Những ngày sau đó, mỗi khi từ bên ngoài trở về, Thẩm Mạc thỉnh thoảng sẽ phát hiện trên bàn có một chiếc hộp nhỏ xa lạ, có khi là một trang sức cài tóc tinh xảo, có khi là một món điểm tâm chưa từng gặp qua, giống như là mang về từ một nơi bên ngoài Đàm Châu, có khi còn là cuốn sách mới xuất hiện trên kệ sách, thường là những quyển sách nhỏ ghi lại các giai thoại truyền thuyết bán ở các tiệm sách vỉa hè khắp nơi, có khi cũng là kinh Phật hoặc sách sử.
Ban đầu, Thẩm Mạc ném hết mấy thứ này ra ngoài sân, đặc biệt là ném dưới cây ngô đồng ở ngoài sân kia, để bày tỏ thái độ cự tuyệt của mình, bởi vì người nọ dường như lần nào cũng là trèo vào đây từ cành cây mọc chìa ra bên ngoài bức tường. ngôn tình hay
Nhưng quà tặng cứ đưa tới ùn ùn không ngớt, có một lần, vì tranh chấp với phụ thân, Thẩm Mạc bị phạt nhịn đói một ngày rốt cuộc chịu không nổi, lén lấy hộp điểm tâm kia ở trong sân mang về phòng, chỉ ăn một miếng rốt cuộc ngừng không được. Cho đến khi miếng cuối cùng vào bụng, vẫn chưa đã thèm liếm liếm đầu ngón tay, vị ngọt tan vào trong lưỡi.
Không quá mấy ngày, sách cũng được nhặt về. Thẩm Mạc thích đọc sách, nhưng phụ thân luôn treo một câu cửa miệng, con gái bất tài, bởi vậy cũng chỉ có thể dựa vào chút tiền tiêu vặt mình cực khổ tích cóp, lén lút mua một hai cuốn như thế. Nhưng những kinh Phật và sách sử người nào đó đưa tới, lật được một nửa, trong một góc của trang sách luôn có một hai hình vẽ nguệch ngoạc kỳ quái.
Thỉnh thoảng, những món quà nhỏ này cũng sẽ mang đầy ẩn ý xuất hiện ở một nơi nào đó. Có một buổi tối nọ, Thẩm Mạc mới vừa nằm lên giường, trằn trọc một hồi, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cuối cùng tìm ra một quyển sách nhỏ dưới gối đầu, vừa lật ra, bên trong đều là những hình vẽ người trần truồng, nàng sợ đến mức quăng ra xa. Khép vạt áo trước, đóng thật kỹ cửa ra vào và cửa sổ, nhìn chằm chằm một lát, giống như phải đối phó với rắn độc mãnh thú gì đó, cuối cùng cẩn cẩn thận thận nhặt cuốn sách về. Khẩn trương lật vài tờ, một bức vẽ thân thể phụ nữ quấn quýt đập vào mắt, gập ngay quyển sách lại, hoang mang rối loạn giấu quyển sách vào sâu bên dưới đệm giường, trùm mền nín thở hồi lâu, tỉnh táo gần hết đêm, cuối cùng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong mộng toàn là tình ý lưu luyến, nội dung mơ hồ không rõ ràng.
Cứ thế cuộc sống trôi qua hơn một tháng, một đêm nọ, Thẩm Mạc mang quần áo ra giếng giặt. Không còn Tiểu Thanh, Thẩm lão gia tạm thời đem nha hoàn vốn hầu hạ Dung thị giao cho nàng, nha đầu đó từ đầu đi theo Dung thị, nhưng đối với Thẩm Mạc cũng không có gì bất kính, nhưng rõ ràng bởi vì căn bệnh kỳ quái trên người Thẩm Mạc, nên vừa thấy nàng là đặc biệt khẩn trương sợ hãi, bình thường không giao việc gì là luôn trốn đi thật xa, Thẩm Mạc không có cách nào, những việc mà sức mình có thể làm, thì dứt khoát tự mình làm lấy.
Lúc trở về trong sân, gió đêm rì rào, thổi qua khiến cành lá cây ngô đồng vang lên xào xạc, dưới ánh trăng, nền gạch mát lạnh như được tẩy rửa, vài vũng chất lỏng sẫm màu rải rác dưới những bóng cây loang lổ.
Thẩm Mạc nhíu mày, ngồi xuống nhìn kỹ, do dự dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào một chút, lập tức bị doạ sợ đến nổi té bật ngửa, cái thau trong tay lăn lông lốc xuống. Suy nghĩ trong lòng biến chuyển, không màng đến quần áo rơi lung tung đầy đất, vội vàng trở về phòng mình.
Ngọn nến không biết đã bị thổi tắt vào lúc nào, trong phòng tối đen, trong góc phòng, có tiếng thở dốc gần như không thể nghe thấy, hiển nhiên là đã cố gắng kềm nén, nhưng thất bại.
