Làm như vô cùng hài lòng với kiệt tác của chính mình, Tiết Dương biến thái nở nụ cười, a Bích toàn thân chột dạ, lùi từng bước về phía sau.
Sau lưng gã, mấy tên đàn ông to khoẻ chăm chỉ khai quật tử thi cho gã, thấy biến cố kinh khủng, gần như sợ đến mức có chút thất thần, theo bản năng cười mấy tiếng khô khan theo Tiết Dương.
Tròng mắt đầy tơ máu của Tiết Dương trước tiên đảo qua, giơ bàn tay lửa lên, làm động tác vẫy tay, một người đàn ông trong đám đó nghi ngờ chỉ chỉ vào mình, nhìn qua đồng bạn bên cạnh, lo sợ bất an đi qua dưới sự ra hiệu của Tiết Dương.
Tiết Dương cười tủm tỉm, lòng bàn tay lửa chụp vào lồng ngực của người nọ, người nọ cúi đầu nhìn, ngẩn ra, chưa kịp kêu thảm, thì vết rạn màu đỏ ở ngực đã lan tràn khắp chân tay mạnh khoẻ của hắn, cổ ro rút ở một góc độ không giống con người, màu đen trong mắt bị thay thế bởi màu đỏ đục ngầu.
Hai người đàn ông khác thần kinh căng thẳng lúc này mới phóng ra, bọn họ vừa kêu la kinh hoàng vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài, nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị đồng bạn đang sống sờ sờ biến thành hoả thi kéo lại, nâng lên không trung, rắc rắc hai tiếng, cổ bị vặn gãy, như con rối đứt dây đột ngột ngã ra đất.
A Bích sợ đến mức lăn mấy vòng trên mặt đất, Tiết Dương từng bước đến gần cô bé, nó tuyệt vọng nức nở lên: “Thực xin lỗi! Ta, ta đang định, định nhắc nhở ngươi ở đó có cơ quan, ai biết ngươi muốn đụng chạm lung tung vào, ngươi, ngươi không biết đồ vật trong cổ mộ đều không thể chạm lung tung vào hay sao?! A a a a đừng! Đồ cặn bã nhà ngươi cút ngay, chó tạp chủng, đồ ghê tởm, quái vật biến thái! Quái vật ---!”
“Quái vật?” Tiết Dương nhẹ nhàng xoay đầu, cười dữ tợn, “Không dám, không dám, ta có phải nên cảm ơn ngươi đã chặt đứt một cánh ta không nhỉ? Để ta có cơ hội nối vào một cánh tay mới?”
A Bích nước mắt nước mũi ràn rụa, hít hít mũi từng chặp, oa oa gọi loạn lên, làm như nhìn thấy kết cục bản thân mình sẽ bị thiêu đốt đến hồn phi phách tán.
Đúng lúc này, có một giọng nói thứ ba vang lên trong hầm mộ tối tăm, nghe ra rõ ràng là giọng nữ, nhưng nghèn nghẹn khào khào, mỗi một chữ nói ra đều giống như cực kỳ gian nan, mang theo cảm giác khô nóng ma xát qua giấy nhám.
“Ngươi cầm bàn tay của ta“.
Biểu tình của Tiết Dương trở nên vô cùng kỳ quái, gã ngẩng đầu lại nhìn phía trên quan tài, trên mặt đầy vẻ mê muội, thậm chí khiến cho gã lộ ra một tia an tĩnh hiếm thấy.
Nguỵ Vô Tiện lúc này rất muốn quay đầu lại, nhìn cảnh tượng trong mắt gã, nhưng cũng rất cổ quái chính là, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn có cảm giác không thể nào giải thích được, bất kể trong cỗ quan tài lớn kia để thứ gì, a Bích cũng gần như là cố tình tránh nhìn vào, hễ ánh mắt chạm vào nơi đó là sẽ lập tức dời đi ngay.
Theo lý mà nói, cho dù là người hay quỷ, bị người ta chém rớt một bàn tay, nói chung là không dễ chịu, nhưng trong giọng nói của chủ nhân bàn tay này lại không có chút khiển trách, nghi hoặc, phẫn nộ, hoặc gợn sóng nào, nghe giống như là kể lại một sự thật khách quan vậy.
