Kim Lân Đài, Trán Viên, phòng tiếp khách.
Lam Hi Thần đọc lá thư trong tay, sắc mặt đại biến, ánh mắt bỗng nhiên chuyển đến bên người Kim Quang Dao, đúng lúc đối phương đưa lưng về phía hắn, đang mân mê một cái lư hương.
Một khắc trước, Lam Hi Thần nhận được tin khẩn do Lam Vong Cơ đã trốn đi gửi cho hắn, Kim Quang Dao chỉ mỉm cười, lấy cớ bận châm thêm hương, tự giác tránh đi.
“Thế nào? Trong thư Hàm Quang Quân có nói bọn họ đi đâu không?” Kim Quang Dao cũng không quay đầu lại nói, xong rồi, mới từ từ nhìn về phía Lam Hi Thần, vừa thấy vẻ mặt của hắn, phụt cười một tiếng, “Được rồi, Nhị ca, ta chỉ đùa một chút, ta biết ngươi không tiện nói cho ta. Nhưng, vụ phong ba ở Bách Phượng Sơn này ta đúng là hơi nóng nảy, xử sự thiếu thoả đáng, thật sự xin lỗi nhiều“.
Lam Hi Thần vẫn ngẩn người nhìn y, tựa như đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khó miêu tả không thể tự thoát ra được, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ không xác định.
Nụ cười trên mặt Kim Quang Dao khựng lại trong tích tắc, ngay sau đó lại giãn ra một cách quen thuộc, cười nói: “Sao vậy, vẻ mặt Nhị ca như thế, là lệnh đệ gặp việc bất trắc gì sao?”
Nhưng Lam Hi Thần coi như hồi phục tinh thần lại, tránh đi sự săm soi tỉ mỉ của y, cất lá thư vào trong tay áo. Đọc xong lá thư này của Lam Vong Cơ gửi cho hắn, ánh mắt, hành động của Kim Quang Dao, dường như lập tức thay đổi trong mắt hắn, như thể có cất giấu sự khéo léo vô cùng và ý vị thâm sâu khó lường. Hắn bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Vong Cơ, không có việc gì... cũng, không thông báo hướng đi“.
Kim Quang Dao lại cười, trong đáy mắt một tia ý cười vâng lời ôn hoà, làm như tỏ ra y không để ý, “Nhị ca, giữa ngươi và ta không cần khách khí, hành tung của lệnh đệ, ngươi đương nhiên không tiện nói ra, cái này không sao. Có lẽ lần này, ta thật sự đổ oan cho Nguỵ công tử, thật ra trong lòng ta sao lại không hy vọng như thế? Nhị ca, ngươi cho rằng ta thật sự muốn cùng Nguỵ công tử đối địch hay sao?”
Lam Hi Thần lại ngẩn người, có chút ngốc ngốc như cũ, tựa như mỗi một câu nói của Kim Quang Dao, đều cách một tầng lụa mỏng, khiến hắn nghe không được rõ ràng lắm, trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, trước mắt toàn là từng câu từng chữ của Lam Vong Cơ, từng câu từng chữ giọng điệu chắc chắn, mạch lạc chặt chẽ vạch trần Kim Quang Dao là kẻ chủ mưu đằng sau màn, từng câu từng chữ khẩn cầu hắn đề phòng, thăm dò nghĩa đệ kết bái này của hắn.
Kim Quang Dao ngồi xuống trước mặt hắn, sâu xa nói: “Nhị ca, ý của ta là, hôm nay lệnh đệ bảo vệ Nguỵ công tử như thế trước mặt mọi người, người sáng suốt nào còn không nhìn ra tâm ý của y, Nguỵ công tử sớm muộn cũng là người của Cô Tô Lam thị, nể mặt Nhị ca, ta đương nhiên không muốn kết thù với hắn. Nhưng, Nhị ca, người em dâu này của ngươi cũng thật sự không đơn giản, sau này vào cửa, chỉ sợ là dẫn đến ồn ào“.
