Nghe xong câu chuyện này, Nguỵ Vô Tiện lại toát ra một suy nghĩ: Còn may là ta chưa hại chết Lam Trạm.
Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, nói không chừng cũng sắp rồi, cả người y bị thương, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, còn ở Nghĩa Thành đấu với Tiết Dương.
Nếu mà y đã chết, thì ta đây cũng....
Chuyện xưa của tổ tiên Ôn gia khiến người ta chấn động, nhưng hắn lại không rảnh đau thương vì bi kịch cả trăm năm trước, bởi vì không khéo hắn sẽ trở thành người tiếp theo, chuyện xưa của hắn có lẽ không có con chim Tất Phương huyết hải thâm thù, nhưng lại có vạn quỷ căm hận si oán của toàn bộ thế gian, như hổ rình mồi, chuyện xưa của hắn có lẽ không có vô số những đứa bé chịu bất công oan uổng trong nghĩa địa tập thể, nhưng lại có một Lam Vong Cơ lặng lẽ thay hắn gánh chịu mọi tội nghiệt....
Cắn răng nuốt xuống nỗi chua xót trong cổ họng, Nguỵ Vô Tiện đi thẳng vào vấn đề nói: “Vậy Tiết Dương là chuyện như thế nào? Làm sao mới có thể ngăn cản gã làm ác? Làm sao mới có thể hoàn toàn tiêu diệt hoả thi khỏi trần gian này?”
Dung nham bốc cháy không ngừng biến đổi đốt khuôn mặt của Ôn Hoán thành một vẻ cao thâm khó đoán, nhưng Nguỵ Vô Tiện biết, trái tim ở bên dưới thể xác con người kia thật sự đã mất đi độ ấm của nhịp đập, khuôn mặt của bà ấy lại khiến cho người ta sợ hãi, nhưng không thể nắm bắt, thật sự cũng chỉ là sự tương phản của một gương mặt vô cảm, nếu bà ấy còn có trái tim, còn có thiện ác đúng sai, thì tại sao không không ngăn cản bi kịch nghĩa địa trẻ con ở sau lưng bà ấy?
Bà ấy sớm đã thờ ơ.
Ôn Hoán nhìn chăm chú vào gương mặt tràn ngập phẫn uất và khinh thường của Nguỵ Vô Tiện, không gợn sóng nói: “Ta không giúp được ngươi, cánh tay cụt kia đã rời khỏi ta, dù sao ta cũng không cách nào khống chế, ngọn lửa yêu nghiệt cùng với khả năng huỷ thiên diệt địa của nó, ta cũng không có cách phá giải. Như mấy năm nay ta nhận ra chân lý, người trần mắt thịt, khao khát năng lực diệt thiên, nhưng lại không có tư chất diệt thiên. Khi ngươi có được sức mạnh vượt xa khả năng khống chế của ngươi, thì ngươi chỉ có thể tạo ra bi kịch, ngày mà ngươi mất khống chế và bất lực, ngươi sẽ trở thành công cụ, công cụ nô lệ cho sức mạnh này, cung cấp chỗ chứa cho nó, cung cấp công sức cho nó, chứ không phải là chủ nhân của nó. Nhưng, điều ta có thể nói cho ngươi chính là, thằng nhỏ đó nếu cứ tiếp tục, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị ngọn lửa yêu nghiệt cắn nuốt, đều không có ngoại lệ“.
Nguỵ Vô Tiện chỉ siết chặt nắm tay, “Ngươi đây là muốn ta sốt ruột ngóng trông đến lúc Tiết Dương tự mình hại mình gục ngã hay sao? Trước đó, có bao nhiêu người vô tội sẽ mất mạng trong tay gã? Càng đáng sợ chính là, nếu cánh tay cụt này của gã có thể truyền xuống, sau này có người nhặt được sử dụng, vậy sẽ lại nhấc lên gió tanh mưa máu thế nào? Ngươi là nguyên nhân của tất cả tai hoạ, mà ngươi không có một chút trách nhiệm, một chút biện pháp nào, đi thu dọn cục diện rối rắm do chính mình gây ra này hay sao?!”
Lửa thiêu cháy một mảng lớn da thịt trên cánh tay Ôn Hoán, bà bình tĩnh nhìn chỗ cháy thành than hoá thành bột bóp vào sẽ vỡ tan, sau đó nhanh chóng nhập vào trong biển lửa vô tận trên người.