Giọng nói kia tiếp tục nói: “Nó ăn mòn thân thể ngươi, cho đến khi ngươi cũng trở thành vật chứa“.
Tiết Dương nghe không hiểu: “Vật chứa? Vật chứa gì?”
Làm như cũng không có hứng thú giải đáp nghi vấn của gã, giọng nói tiếp tục dùng một loại ngữ khí buồn ngủ chưa tỉnh táo để nói: “Người phàm không nên trở thành vật chứa“.
Nói xong câu này, giọng nói này dường như tự nghĩ tự nói ra hết những gì nó muốn nói, sau đó lại rơi vào im lặng.
Tiết Dương: “Ngươi đã trở thành vật chứa hay sao, tiền bối?”
Tiết Dương: “......”
Tiết Dương: “.... Tiền bối?”
Tiết Dương rõ ràng vẫn muốn hỏi thăm thêm nhiều việc từ giọng nói này, hiện giờ gã cưỡng ép cướp lấy một bàn tay của người ta, đối phương không biết là quá mức thoải mái hay vì nguyên nhân gì, thế nhưng hào phóng không so đo với gã, vậy gã cũng không khách sáo, còn muốn tiến thêm một thước hỏi thăm người ta một chút mấy vấn đề đại loại như cái tay này của ngươi sử dụng như thế nào, làm sao sử dùng tốt, lại hoặc chỉ là tò mò về những gì xảy ra lúc còn sống và sau khi chết của nhân vật truyền kỳ này, nhưng mà năm lần bảy lượt truy hỏi, đều như đụng vào một vách tường vô hình, mọi nỗ lực giao tiếp đều như đá chìm đáy biển, giọng nói cùng với những sinh linh hoặc tử linh phía sau giọng nói, giống như rơi vào một vùng đất không người, trước sau chẳng quan tâm, không dao động.
***
Cảnh tượng lại thay đổi.
Tiết Dương quỳ gối trong một đống đổ nát, chung quanh khói lửa bốc lên khắp nơi, đầy trời mờ mịt.
Trước người Tiết Dương là một thi thể lạnh ngắt, đạo bào trắng tinh không chút tì vết của thi thể bị ánh lửa chiếu vào giống như màu máu, trên cổ thi thể là một vết thương đỏ tươi, rơi xuống mặt đất bên cạnh, một thanh bảo kiếm linh quang ảm đạm, bên trên có vết máu nhỏ giọt.
Phía sau Tiết Dương, một thân thể cũng lạnh băng đứng sừng sững, người này mặc đạo bào màu đen, đen tuyền, không một tia màu sáng nào, làm như ngưng tụ mọi im lặng trên đời này, một mình còn lại trên thế gian.
Vài con quạ đen vỗ cánh, đứng trên đầu vai gã.
“Hì hì hì...” A Bích lăn qua, nhìn vẻ mặt của Tiết Dương, làm như rất vui vẻ, vỗ đôi tay nhỏ nói: “Ngươi gạt người gạt người gạt người, đại lừa bịp, ha ha ha ha, ngươi cho rằng người khác đều sẽ xem trọng ngươi sao? Người thông minh như đạo trưởng, sẽ không nhìn ra rốt cuộc ngươi là đồ thối rữa gì sao? Ha ha, nhìn đi, hắn thà chết cũng không chơi chung với ngươi nữa!”
“Câm miệng!!” Tiết Dương quát, cầm thanh trường kiếm trên mặt đất vung tay ném về phía a Bích, a Bích tránh thoát mà chẳng cần tốn sức, một ngón tay chỉ vào vị trí huyệt thái dương, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chỗ này của ngươi không phải đã cháy hỏng rồi chứ? Ngươi là tên ngốc sao? Làm sao có thể có người thiệt tình đối xử tốt với ngươi?”
Vù vù vù mấy lá bùa xẹt qua lông mi a Bích, cô bé chửi rủa một cách độc địa, nhảy sang một bên.
Hai mắt Tiết Dương chằng chịt tơ máu tập trung về phía nàng, khoé miệng vốn mất mát tiều tuỵ nâng lên một độ cong méo mó, “Ngươi thì sao? Là ai thiêu chết ngươi? Cha mẹ ngươi đâu? Bọn họ không cần ngươi đúng không?” Gã vừa nói, vừa cười mỉm mỉm, nhấm nháp sự sợ hãi ngày càng tái nhợt trong mắt a Bích, “Ai thiêu chết ngươi? Những tên họ Ôn đó? Ngươi xem là người nào, ta giúp ngươi báo thù nhé? Ta giúp ngươi thiêu rụi bọn họ được không?”