Kim Quang Dao lại lan man nói chuyện một hồi với hắn, suy nghĩ của Lam Hi Thần mới thoáng bình ổn lại. Kim Quang Dao thấy hắn không có ý mở miệng, thức thời nói: “Chạy ngược chạy xuôi bận rộn cả một ngày, Nhị ca chắc cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi“.
Lam Hi Thần hơi hơi gật đầu, liếc mắt nhìn kỹ Kim Quang Dao một cái, rồi im lặng đứng lên.
Đi được vài bước, suy nghĩ bỗng nhiên rõ ràng, dừng chân lại cạnh tấm bình phong đế gỗ khảm vàng bạc, quay đầu nói: “A Dao, lúc trước ta đưa ngươi ngọc lệnh thông hành của Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi có mang theo trên người không?”
Kim Quang Dao móc từ trong tay áo ra một lệnh bài chất ngọc ôn nhuận, màu sắc trang nhã, nói: “Đương nhiên“.
Lam Hi Thần ngừng lại một chút, nói: “Lệnh cấm của Vân Thâm Bất Tri Xứ gần đây có thay đổi, có thể đổi cái của ta không? Để phòng ngừa sau này ngươi bị từ chối ở ngoài cửa“.
Kim Quang Dao liếc mắt quan sát hắn một cái, vẫn tươi cười như cũ, đưa qua, “Vậy làm phiền Nhị ca“.
Lam Hi Thần nhận lấy, làm như suy nghĩ gì đó, lát sau, đầu ngón tay truyền linh lực, trên lệnh bài xẹt qua một tia sáng trong suốt, sau đó bình thường trở lại, “Vậy là được rồi“.
Tạm biệt Kim Quang Dao, Lam Hi Thần vội vàng đi ra khỏi Trán Viên, rảo bước đến dưới một bóng râm của cái cây nở đầy hoa, rồi mới thở ra một hơi dài.
Hắn lặng lẽ xoa xoa ngực, hắn xưa nay không rành làm cái việc lừa trời dối đất này, huyệt thái dương và trái tim đều đập thình thịch, nhắm mắt điều tức một lát, nhớ kỹ lại thái độ vẻ mặt mới vừa rồi, đều bày ra vẻ tự nhiên, chắc là che giấu được.
Lúc nhận được lá thư chấn động của Lam Vong Cơ, trong lòng hắn là ngàn vạn lần không bằng lòng, không chỉ không tin huynh đệ kết nghĩa của hắn sẽ làm ra những việc cực kỳ ác độc, tính toán mưu kế như vậy, mà bản thân hắn cũng không muốn lá mặt lá trái mà làm ra hành vi do thám trộm cắp đó. Nhưng hắn lại cũng không phải là một người do dự không quyết đoán, cho dù ôm động cơ chứng minh sự trong sạch của Tam đệ, hắn cũng cần phải điều tra việc này cho rõ, nhất định sẽ không đứng ngoài cuộc.
Quan sát một lát, bốn bề vắng lặng, hắn lấy thông hành ngọc lệnh từ trong tay áo mình ra, gõ nhẹ lên mặt ngọc sáng bóng như gương, một loạt hình ảnh rõ ràng hiện ra trước mắt.
Lúc chế tác thông hành ngọc lệnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, là đã có kèm chức năng truyền hình ảnh, mới vừa rồi Lam Hi Thần lấy cớ thay đổi lệnh cấm, lặng lẽ động tay động chân lên ngọc lệnh kia của Kim Quang Dao, khiến có chức năng truyền hình ảnh có thể thần không biết quỷ không hay được kích hoạt, mà người cầm ngọc lệnh không hay biết. Hiện giờ, ngọc lệnh được Kim Quang Dao đặt trên bàn trong phòng ngủ, hình ảnh chiếu ra là toàn bộ tình hình trong phòng.
