Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 120: Chương 120: (B)




Bìa quyển sách tầm thường không có gì lạ, không có chữ, thoạt nhìn các trang bên trong là sổ sách bình thường, liệt kê lần lượt từng giao dịch qua lại, con số trong cột tiền rất lớn, suy xét đến Kim Quang Dao ở Lan Lăng Kim thị là tay hòm chìa khoá, là người đứng thứ hai trên thực tế, mức giao dịch này cũng không phải là bất thường, kỳ quái chính là, thời gian giao dịch ghi trên sổ, lại có dấu vết sớm nhất từ mấy năm trước, cách rất xa lúc gã bước lên vị trí này.

Bấm tay tính toán, giao dịch đầu tiên còn trước cả Xạ Nhật Chi Chinh, sau đó đứt quãng, liên tục đến gần đây, vẫn luôn có ghi chép.

Đầu ngón tay Lam Hi Thần lướt qua chữ viết nhỏ nhắn đoan trang thanh tú, chữ giống như người, Kim Quang Dao đặt bút cũng không phóng khoáng như nam tử bình thường, thậm chí rơi xuống vài phần bình thường không đặc sắc không phô trương, càng giống như là phong cách của nữ tử khuê các, khiêm tốn và bình thản, cũng không có bất kỳ ý tứ khoe khoang gì, làm như đang nói, đang viết ra một chuyện, bất kỳ lúc nào sử dụng, cũng tràn đầy tinh lực, còn giống như chưa dùng hết sức. Đây cũng là một trong những chi tiết nhỏ của Kim Quang Dao mà hắn thích, Tam đệ của hắn luôn là người toàn tâm toàn ý muốn làm được việc, không bao giờ nhằm khoe ra trước mọi người, cũng không phải nhằm tranh công như những kẻ bề trên khác.

Lam Hi Thần suy nghĩ lan man mấy chuyện linh tinh này, cảm giác được hơi thở khẩn trương giống như kim châm bén nhọn của Kim Quang Dao quanh quẩn bên người, hắn hồi thần lại, tiếp tục xem.

Đối với một giao dịch mà nói, thứ quan trọng nhất không gì bằng hàng hoá giao dịch, Lam Hi Thần quét qua từng hàng một, sự kinh ngạc nghi ngờ trong lòng càng sâu hơn.

Cột hàng hoá ghi chép, lại là tên của tổ tiên các đời Kim thị!

Nội dung quỷ dị đến như vậy, nghĩ đến mặc dù là Kim Quang Dao, cũng không biện giải ra được lời nói dối không kẽ hở, nhưng gã im lặng không nói gì, ánh mắt thật cẩn thận hơi dao động trên mặt Lam Hi Thần, có lẽ là lẳng lặng xem Lam Hi Thần có thể tự tìm ra chân tướng hay không.

Dư quang Lam Hi Thần thoáng nhìn《Kim thị gia phả》, liên tưởng đến những câu nói đề cập hành vi trộm mộ, cổ tay ghìm xuống, “.... A Dao, ngươi là đang mua bán đồ vật bồi táng của tổ tiên chính mình sao?”

Kim Quang Dao nói: “Nhị ca tâm tư nhạy bén, suy đoán này đã rất gần chân tướng rồi. Làm tông chủ Lam thị, ta nghĩ Nhị ca cũng có nghe nói, vật quý giá nhất của Kim thị, đều không phải là những đồ vật bồi táng kia, mà chính là chìa khoá cho sự phát tài thịnh vượng của gia tộc Kim thị năm đó – quan tài không mục rữa“.

Trước khi dùng thân phận gián điệp tự tay đâm chết Ôn Nhược Hàn trong Xạ Nhật Chi Chinh, Kim Quang Dao từng ở Lan Lăng một thời gian, lúc ấy gã không quyền không thế, đi đến đâu cũng bị xem thường vì xuất thân của mình. Nhưng gã tâm tư nhạy bén, nhanh nhẹn khôn khéo trong đám người, dựa vào một thân bản lĩnh này, khiến gã âm thầm thăm dò được không ít bí mật của gia tộc, trong số những truyền thuyết đa dạng phong phú đó, gã đặc biệt sinh ra hứng thú đối với cây Giao Hoạn và quan tài không mục rữa, liền bắt đầu nghĩ ra mọi cách để tìm hiểu lịch sử và gia phả của gia tộc Kim thị, đọc từng thứ một. Mấy thứ này tuy bảo quản rất nghiêm ngặt, nhưng hiếm khi có ai hỏi thăm, chỉ vì nội dung buồn tẻ dài dòng, phần lớn là sự tích của người đời trước được khoác lác, thần thánh hoá tô điểm thêm cho đẹp, con cháu trong tộc vì ứng phó với các bài kiểm tra, gặm hết một cuốn lịch sử dân tộc súc tích được biên soạn và sàng lọc đã là công đức viên mãn, căn bản sẽ không có ai tốn công sức đọc lại bản gốc vừa dài vừa thúi kia.