A Bích che lỗ tai lại, lắc đầu như trống bỏi, Nguỵ Vô Tiện trong cơ thể cô bé dâng lên nỗi bất an, dường như mấy câu hỏi này của Tiết Dương, chui vào lỗ tai cô bé, giống như vô số những con sâu nhỏ điên cuồng vùng vẫy, khuấy động đến mức đầu nó đau muốn nứt ra.
“Nói đi, có phải ngươi muốn đốt toàn bộ họ Ôn đó thành than hay không? Đốt đến mức xấu xí hơn cả ngươi, nguyên cái đầu căng phồng nứt ra, nổ tung, thế nào? Có nghĩ tới không? Cái đầu nổ tung giống như quả dưa hấu? Những phù văn trên quan tài đó, là muốn che chở vong hồn của bọn chúng sau khi chết, hiện giờ ta dùng cái tay này, nhốt âm linh của bọn chúng mãi mãi vĩnh viễn trong tà hoả, nướng cháy liên tục không ngừng một giây phút nào, da thịt nóng rực, từng mảnh từng mảnh trên người tan chảy, rơi xuống đất, một đống thịt nát bấy, cái cảm giác này, ngươi đã từng phải chịu, đúng không? Ta giúp ngươi, nào, chúng ta chơi trò chơi đốt người, thế nào?”
Giọng nói Tiết Dương giống như một vách tường kín mít không một kẽ hở, kẹp chặt lấy cô bé, dồn ép thành một hình dạng nghẹn ngào run rẩy, giống như lại rơi vào trong luân hồi của cuộc đời đau khổ, cô bé trở về thời điểm lúc thân thể bé thơ bị ngọn lửa bừng bừng tàn phá, rốt cuộc nó chịu không nổi, một góc lý trí bắt đầu suy sụp, kêu lên chói tai: “Là mẹ! Là mẹ! Là mẹ thiêu chết ta ----!”
Một cảm giác bi thương khó tả cùng với hận ý lan tràn trong lòng Nguỵ Vô Tiện, hắn hiểu rõ đó đều là cảm xúc của a Bích.
Câu trả lời này, ngay cả kẻ không có tim phổi như Tiết Dương cũng rất là bất ngờ, gã ngạc nhiên nói: “Chuyện này mà họ Ôn cũng làm được“. Hắn chậc lưỡi một hồi, đè nhẹ lên mi tâm, gần như là dịu dàng lau đi giọt nước mắt pha máu nơi khoé mắt của a Bích, “Lại đây, tiểu muội muội, ta làm cho ngươi mấy tên hoả thi, ngươi muốn chơi thế nào ta sẽ chơi với ngươi thế đó, ngươi muốn làm gì bọn chúng thì cứ làm như vậy, thế nào?”
Ngày hôm sau, Tiết Dương suốt ngày đêm đào xuống ba thước đất, đem tất cả những thi thể có thể đào được của Ôn thị hăng hái đào lên hết, những hoả thi này giống con rối gỗ được hắn giật dây điều khiển, a Bích dần dần không còn sợ lửa như vậy nữa, giống như đứa trẻ chơi nhà chòi kiểu khác chơi đến vui vẻ vô cùng, vênh mặt hất hàm ra mệnh lệnh, đám hoả thi kêu nhảy vực liền nhảy vực, vào hang liền vào hang, giết người phóng hỏa, ỷ mạnh hiếp yếu, không chuyện ác nào không làm, nó ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tiết Dương và nó giống như hai đứa trẻ ác độc nồi nào úp vung nấy, đùa bỡn những sinh linh và tử linh xung quanh đó với những ý tưởng quái lạ, trò chơi càng ngày càng quá đáng, cho đến một ngày bị Kim Quang Dao bắt gặp, nghiêm mặt cảnh cáo Tiết Dương phải hành động bớt gây chú ý lại, việc này mới vì thế giảm đi.