Kim Quang Dao đi về phía tấm gương đồng cao từ trần đến sàn trong phòng ngủ, vừa chạm vào mặt gương, lại giống như đi xuyên qua, từng gợn sóng vòng tròn nổi lên, mặt gương lại bằng phẳng như cũ, mà bóng người hoàn toàn mất tăm.
Trong lòng Lam Hi Thần biết đó chắc chắn là lối vào mật thất của Kim Quang Dao, suy nghĩ một lát, lại đi vào Trán Viên một lần nữa.
Trong phòng ngủ, hắn đối mặt với tấm gương đồng, chậm rãi hít một hơi, đi vào liều lĩnh như thế, nhất định là sẽ chạm trán với Kim Quang Dao, hắn cũng không phải là người lỗ mãng, nếu muốn âm thầm thực hiện việc thăm dò, cách tốt nhất đương nhiên là đợi Kim Quang Dao ra khỏi mật thất, và khi rời khỏi Trán Viên, tìm mọi cách phá giải cơ quan của tấm gương đồng. Nhưng thứ nhất đây là một hành động mạo hiểm, trận pháp đi vào mật thất, nếu không phải là người thiết lập trận pháp, đổi thành một người không nắm rõ cơ chế, trong tình huống phá giải suôn sẻ cũng rất khó mà không đụng vào hệ thống báo động, thứ hai, Lam Hi Thần thật sự cũng không muốn làm cái việc lén lén lút lút không rõ ràng đó, so với việc hai bên giả mù sa mưa đấu trí lòng vòng, thà rằng quang minh chính đại đối chất với nhau, nếu là có quỷ, bắt tại trận cả người và tang vật, nếu là oan tình, thì cầu xin tha thứ, cho dù thế nào, hai bên cùng thoải mái, nói cho ra ngô ra khoai.
Quyết định trong lòng, Lam Hi Thần dứt khoát lưu loát đi vào bên trong gương đồng.
Bố cục của mật thất khá lớn, đứng sừng sững một cái kệ nhiều ngăn tinh xảo phức tạp, bố trí giống như mê cung, khiến người ta nhất thời hoa mắt, hắn ngước mắt nhìn chung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Kim Quang Dao đâu.
Lo lắng bất an, hắn đi đến bên cạnh một cái bàn, trên bàn có một quyển sách thật dày tên là《Thiên Văn Chí》, bên trong toàn là giảng giải về chiêm tinh học, chỗ trống trên trang sách, chi chít những dòng chữ nhỏ, dường như là bút ký, có thể thấy được người đọc sách vô cùng chăm chỉ.
Lam Hi Thần hơi dừng lại, hắn chưa từng nghe nói Kim Quang Dao có nghiên cứu về chiêm tinh học, chưa bao giờ nghe y nhắc tới hứng thú ngắm sao, nhưng hắn hiểu người Tam đệ này, tuy linh lực tu vi không có thiên phú lắm, nhưng là một người chăm chỉ hiếu học, đủ loại kiến thức, lĩnh vực bình thường hoặc không bình thường, đều rất có hứng thú, bởi vậy có lén nghiên cứu thiên văn học, cũng không có gì lạ. Lật vài tờ, cũng không có chỗ khả nghi.
Do dự một lát, Lam Hi Thần kéo mấy ngăn kéo dưới bàn ra, ngăn kéo vẫn chưa khoá lại, bên trong là một chồng sách dày giống vậy, bìa sách làm bằng bìa cứng dày dặn tinh xảo, bên trên được đúc nổi và in dập mạ vàng lộng lẫy, vô cùng xa hoa, trang sách bên trong tuy đã ố vàng, nhưng không thấy dơ rách quăn góc, rõ ràng vẫn luôn được giữ gìn một cách trân trọng, cuốn sách hoành tráng như thế, chỉ cần nhìn tựa đề, liền hiểu rõ ---
《Ôn môn gia phả》
Lam Hi Thần trầm tư một lát, tiện tay lật xem.
