanh lọc năm giác quan như Thanh Tâm âm ập vào mặt.
“Ngươi,“ vong linh ngước mắt ý chỉ Lam Vong Cơ, “Ta thấy ngươi phẩm mạo đoan chính, người có cốt cách, vì sao nhập bọn với kẻ thấp kém không thể chấp nhận này?”
Lam Vong Cơ hơi khựng lại, cũng không nói gì.
Vong linh tiếp tục nói: “Thanh kiếm bạc này của ta, chính là lưỡi kiếm của người bất tử, lúc đầu tạo ra, là để giết chết những thứ bất tử trên thế gian, diệt trừ tà ám oán linh, có thể đánh bại mọi trận pháp hắc thiết kiếm do Tử Kinh tạo ra. Nếu ngươi đáp ứng với ta vài chuyện, ta sẽ tặng kiếm này cho ngươi, giúp ngươi phá trận tìm con đường sống, thoát khỏi chỗ này“.
Lam Vong Cơ nói: “Yêu cầu chuyện gì?”
Vong linh nói: “Thứ nhất, thay ta tiêu huỷ sạch sẽ mọi thanh hắc thiết kiếm trên thế gian, để chúng không thể lấy những khổ nạn, những tham sân si oán hận của người khác làm thành sức mạnh, sử dụng muôn đời. Thứ hai, đem hai mảnh Âm hổ phù này... phá huỷ! Để hồn phách của sư phụ ta có thể quay về với trời đất. Thứ ba, đem người bên cạnh ngươi... giết“.
Lam Vong Cơ biến sắc.
“Hả?!” Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện không thể tin nổi, “Làm, làm thế nào muốn giết ta?... Ngươi không hổ là sư huynh đệ của cái vị hồi nãy, chẳng những hai người các ngươi đối chọi gay gắt, như nước với lửa, suốt ngày còn thích xúi giục người khác xích mích rạn nứt, xung đột đao kiếm...”
Trước đó khi lằng nhằng với vong linh mặc hắc y ở hồ kiếm, gã đã xúi hắn giết Lam Vong Cơ một hồi, Nguỵ Vô Tiện còn dương dương tự đắc bài bố một phen, thấy phản ứng của Lam Vong Cơ rất thú vị, không ngờ thiên đạo luân hồi, nhanh như vậy tình thế đã đảo ngược, đến phiên mình trở thành kẻ bị đặt lên thớt cho người ta cò kè mặc cả. Chỉ là lần này, hắn không xác định được Lam Vong Cơ có thể động tâm hay không, hiện giờ bọn hắn bị nhốt ở đây, cũng không có cách phá vỡ tình thế, cho dù những tiểu bằng hữu Lam gia kia trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ kêu viện binh, nhưng trận pháp hắc thiết kiếm hung hãn như thế, lấy một mình hắn chống lại vạn kẻ thù, sức mạnh của Âm hổ phù với muôn vàn oán linh chỉ có thể miễn cưỡng cân bằng, ai chắc chắn là hoàn toàn có thể đánh thắng, cứu bọn hắn ra ngoài chứ. Hơn nữa, trong mắt Lam Vong Cơ, mình chỉ là một tên hề giết chết Nguỵ Anh, tu tập bàng môn tà đạo, ngoan cố nghịch ngợm thôi, mà người như vậy, một khắc trước đó y vẫn còn hận thấu xương, ước gì có thể tự tay đâm ngay tại chỗ.
Quay đầu liếc một cái, trong mắt Lam Vong Cơ có một tia do dự, Nguỵ Vô Tiện lui về sau hai bước, xua tay hoảng sợ nói: “Lam, Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Ngươi không phải thực sự muốn giết ta chứ?! Ai biết ông ta nói có đúng hay không? Cái thanh kiếm của người bất tử gì đó, nói không chừng chính là ông ta thuận miệng bịa đặt? Ông ta ở dưới lòng đất mấy trăm năm, thần chí không rõ, có lẽ là nhìn ta không vừa mắt, nhất thời nổi hứng muốn giết ta. Ta vô tội biết chừng nào!”
Lam Vong Cơ cũng không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, nhưng màu mắt càng thêm u tối.
Nguỵ Anh, tới lúc này rồi, mà ngươi vẫn không muốn nhận nhau với ta sao.....
Nguỵ Vô Tiện thấy thần sắc của y không ổn định, cố gắng biện minh: “Con người ta tuy rằng tu tập quỷ đạo, nhưng ta cũng là một người tốt làm ngay ngồi thẳng nha! Bình thường cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, sống nhiều năm như vậy ngay cả tay của cô nương cũng chưa nắm qua! Ngươi cũng không thể lạm sát người vô tội nha!....”
Nghe đến đó, Lam Vong Cơ hơi khựng lại, trong giọng nói có sự kinh ngạc, còn có vài phần chờ mong như có như không: “Chưa từng nắm qua sao?”
“Hả?” Nguỵ Vô Tiện ngẩn người tại chỗ, sau một lúc lâu, nghiêm túc nhớ lại một phen, ngập ngừng nói: “Hình như... là không có?”
Lam Vong Cơ: “.....”
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói thêm: “Nhưng, nhưng thật ra có cùng cô nương hôn qua...” Đến giờ cũng không biết cô nương đó là ai.
Lam Vong Cơ: “.....”