Thẩm Mạc ổn định hô hấp, từng bước một đi qua, trong bóng tối, trên trán Chu Tử Tước phủ một lớp mồ hôi mỏng, vẻ mặt đau đớn, mấy ngón tay trắng bệch đang ôm bụng, dòng chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra.
Chu Tử Tước nhìn Thẩm Mạc, hơi mỉm cười: “Bọn họ sắp sửa đuổi tới đây“.
Thẩm Mạc không thở nổi nữa, thất thần một lát, cố gắng đè nén xuống: “Bọn họ?”
Nụ cười của Chu Tử Tước trở nên chua xót: “Người của ta lớp chết, lớp bị thương, hiện giờ chỉ còn lại một mình ta... Thù của ngươi, xem như đã có người báo giùm ngươi“.
Thẩm Mạc trầm mặc không nói.
Chu Tử Tước hít sâu một hơi, cắn răng hít hà nhịn cơn đau, thấp giọng nói: “Ta tới đây, gặp mặt ngươi lần cuối cùng...”
Thẩm Mạc nhìn nàng ấy một cái, sau đó nghiêng tầm mắt đi, trầm ngâm một lát.
Bỗng nhiên, quẹt diêm đốt đèn lên, sau đó lục tung một trận, ôm ra một hòm thuốc nhỏ, kéo Chu Tử Tước đến bên giường, bắt đầu cởi thắt lưng của nàng ấy.
Thẩm Mạc bận rộn, Chu Tử Tước vẫn luôn nhìn nàng, khoé miệng ngậm ý cười. Lúc cởi bỏ trung y, tay Thẩm Mạc tạm dừng lại một chút, Chu Tử Tước nhẹ giọng nói: “Mặt ngươi rất đỏ nha...”
Xử lý miệng vết thương xong, Chu Tử Tước mệt mỏi ghé lên giường nằm, kéo tay Thẩm Mạc, Thẩm Mạc khẽ giãy một cái, không tránh ra.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi đấy, Thẩm đại tiểu thư...”
Thẩm Mạc lạnh lùng quay đầu đi, hiển nhiên không định nói chuyện với nàng ấy.
Chu Tử Tước vuốt ve tay nàng, trầm giọng nói: “Đời này ta giết người như ngoé, chưa bao giờ hối hận, cho đến khi gặp ngươi...”
Thẩm Mạc kinh ngạc nhìn lại.
Chu Tử Tước cười khổ nói: “Cũng không phải là hiện giờ lương tâm ta thức tỉnh, lúc ta giết người, trong lòng cũng không có cảm giác gì. Chắc hẳn, ta sinh ra đã là một con quái vật rồi đi“.
Lông mi Thẩm Mạc run rẩy, muốn nói lại thôi.
Chu Tử Tước nhìn nàng, khàn giọng nói: “Chuyện của Tiểu Thanh, ta thật sự xin lỗi. Xin lỗi, đã làm ngươi đau lòng... Nếu như đời này ngươi không thể tha thứ cho ta, vậy cũng không sao, thậm chí hận ta, cũng có thể...”
Thẩm Mạc há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe được trong nhà truyền đến tiếng người ồn ào.
Chu Tử Tước và nàng liếc nhìn nhau, nói: “Người quan phủ tới“.
Thẩm Mạc đẩy nàng nằm trở lại giường, nâng một góc chăn lên đắp lên người Chu Tử Tước, nhưng bị nàng ấy ngăn lại, “Bọn họ sẽ phát hiện, không thể liên lụy ngươi“.
Ngay sau đó, ôm Thẩm Mạc vào trong lòng, hôn lên môi nàng.
Cả người Thẩm Mạc run rẩy, nhưng lại không thể nhúc nhích.
Thật lâu sau, Chu Tử Tước mới buông nàng ra, lưu luyến liếm liếm môi.
Lúc leo lên ngọn cây, bụng của Chu Tử Tước đã nhuộm đỏ một mảng, nàng ấy cuối cùng liếc nhìn Thẩm Mạc một cái, rồi biến mất trong bóng đêm.
Thẩm Mạc ngơ ngẩn nhìn cành lá rung rinh bên đó, phía sau, quan binh cầm đuốc bao vây khắp viện tử.
***
Hung tin nữ tướng cướp Chu Tử Tước bị thương trốn thoát ở bên ngoài đã lan truyền xôn xao khắp trong thành Đàm Châu, về chuyện giữa nàng ta và Thẩm đại tiểu thư, trên phố phường đã có vài phiên bản. Thẩm Mạc là Thẩm gia đại tiểu thư, thân thế thần bí, tuổi tác không rõ, lại suốt ngày đóng cửa không ra, đợi được lúc ra khỏi nhà, thì lại che mạng không thấy, không ai quen biết, tất cả những chuyện này lại càng tăng thêm củi lửa cho sức tưởng tượng của mọi người, càng lúc cháy càng vượng. Càng về sau, phiên bản giai thoại càng nhiều, tình tiết cái sau so với cái trước càng ly kỳ hơn, tư tình bí mật, càng lúc càng ướt át, thậm chí có đủ loại thoại bản gồm cả tranh và truyện được truyền tay giữa các công tử thế gia, kỹ nữ và khách làng chơi.