Trong trang sách chi chít những chữ viết gọn gàng tinh tế, toàn bộ viết về tên huý, ngày sinh, tiểu sử tóm tắt của các đời tổ tiên Kỳ Sơn Ôn thị, sau khi chết, còn có một hàng chữ nhỏ, nội dung tối nghĩa khó hiểu, như là “Nguyệt ly vu tất”, “Huỳnh hoặc thủ tâm”, “Thái bạch thực ngang”, v.v....
Trong một ngăn kéo khác, để một bộ《Kim thị gia phả》, nội dung tương tự.
Mới lật được vài tờ, Lam Hi Thần đã cảm thấy tầm mắt bị tối lại, làm bộ như không thu hoạch được gì, khẽ thở dài, khép sách lại.
Một bóng người từ trong góc chậm rãi bước ra, mặt mày vẫn thản nhiên, ngưng nụ cười nhàn nhạt, nói: “Nhị ca, đi rồi quay lại, không biết có gì chỉ giáo?”
Lam Hi Thần cũng không bất ngờ, đạm nhiên cười, nói: “Không biết Tam đệ cũng có nghiên cứu đối với chiêm tinh học?”
Kim Quang Dao nói: “Hổ thẹn, chỉ là tiêu khiển khi rảnh rỗi thôi, kiến thức thu được nông cạn, thật sự không thể gọi là nghiên cứu“.
Lam Hi Thần nói: “Gia phả của Kỳ Sơn Ôn thị, cũng là sách tiêu khiển sao?” Giọng nói vừa chuyển, nhưng có ba phần ý tứ đối chọi gay gắt.
Kim Quang Dao vẫn thản nhiên như cũ, “Gia phả Ôn thị sau Xạ Nhật Chi Chinh năm đó, vâng lệnh phụ thân, lấy trong từ đường của Kỳ Sơn mang về. Gia tộc Ôn thị, cây to rễ sâu, sự nghiệp gia tộc thịnh vượng, cho dù tới hôm nay, thỉnh thoảng vẫn có một vài môn phái nhỏ, bị đào ra năm đó có mối quan hệ bí mật với Ôn thị. Đọc gia phả, chỉ vì thanh lọc các phân gia của Ôn thị, quan hệ rõ ràng của dòng thứ, dễ dàng ra quyết định xử lý thế nào đối với một số còn sót lại“.
Lam Hi Thần nghe xong, mi tâm chợt nhíu lại, trầm giọng nói: “Lăng mộ Ôn thị, cũng là đối tượng nghiên cứu của ngươi sao?”
Nụ cười của Kim Quang Dao trong nháy mắt nứt ra, ánh mắt tối lại rất nhỏ không thể nhận thấy, nói: “Lời này của Nhị ca là có ý gì?”
Lam Hi Thần chỉ tay vào cuốn《Thiên Văn Chí》trên bàn, nói: “Trong《Ôn môn gia phả》, những dòng chữ nhỏ sau khi chết, có phải là dùng chiêm tinh học để ghi lại vị trí lăng mộ không?”
“Nguyệt ly vu tất”, “Huỳnh hoặc thủ tâm”, “Thái bạch thực ngang”, đều là ngôn ngữ chiêm tinh học. Bị vạch trần tại chỗ, đúng thật là y có chút coi nhẹ Lam Hi Thần, chiêm tinh học tinh thâm ảo diệu, nhưng người tu đạo bình thường, không có sự giúp đỡ sẽ không phí sức học tập, không ngờ Lam Hi Thần cũng từng học qua, liếc mắt một cái đã hiểu rõ, thật sự là thâm tàng bất lộ. Lam Hi Thần là người hướng nội, kiến thức sâu rộng cũng không khoe ra, cũng không thể trách y nhất thời không nắm kỹ.