Không hiểu sao bị giận dỗi liếc nhìn một cái, Nguỵ Vô Tiện gãi gãi sau cổ, lẩm bẩm nói: “Lại làm sao rồi...”
Vong linh mặc bạch y yên lặng quan sát mấy cảnh này, đã đoán được thái độ của Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện như thế nào, phất ống tay áo lên, khinh thường nói: “Lớn lên đường đường chính chính, lại lén lút dây dưa không rõ với đồ vô lại dơ bẩn thế này...”
“Nè!” Nguỵ Vô Tiện nhảy dựng lên nói, “Nói chuyện khó nghe thế... Không sai, ta là tu tập quỷ đạo, nhưng chuyện này không liên quan đến nhân cách đạo đức của ta. Rốt cuộc người quơ đũa cả nắm, nhận xét ngông cuồng là ai hả?”
Vong linh gằn từng chữ một nói: “Lấy oán lực của người khác dùng riêng cho bản thân mình, còn có nhân cách đạo đức gì đáng nói!”
“Nếu muốn bàn về quỷ đạo...” Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Ta ấy hả... là nghĩ thế này. Không sai, những oán linh này lúc còn sống khổ sở khó buông bỏ, mà ta cũng đúng là lợi dụng bọn họ. Nhưng nếu sau khi chết hồn phách khó lòng độ hoá, không thể vãng sanh, trở về thế gian, nếu để mặc cho bọn chúng đi khắp nơi gây chuyện, không chừng còn làm ác một cõi, rải rác khó ngăn chặn. Không phải ta khoe khoang, Nguỵ... khụ, Mạc Huyền Vũ ta làm việc từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, không thẹn với lòng, tuyệt đối sẽ không lấy Âm hổ phù để làm chuyện ác, cũng sẽ không vì ham muốn cá nhân mà sát hại người khác, những oán linh dưới trướng của ta, do ta sử dụng, chắc chắn sẽ không làm điều xằng bậy, thỉnh thoảng... còn có thể theo ta trừ gian giúp yếu, hành thiện tích đức, không phải cũng là một việc công đức vô lượng hay sao?”
Vong linh thật lâu không nói gì, quan sát Nguỵ Vô Tiện kỹ lưỡng một phen, nói: “Không vì ham muốn cá nhân mà sát hại người khác, nói thì dễ, làm như thế nào? Phàm bước đi ở trên đời, nhân duyên khó đoán, kiếp nạn nặng nề, lòng người dễ đổi, làm sao có thể bảo đảm?”
Nguỵ Vô Tiện nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói: “Giữa nhân gian, tuy phúc hoạ khó lường, buồn vui vô thường, nhưng với một trái tim đơn thuần, Mạc mỗ ta, bước chân không thay đổi“.
Vong linh hình như có dao động, khẽ lắc đầu nói: “Tuổi trẻ khinh cuồng“.
Nguỵ Vô Tiện rũ mi không nói, trộm liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, thầm nghĩ, nói một hồi đạo lý thật lớn, không phải ngươi cũng giống người khác, trông mặt mà bắt hình dong, quơ đũa cả nắm đó sao. Chỉ gặp mặt một lần, Lam Trạm lớn lên đẹp trai, ngươi liền tin y, ta bất quá cầm trong tay một cái Âm hổ phù, có thể sai khiến mấy tên tiểu quỷ, thì là đại ác nhân. Trong lòng không vui, nghĩ một lúc lại nói: “Nói đến cùng, ngươi chẳng qua là nhìn không vừa mắt Âm hổ phù này có phải không? Nhưng nếu thật sự muốn làm ác, cần gì Âm hổ phù này? Người quyền cao chức trọng, giơ tay nhấc chân là mây bay mưa đổ, dời non lấp biển, nếu muốn gây hoạ một phương, khiến trăm họ lầm than, thì làm sao có thể đề phòng? Cho nên làm ác hay làm thiện, làm sao chỉ có thể căn cứ vào vũ khí trong tay, mà không hỏi chí hướng trong lòng?”
Vong linh chăm chú nhìn một hồi lâu, chất vấn, “Ta làm sao có thể biết chí hướng trong lòng ngươi?”
Một giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng truyền đến: “Chí hướng trong lòng hắn, ta sẽ canh chừng“.
Trái tim Nguỵ Vô Tiện rung lên, đột nhiên quay đầu lại.
Giọng điệu Lam Vong Cơ chắc chắn và điềm tĩnh, “Ta sẽ canh chừng bên cạnh hắn, giúp hắn, giám sát hắn“.
Nguỵ Vô Tiện gắt gao nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, cho đến khi ánh mắt của y giao nhau với ánh mắt của hắn, đôi mắt nhạt màu, có thứ gì đó nóng rực lại dịu dàng, trong nháy mắt bao trùm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình.
Chẳng lẽ, y thật sự đã nhận ra mình?
Những lời này, trước kia Lam Vong Cơ cũng từng nói với hắn, kiếp trước hắn kiên quyết cự tuyệt, nhưng giờ phút này, hắn bỗng nhiên nhận ra được ý nghĩa mà năm đó hắn không nhận ra.
Vong linh im lặng nhìn bọn hắn, sau một lúc lâu, thở ra một hơi thật dài, nói: “Thôi, các ngươi cầm đi đi“.
Lam Vong Cơ đi đến phía trước, cầm thanh kiếm bạc trong tay.