Nhưng mà Kim Quang Dao chính là một ngoại lệ có sự kiên nhẫn cực kỳ đó, từ những bản ghi chép xa xưa đó, gã không chỉ tìm ra bản ghi chép chính xác chỗ cây Giao Hoạn, hơn nữa còn giải mã được ngôn ngữ bí mật của bổn môn ghi lại vị trí lăng mộ của các đời tổ tiên. Quan tài không mục rữa của Kim thị, hơn trăm năm nay cũng có cung cấp cho một vài thế gia đại tộc, Lam thị là một trong số đó, chỉ là do yêu cầu của Kim thị, bí mật này thường chỉ có gia chủ trong tộc biết. Bởi vì gỗ đó cực kỳ quý hiếm, mười hai năm mới chế tạo được một cái, hầu hết các gia tộc môn phái nhỏ, đương nhiên không có duyên với loại quan tài thần kỳ này, không chỉ khó có thể nhìn thấy, thậm chí còn chưa từng nghe qua.

Kim Quang Dao biết được tất cả những việc này, giống như một đứa nhỏ nghèo khó bỗng nhiên trộm thấy được sự tồn tại của núi vàng, có được nguồn tài phú này, nhờ vậy mọi cánh cửa khó mở đều có thể mở ra được. Vì thế gã âm thầm ra tay tìm kiếm một lăng mộ tổ tiên có niên đại xa xưa, không còn ai trông coi, khai quật quan tài không mục rữa ra tới, bán giá thấp cho những gia tộc nghèo vốn không có duyên với loại quan tài đó, do đó tích luỹ được một lượng tài sản ban đầu phong phú. Những giao dịch âm thầm này, cho đến hôm nay, vẫn duy nhất cung cấp đầy đủ tiền bạc cho kho vàng nhỏ của gã, trải phẳng mọi con đường đi đến các nơi cho gã.

Lam Hi Thần lần lượt lướt qua tên của các bên giao dịch trên sổ sách, các gia tộc này hắn đều đã từng nghe thấy, một số trong đó là công khai ủng hộ Kim Quang Dao, một số khác thì thái độ không rõ. Nghe giọng điệu bình tĩnh của Kim Quang Dao nói thẳng thắn mọi chuyện với hắn, Lam Hi Thần thở dài một hơi, trong nhất thời cũng không biết đánh giá như thế nào.

Bàn tay nắm thanh nhuyễn kiếm của Kim Quang Dao một khắc cũng không lơi lỏng, mở miệng lại là giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Chuyện này đóng cửa lại chính là việc riêng của nhà ta, không liên quan đến Nhị ca, mong rằng Nhị ca có thể thay ta giữ bí mật này“.

Lam Hi Thần nói: “A Dao, ta biết ngươi nhiều năm qua ở Kim Lân Đài mỗi bước đi đều khó khăn, chịu nhiều gian khổ, có đôi khi không tránh khỏi muốn đi trên con đường nhẹ nhàng, nhưng mọi thứ đều đã qua, ngươi hôm nay, thật ra không cần thiết phải làm ra việc khinh nhờn tổ tiên, đại nghịch bất đạo như thế nào, sau này nhược điểm rơi vào tay người khác, thân bại danh liệt. Nếu ngươi đồng ý với ta từ đây trở về con đường ngay, thì việc này ta im lặng không nhắc tới“.

Lam Hi Thần cũng không phải có tính tình cương trực thà gãy chứ không chịu bẻ cong như Nhiếp Minh Quyết, trong mắt không chịu được nửa hạt cát, hắn biết con người sẽ dao động vì lợi ích, nếu muốn công việc hoàn thành, không thể thiếu một lượng tiền của thật lớn để bôi trơn hối lộ, trên Kim Lân Đài người quỷ rắn rết cùng múa may, người thế đơn lực mỏng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng không còn một mảnh xương, nếu mọi chuyện theo nề nếp, bó tay bó chân, với xuất thân của Kim Quang Dao, tuyệt đối không thể leo lên tới vị trí hôm nay.

Kim Quang Dao biết nghe lời phải nói: “Được, nghe theo Nhị ca“.