Cũng trong dịp này, Tiết Dương phát hiện trong hầm mộ của Ôn thị, dùng quan tài không mục rữa để bảo tồn xác chết, so với xác chết bình thường hoặc người sống trực tiếp luyện thành hoả thi, sẽ càng dùng được lâu bền hơn, nhiều năm nằm dưỡng trong quan tài không mục rữa, nhờ vậy các thi thể đó giống như được mạ lên một lớp kim kinh thiết cốt không tan chảy, tính năng chiến đấu của những hoả thi này rất là ưu việt, chịu được mọi sự giày xéo, đốt lâu không bị rã, khiến gã vô cùng hài lòng, cùng a Bích gọi những chuyện này là trò chơi, thật ra là gã cố tình thí nghiệm chuyện này, quy trình luyện thi ngày càng thành công, thuận buồm xuôi gió.
Kim Quang Dao giải mã càng nhiều lăng mộ của Ôn thị hơn cho gã, bọn chúng góp nhặt một số lượng lớn quan tài không mục rữa cùng với những người chết có tu vi rất cao khi còn sống, quy mô hoạt động càng lớn hơn, lúc luyện thi là lửa cháy ngập trời, ngọn lửa thiêu cháy đồng cỏ, lời đồn đại ma quái khiến người nghe kinh sợ bắt đầu lan truyền trong dân chúng khu vực xung quanh, khiến cho thế gia gần đó hoặc tán tu đến tìm hiểu, Kim Quang Dao bất đắc dĩ ngưng hẳn hoạt động của bọn chúng.
Một hôm trong lúc đi dạo ở vùng núi hoang ngoại ô Nghĩa Thành, Tiết Dương gặp một vị tự xưng là Sơn Thần Thông Lung, yêu quái dê núi nhiệt tình cung cấp cơ sở tu luyện cho gã.
Ký ức của a Bích tràn ngập cảm xúc mãnh liệt khác thường, khi đó cô bé lúc thì không tỏ ra chút gì lúc thì kêu gào thật to dưới sự tàn ác, bất chợt dâng trào cảm xúc bi thương và sợ hãi, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, nguyên nhân chắc hẳn là do cô bé tuổi nhỏ đã bị chết thảm, cùng với sự phản bội của người thân yêu nhất, khiến cho linh hồn bé thơ dường như vĩnh viễn đứng lại vào khoảnh khắc chết non đó, không chỉ có bề ngoài xấu xí, mà nội tâm cũng cực kỳ vặn vẹo.
Nguỵ Vô Tiện có ý đồ nhớ lại hồi ức lúc còn sống của cô bé, nhưng đều giống như đụng vào một mặt tường vô hình, hắn thở dài một hơi, tự kéo mình trở về hiện thực.
Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp gột sạch những cảm xúc rối như tơ vò của người khác đang lẩn quẩn trong lòng, thì bé gái đã chửi ầm lên: “Đồ tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Muốn nhìn lén ký ức của người khác!”
A Bích hùng hùng hổ hổ, Nguỵ Vô Tiện để mặc cho nó phát tiết, hắn mắc kẹt trong hồi ức khiến người ta nghẹn ứ của cô bé, không thể nào nổi giận với cô bé được. A Bích nắm tóc, ầm ĩ phát điên một hồi, rồi xuyên tường đi mất.
Thông Lung thấy hắn mất mát, tiến đến gần để an ủi, Nguỵ Vô Tiện kiên quyết từ chối sự thân cận của gã, tỉ mỉ kiểm tra căn phòng tối lại một lần.
Lúc ấy rốt cuộc Tiết Dương nhìn thấy gì trong cỗ quan tài lớn? Chủ nhân của bàn tay lửa, cái người được gã gọi là Ôn Hoán rốt cuộc là ai? Ở trên người bà, có thể có được phương pháp khắc chế hoả thi hay không?
Nguỵ Vô Tiện gõ gõ đập đập trên vách tường một hồi, rốt cuộc ở phía sau quan tài của a Bích, tìm thấy một cánh cửa bí mật khác.
Cánh cửa bí mật mở ra, ánh sáng đỏ đổ xoà xuống dưới chân Nguỵ Vô Tiện.
Tay phải hắn khép lại để trên lông mày, che lại luồng ánh sáng tới đột ngột, từ từ ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ sậm từ trong ngọn lửa chói mắt nhìn thẳng vào hắn.