Mọi người trong huyền môn, nói đến tư liệu bí mật của bổn gia, đa phần dùng mật ngữ để ghi lại, năm đó Ôn thị sau khi đánh dẹp Trương gia, phá giải mật ngữ của Trương gia, rồi xâm chiếm lăng mộ Trương gia, chuyển sang cho mình dùng, đương nhiên là khuất tất, kẻ trộm thường đề phòng kẻ cướp, gia phả nhà mình càng là dùng mật ngữ để ghi chú, phòng ngừa người khác nhìn lén. Mật ngữ mỗi gia tộc khác nhau, theo y biết, Cô Tô Lam thị dùng nhạc lý làm mật ngữ, nên cho rằng Lam thị chỉ say mê với âm luật, không liên quan đến thứ y nghiên cứu.
Một bàn tay của Kim Quang Dao hơi dịch chuyển, làm như vuốt ve đai lưng ở bụng.
Lam Hi Thần lại có chút thiếu kiên nhẫn: “A Dao, rốt cuộc ngươi có chuyện gì gạt ta?”
Kim Quang Dao nhoẻn miệng cười, nói: “Nhị ca, cuối cùng là ngươi đang nghi ngờ điều gì? Không sai, ta là đang nghiên cứu vị trí lăng mộ của tổ tiên Ôn thị. Nhị ca ngươi cũng biết, năm đó Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện đào mồ quật thi ở Kỳ Sơn, mở ra bao nhiêu lăng mộ có kho báu chồng chất như núi? Những kho báu này, có bao nhiêu thứ do mạnh tay cướp đoạt từ các thế gia các môn phái mà có? Gia tộc Ôn thị khổng lồ, tất cả những ngôi mộ năm đó bị Nguỵ Vô Tiện đào lên, chỉ là chín trâu mất một cọng lông, có bao nhiêu cái nữa vẫn còn nằm trong vùng đất linh mạch gần đó, ngươi và ta làm sao biết được?”
Lam Hi Thần không đợi y nói xong, ngắt lời nói: “Cho nên ngươi là vì trộm mộ?”
Kim Quang Dao lắc đầu nói: “Vật về chủ cũ, sao gọi là trộm?”
Lam Hi Thần nói: “Vậy ngươi chính là có lòng tốt trả lại?”
Kim Quang Dao làm ra dáng vẻ không muốn tranh cãi: “Trong lòng ta chính là nghĩ như thế, chỉ là chưa làm, tin hay không tuỳ Nhị ca“. Sau một lúc lâu, lại nói thêm: “Nếu Nhị ca cảm thấy việc này thiếu thoả đáng, không bằng kêu đại ca tới, cùng bàn bạc, rồi quyết định“.
Lam Hi Thần thấy giọng điệu y thành khẩn, không lòng hơi hơi hỗn loạn, chẳng lẽ đây thật sự là hiểu lầm? Chỉ là tiếp đó Kim Quang Dao nói một câu thoạt nghe như tình cờ hỏi chuyện, nhưng giống như một cây kim cực mảnh đâm vào: “Ta có chút tò mò, Nhị ca làm thế nào biết ta đang nghiên cứu lăng mộ của Ôn thị?”
Tư thái của Kim Quang Dao thong dong, vẫn không gì phá vỡ được, nếu là người khác, đại khái chỉ cảm thấy là một câu hỏi tò mò, sẽ không miệt mài theo đuổi, nhưng Lam Hi Thần nhìn vào cảm xúc trong mắt y, nhớ tới hồi nãy mình tiến vào trong gương đồng, cũng không bị cản trở, thuận lợi đến mức quả thực giống như đại sảnh nhà mình, nếu là lối vào mật thất có bố trí trận pháp bình thường, chưa nói là có thể ngăn cản người lạ đi vào, thì ít nhất cũng sẽ có cảnh báo, mà sau khi hắn tiến vào, Kim Quang Dao khẳng định đã phát hiện, lại chậm chạp xuất hiện, như thể âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Lam Hi Thần bỗng nhiên cảm thấy một trận hoảng sợ, hắn tiến vào mật thất, chẳng lẽ là một cái bẫy Kim Quang Dao tạm thời bày ra? Cánh cửa mở rộng ra, để mặc cho hắn nhìn trộm, hành động như thế, chỉ có hai loại giải thích, một là Kim Quang Dao quang minh lỗi lạc, xác thật không che giấu gì cả, dẫn dụ Lam Hi Thần đi vào, chỉ là để chứng minh bản thân trong sạch, hai là tuy trong lòng cảnh giác, nhưng cũng không biết Lam Hi Thần rốt cuộc biết được bao nhiêu điểm yếu của y, dẫn dụ hắn đi vào, cũng không giấu sách trên bàn, tùy ý lật xem, âm thầm nhìn trộm, chính là muốn thăm dò hắn kỹ càng, phán đoán tình cảnh của mình thế nào, sau đó tuỳ cơ ứng biến, nếu là kiểu thứ hai, thì lòng dạ sâu không lường được.