Xui xẻo làm sao, một trong những cuốn sách này truyền tới tay Thẩm lão gia, Thẩm lão gia nổi cơn lôi đình, Thẩm Mạc bị mắng chửi một trận tối tăm mặt mũi, đối xử ngày càng tệ, chịu đựng gương mặt lạnh lùng của người sau lưng người trước mặt nhiều không đếm xuể. Cùng lúc đó, Thẩm lão gia lại vô cớ nhận định tai hoạ bất ngờ từ bọn cướp có liên quan mọi mặt đến căn bệnh quái lạ trên người Thẩm Mạc, tâm huyết dâng trào, để giải trừ tai hoạ và sửa đổi số mệnh cho toàn bộ Thẩm trạch, không tiếc số tiền lớn tìm kỳ nhân dị sĩ đến giúp đỡ.
Tuy rằng câu chuyện lan truyền xôn xao, nhưng tin tức về Chu Tử Tước lại mờ mịt, từ lúc đó về sau, quan phủ không còn tìm kiếm hỏi thăm tung tích của nàng ấy nữa, chẳng bao lâu, có tin đồn nàng ấy bị thương mặng đến chết.
Người vui mừng nhất khi nghe thấy tin đồn này là Mã Hoán, cả ngày lại lắc lư tới lui trước mặt Thẩm Mạc, ám chỉ nhược điểm của nàng nằm trong tay gã, hiện giờ người chống lưng cũng không có, tốt nhất là ngoan ngoãn đi vào khuôn phép.
Hôm nay, sau khi chặn đường nàng ở sau nhà, đang định suồng sã một phen. Đột nhiên, một bóng người màu đỏ từ trên không trung rơi xuống, ném gã vào tường, một cánh tay khoá ngay cổ họng hắn, nghẹn họng thở dốc một hồi, thấy rõ người mới tới, đôi mắt Mã Hoán trợn to như chuông đồng, luôn miệng xin tha.
Giọng Thẩm Mạc nghẹn ngào, viền mắt đỏ hoe, “Ngươi không chết?”
Chu Tử Tước cười đến vui vẻ: “Nhớ ta à? Đợi chút, để ta giải quyết thằng nhãi này trước, đỡ cho gã cứ nhớ thương người của ta“. Cánh tay kia hạ xuống, một con dao nhỏ sáng loáng để ngay bộ phận nào đó của Mã Hoán.
Mã Hoán sợ tới mức đổ hết mồ hôi lạnh ra, liên tục kêu to: “Đừng đừng đừng! Hảo hán tha mạng! Ngươi muốn ta làm gì cũng được, đừng ra tay ở chỗ đó! Cầu xin ngài!“.
Chu Tử Tước tươi cười, mũi dao nhẹ nhàng quét hai cái, cả người Mã Hoán mềm nhũn, gần như bại liệt ngã ra đất, thắt lưng Chu Tử Tước dùng sức, hung hăng ném gã trở lại bức tường, cổ tay lật một cái sắp sửa hạ dao.
Thẩm Mạc thấy vậy hoảng hốt: “Đợi đã!”
Chu Tử Tước thu lại nụ cười, nghĩ không ra: “Thế nào? Ngươi luyến tiếc hắn?”
Thẩm Mạc ném một cái nhìn ghê tởm về phía Mã Hoán, nói: “Ta hận không thể băm vằm hắn đút cho chó ăn, chỉ là, ngươi làm hắn bị thương ở đây, cha chắc chắn sẽ báo quan, đến lúc đó ngươi lại phải chạy trốn“.
Chu Tử Tước ngầm hiểu trong lòng, mỉm cười: “Ngươi sợ ta rời đi, có phải không?”
Thẩm Mạc nhướng mày: “Ta chỉ là không muốn ngươi chết ở chỗ này của ta“.
Trong mắt Chu Tử Tước hiện lên một tia ngọt ngào, nhẹ nhàng quay đầu, mũi dao chọc hai cái lỗ trên mặt Mã Hoán, vẫn tươi cười nói: “Lần sau để ta thấy ngươi nữa, thì sẽ cắt mệnh căn của ngươi, sau đó ướp nó thật ngon, rồi đút ngươi ăn từng miếng một, thế nào?”
Mã Hoán nước mắt nước mũi sắp sửa trào ra, gật đầu như giã tỏi, Chu Tử Tước ném gã sang một bên, gã liền run run rẩy rẩy bỏ chạy.