Việc làm này của Kim Quang Dao dù sao cũng đáng xấu hổ, theo như lời gã, vốn chính là chuyện trong gia tộc người khác, Lam Hi Thần là người ngoài, thực sự không tiện mở miệng, ngoài ra, với tính tình của hắn, cũng sẽ không phải là người đi mách lẻo với Kim Quang Thiện.

Nhưng về tình về lý, phản ứng của Kim Quang Dao dường như có chút hơi kích động, tuy nói việc này có thể khiến gã thân bại danh liệt, nhưng gã cũng không phải là không hiểu tính cách của Lam Hi Thần, mềm giọng nhỏ lời nhận sai, Lam Hi Thần cũng không đến mức làm gì gã, gã cần gì đến nỗi dùng đến đao kiếm? Mà sau khi ra kiếm, mới hàn huyên mấy câu, lại đồng ý từ bỏ quyết đoán như thế, Lam Hi Thần càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Hắn liếc mắt nhìn sang mũi kiếm sáng loá, từ từ dời khỏi cổ mình, đột nhiên nói: “A Dao, ngươi còn có chuyện gì gạt ta?”

Động tác Kim Quang Dao hơi khựng lại, mặt không đổi sắc nói: “Nhị ca, còn có gì nghi ngờ sao?”

Hận Sinh vẫn bị gã nắm trong tay, lại không thu hồi nữa.

Lam Hi Thần giữa mày nhíu lại, suy nghĩ trong lòng xẹt qua như tia chớp, “Người mới vừa rồi, thông báo cho ngươi việc gì?”

Kim Quang Dao nói: “Không có gì quan trọng“.

Lam Hi Thần nói: “Vậy tại sao ngươi khẩn trương như thế, còn muốn mang cuốn sổ này đi?” Không đợi Kim Quang Dao mở miệng, hắn lại nói, “Việc mua bán quan tài, tại sao ngươi phải ghi chép lại tất cả? Loại chuyện này, sao lại muốn lưu lại chứng cứ?” Trong mắt hắn, Kim Quang Dao cũng không phải là người không có tâm cơ, chỉ là tâm cơ này sâu bao nhiêu, dùng để phòng bị kẻ thù của gã, hay là... Cho đến trước ngày hôm nay, Lam Hi Thần chắc chắn sẽ không xếp mình vào trong phạm vi những người cần đề phòng của Kim Quang Dao, nhưng sau ngày hôm nay, hắn lại không dám chắc như vậy.

Chuyện mua bán quan tài này, đã là nhược điểm của Kim Quang Dao, đương nhiên cũng là nhược điểm của những gia chủ có giao dịch cùng với gã, Kim Quang Thiện sẽ không vui vẻ lắm khi nhìn thấy những gia tộc có giao dịch sau lưng cùng với Kim Quang Dao tiếp tục được lợi.

“..... Ngươi là đề phòng chuyện phát sinh trong tương lai, những gia tộc đó rời bỏ ngươi, bỏ đá xuống giếng, cho nên lưu lại chứng cứ để uy hiếp“.

Kim Quang Dao cũng không phủ nhận: “Nhị ca nghĩ thật chu toàn“.

Lam Hi Thần nói: “Hay là nói... chuyện đã xảy ra rồi?”

Kim Quang Dao trầm ngâm không nói.

Lam Hi Thần ngẩn người: “Việc này... Kim tông chủ đã biết?”

Kim Quang Dao thấy hắn tìm hiểu nguồn gốc, đem các thứ xâu thành chuỗi, nhịn không được khen ngợi, “Không hổ là Nhị ca....”, nhắc đến Kim Quang Thiện, mặt hiện lên vẻ châm chọc, nói: “Phụ thân xác thật đã biết, nhưng ông ta chậm chạp không có hành động gì, sự kỳ lạ này, Nhị ca không ngại đoán thử?”

Lam Hi Thần suy nghĩ một hồi, nói: “Có phải là ông ấy nhớ công lao vất vả theo hầu trước sau nhiều năm qua của ngươi.....”