Nhưng, Kim Quang Dao rõ ràng đã biết Lam Hi Thần có nghi ngờ đối với mình, nếu không đã không bố trí chuyện này, rốt cuộc đã lộ dấu vết ở chỗ nào?
Làm như có thể đọc hiểu được thắc mắc của Lam Hi Thần, Kim Quang Dao nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng khéo léo nói: “Nhị ca, trên mặt ngươi xưa nay chính là không giấu được cái gì, ngay lúc hỏi ta thông hành ngọc lệnh, là ta đã đoán được. Hơn nữa lá thư kia của lệnh đệ, lúc ngươi đọc được thật đúng là cảm xúc trồi sụt nha“.
Lam Hi Thần ngạc nhiên, lúc hắn đọc thư, từ đầu đến cuối Kim Quang Dao đều là quay lưng về phía hắn, làm sao biết tâm trạng lúc hắn đọc thư?
Kim Quang Dao như thể một tấm gương, phản chiếu rõ ràng tất cả những thứ ở tận đáy lòng Lam Hi Thần, “Nếu chỉ có giáp mặt nói chuyện mới có thể biết được tâm tư người khác, Nhị ca, ngươi cảm thấy ta làm thế nào ngoi lên được vị trí như hiện giờ?”
Lam Vong Cơ trong lúc chạy trốn dành chút thời gian để viết một lá thư khẩn cấp như thế, đương nhiên là liên quan đến hoả thị và thủ phạm đứng sau màn, y liền đoán được trong thư chắc chắn không nói lời hay ho gì về y, nói không chừng là muốn Lam Hi Thần đổi chiến tuyến, làm mọi cách cần thiết để vạch trần âm mưu của mình.
Lam Hi Thần nhất thời không biết nên cảm thấy đáng sợ, hay là đáng thương, sau một hồi lâu, bất đắc dĩ nói: “.... Ngươi, thật sự rất vất vả“.
Trong nụ cười của Kim Quang Dao trộn lẫn những hạt mưa bụi thấm lạnh, buồn bã nói: “Còn không phải sao, đa tạ Nhị ca thông cảm“.
Y chú ý đến biểu tình ngổn ngang trăm mối trên mặt Lam Hi Thần, lại nghiêm mặt nói: “Đó là đối với người ngoài, Nhị ca, ta dám cam đoan với ngươi, cho dù ta có thể đọc được suy nghĩ như thế nào, cũng chắc chắn không có ý làm hại ngươi“.
Lam Hi Thần thấy tình cảm chân thành của y, trong lòng mềm ra, nói: “Có lẽ là vậy.... Ta thật sự không thể nào phán đoán, tất cả những việc nói trong thư của Vong Cơ, không thể tưởng tượng nổi, nếu ngươi thật sự tính kế tới mức độ đó, ta... ta không còn lời nào để nói“.