Kim Quang Dao phát ra một tiếng cười khàn khàn, không hề che giấu vẻ giễu cợt trong đó, chỉ thiếu điều đem hai chữ “ngây thơ” dán lên mặt Lam Hi Thần, “Nhị ca, ngươi thật sự... không biết phụ thân ta là ai sao? Ông ta án binh bất động, đương nhiên là bởi vì biết ta khó đối phó, ta ở Kim Lân Đài nhiều năm, ít gì cũng có tích luỹ riêng của mình, tuy không đến mức cây to rễ sâu, nhưng muốn đem ta nhổ tận gốc, tất nhiên cũng liên luỵ rất nhiều người. Hơn nữa mấy năm nay, những chuyện xấu ta làm thay ông ta, chỉ có nhiều chứ không ít, để ta thoát được, chính ông ta cũng không tránh khỏi phải lột mấy lớp da, đến lúc đó thân bại danh liệt có thể không chỉ là một mình ta. Ông ta không dám rút dây động rừng. Chỉ là ông ta không biết, ta đã an bài tai mắt bên cạnh ông ta, sớm nói cho ta biết chuyện đã bị lộ và người để lộ ra bí mật này, cho nên điều ông ta không biết chính là, ta đã biết ông ta biết mọi chuyện này, nên trong lúc ông ta cho rằng mình đang âm thầm bố trí, thì ta đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi“.

Bắt được tia sáng độc ác chợt loé lên trong mắt Kim Quang Dao, Lam Hi Thần hoang mang, liên tưởng đến những lời nói của thư của Lam Vong Cơ, trái tim nảy lên sợ hãi, nhưng từ từ chìm xuống đáy, “.... A Dao, ngươi nói thẳng với ta, đối sách của ngươi có phải là đem phụ thân ruột thịt -- giết người bịt miệng không?”

Kim Quang Dao chỉ cười không nói, gần như là bình tĩnh nhìn qua, Lam Hi Thần kết hợp mọi thứ lại với nhau, biểu tình cực kỳ ngoạn mục, dường như còn có thể nghe ra được, âm thanh hình tượng chính mình đang dần dần đổ vỡ trong lòng Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần lắc lắc đầu, vẫn không thể tin được: “Trận tấn công của hoả thi trên Bách Phượng Sơn, cùng với việc giá hoạ cho Nguỵ công tử, đều là bút tích của ngươi?”

Kim Quang Dao trực tiếp thẳng thắn: “Phải“.

Từ khi bắt đầu đi vào mật thất, trận thăm dò lẫn nhau thật cẩn thận này, hai người đều duy trì sự cân bằng vi diệu, cảm xúc nhẫn nhịn đè nén rốt cuộc đã bùng nổ, Lam Hi Thần vỗ bàn đứng lên, vô cùng đau đớn: “Đến mức này sao? Đến mức làm ra bước đi này sao?”

Kim Quang Dao lạnh lùng nói: “Ông ta không chết, chính là ta mất mạng“.

Lam Hi Thần lùi về sau một bước, “Vậy Kim Tử Hiên thì sao? Hắn vô tội, tiểu Kim phu nhân, còn có Kim phu nhân thì sao? Những thi thể đếm được trên Bách Phượng Sơn kia, bọn họ... đều là kẻ thù của ngươi sao?”

Kim Quang Dao tỏ ra không chút quan tâm nói: “Cửa thành cháy, sẽ luôn có vài con cá trong hào gặp xui xẻo...”

Lam Hi Thần đã không biết phải phản ứng như thế nào: “Ngươi....”

Từ trong nỗi khiếp sợ còn chưa kịp thở một hơi, thanh kiếm Hận Sinh lại gác lên cổ hắn một lần nữa, nhất thời sơ ý, lại rơi vào thế bị động.

Kim Quang Dao nói: “Nhị ca, nếu một ngày nào đó có cơ hội gặp lại, chúng ta lại trò chuyện đàng hoàng mấy ngày mấy đêm, chỉ là hiện giờ ta có việc gấp, phiền ngươi tự phong bế linh mạch“.

Lam Hi Thần nhìn gã một cái thật sâu, im lặng không lên tiếng điểm vài chỗ trên người, ngay sau đó ngồi rũ xuống một bên, giống như là mệt mỏi đến cực điểm.

Lấy cuốn sổ từ tay Lam Hi Thần ra, thuận tay lại phong bế thêm mấy đại huyệt trên người hắn, Kim Quang Dao nói: “Kim Tử Hiên dường như đã tránh được một kiếp, đang trên đường chạy về Lan Lăng, Nhị ca uỷ khuất ở đây một chút, một canh giờ sau, huyệt đạo sẽ tự giải“.

Lam Hi Thần: “Ngươi định bỏ chạy đi....”

Sau cùng Kim Quang Dao nói: “Trên Loạn Tán Cương, lệnh đệ và Nguỵ công tử đã làm cho kế hoạch của ta thất bại..... Sức mạnh liên thủ của hai người bọn họ ngoài sức tưởng tượng của ta“.

- -----------------------------

Dạo này chị có chuyện bận nên cuối tháng 9 mới up tiếp truyện này nha! Sẽ không drop đâu:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.