Kim Quang Dao giả vờ nói đùa: “Nếu ta thực sự có bản lĩnh đó, cũng không dám càn rỡ như thế đâu, Nhị ca, ngươi quên ta là ai rồi sao? Ta cũng không phải là Di Lăng Lão Tổ, việc đã xác định trong lòng, làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, cũng không tiếc xem toàn bộ thế giới là kẻ thù, không hề để người khác vào mắt, cái loại tính tình không sợ trời không sợ đất này, ta vừa hâm mộ vừa kính sợ. Bản tính của ta thế nào, Nhị ca còn không rõ ràng hay sao? Nói là cẩn trọng kỹ lưỡng cũng không quá đáng, trong mắt Nhị ca, tại sao ta phải làm ra cái việc đánh cược đoạn tuyệt giết cha hại anh như vậy? Ngươi nói xem, ta mưu cầu thứ gì chứ? Vì vị trí tông chủ sao? Tự chuốc lấy tai hoạ, đánh cược toàn bộ tiền đồ vận mệnh của chính mình sao?”
Lam Hi Thần thở dài một hơi, nói: “Đúng thật... Ta không thể nào tưởng tượng, có lẽ, Vong Cơ và Nguỵ công tử lo nghĩ nhiều“.
Kim Quang Dao nói: “Mặc dù ta muốn nghiên cứu tà thuật, đọc gia phả Ôn thị, chẳng lẽ không phải là đi vòng một vòng lớn hay sao? Năm đó ở Kỳ Sơn, thật ra giành được không ít bí tịch hoả thuật của Ôn thị, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người dùng thuật tạo con rối bằng cách cho lửa nhập vào tẩu thi. Nhị ca nếu có nghi ngờ, ta có thể cử người đến xem. Lại nói, những hoả thi này còn thật sự có khả năng liên quan đến hỏa thuật của Ôn thị năm đó, nói không chừng là một nhánh tàn quân nào đó của Ôn thị, kết hợp hoả thuật và quỷ đạo...” Câu nói cuối cùng này, trong tối ngoài sáng, rất có vài phần ý ám chỉ.
Lam Hi Thần hơi khựng lại, suy nghĩ có chút hỗn loạn: “Gia phả... hoả thuật... bí tịch.....”
Thư của Lam Vong Cơ, xác thật chỉ ra Kim Quang Dao trên Bách Phượng Sơn hoá thân đứng sau màn, âm thầm thao túng, những lợi ích liên quan của việc đó, cũng đủ làm động cơ giết cha hại anh, nhưng tất cả đều là phỏng đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng. Lam Vong Cơ tuy ám chỉ Kim Quang Dao sở dĩ đi nước cờ nguy hiểm, rất có thể là đã âm thầm phản bội Kim Quang Thiện, hoặc có nhược điểm gì đó bị Kim Quang Thiện nắm giữ, nhưng chi tiết kỹ càng, không ai biết được, lúc này Kim Quang Dao đầy chân thành, đối đáp trôi chảy, không lọt một giọt nước, không chút sơ hở, khiến hắn không nắm được suy nghĩ. Nghe ẩn ý trong câu nói vừa rồi của y, dường như nghi ngờ tàn quân Ôn thị trên Loạn Tán Cương cấu kết cùng với Nguỵ Vô Tiện, bí mật truyền thụ tất cả hoả thuật độc đáo của Ôn thị, để Nguỵ Vô Tiện có thể kết hợp với quỷ đạo, dùng tẩu thi luyện hoả, tự nghĩ ra tà thuật.
Rốt cuộc là thật sự oan uổng cho Kim Quang Dao, hay là đang bị y vô cùng khéo léo té nước theo mưa, kết nối mọi thứ, dẫn dụ mình đi sai đường?
Lam Hi Thần giống như một con thuyền trong cơn mưa bão, bị đủ loại sóng gió trong tối ngoài sáng đưa đẩy, qua đông rồi lại qua tây, xoay mòng mòng trong cơn lốc xoáy, lúc đầu óc choáng váng, làm như nghe Kim Quang Dao nói vài câu, như có như không lôi kéo lên người Nguỵ Vô Tiện, hắn giơ một tay lên, ý muốn ngắt lời, trầm ngâm nói: “A Dao, ngươi nói năm đó giành được không ít bí tịch hoả thuật của Ôn thị, ta nghĩ trong đó có manh mối, có thể cho ta mượn xem được không?”