“Ta đã nói rồi, ta không có cách nào ngăn cản được ngọn lửa vô tận. Nếu thế gian này có phương pháp hoá giải, ta cam tâm tình nguyện thử nghiệm cho ngươi, không bằng nói, ta cầu xin sự giải thoát“.
Nguỵ Vô Tiện cười một tiếng bất lực, lắc lắc đầu, “Thế gian to lớn, ta biết đi đâu tìm cách phá giải thuật này cho ngươi.... Ngươi cũng đã nói, ngọn lửa này là thứ vô cùng vô tận....” Lời này chưa nói xong, trong đầu hắn loé lên một tia sáng, “Vô cùng vô tận.... Nếu cũng là một vật vô cùng vô tận như thế.... Kim mộc thuỷ hoả thổ, ngũ hành tương khắc, thuỷ khắc hoả....”
Hắn mừng rỡ như điên, hưng phấn đi lòng vòng vài bước, không ngờ kéo tới miệng vết thương, được Thông Lung nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, Nguỵ Vô Tiện không chi không đẩy ra, còn cười với gã, Thông Lông bị nụ cười bất chợt đầy nhiệt tình này kích động, nhìn đến ngây người, suýt nữa xúc động trực tiếp ôm lấy hắn, sau khi bình tĩnh mới nhận ra nụ cười này không phải dành cho mình, mà dành về nơi xa cách đây mười mấy dặm, cho người mà hắn tâm tâm niệm niệm treo trên đầu quả tim.
“Ta biết rồi! Thứ này... cũng có thể thật sự thành công! Không ngờ tới bình nước nhỏ ngoại trừ dùng để uống rượu, còn thật sự sẽ có chút xíu điểm kỳ diệu như vậy.... Ngươi chờ đó!” Nguỵ Vô Tiện giơ một ngón tay chỉ về phía Nguỵ Vô Tiện, “Ta sẽ kêu Trạch Vu Quân đem ấm nước nhỏ kia tới, như mong muốn của ngươi, để xem có thể tưới cho ngươi ướt thành con gà rớt vào nồi canh hay không!”
Gương mặt vô cảm kia của Ôn Hoán thế mà cũng lộ ra vài phần gợn sóng có thể gọi là “Kinh” và “Hỉ”, trong giọng nói có một chút sức sống mà trước nay chưa từng có, “Ngươi có cách phá giải?”
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười, lấy bùa truyền tin từ trong túi càn khôn ra, sau đó xé một tờ giấy, viết mấy chữ, bỗng khựng lại, vội vội vàng vàng vo lại vứt đi, lấy ra một tờ giấy mới, “Trước hết đưa cho Lam Trạm đi, tưới một cái cho Tiết Dương lạnh thấu tim....”
Ngọn lửa của bùa truyền tin bùng lên, một tia sáng huỳnh quang bay về hướng Cô Tô, vẫy vẫy như con bướm, hoà vào trong ánh hoàng hôn bên ngoài tầng hầm.
Việc này đã xong, Nguỵ Vô Tiện liền choáng váng hơi lảo đảo, lại một lần nữa được Thông Lung đỡ phía sau suýt nữa ngã vào trong lòng gã, cảm xúc kích động trong lòng đã qua, hắn cau mày đẩy ra, sau khi nhỏ giọng nói “Đa tạ”, thì dứt khoát ngồi xuống mặt đất đầy bụi bặm, khoanh chân nhập thiền. Tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống, tinh thần thể xác của hắn giống như nén hương cháy đến tia cuối cùng, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.
Bên trên hầm ngầm không ngừng truyền đến âm thanh vạn quỷ đập vào tường, Nguỵ Vô Tiện biết, đó là đến đòi nợ hắn, với ý chí như nỏ mạnh hết đà hiện giờ của hắn, sớm đã không cách nào hành động, thân thể và hồn phách của hắn, rất nhanh sắp phải hiến tế cho oán linh ngập trời, kết giới do Thông Lung lập ra để tự bảo vệ mình trời xui đất khiến lại trở thành tuyến phòng ngự cuối cùng bảo vệ hắn.
Hắn nhắm mắt, hít sâu một lúc, hơi mở mắt ra, nhìn về phía con dê yêu quái không lúc nào là không chú ý đến hắn ở ngay trước mặt này, khoảnh khắc ánh mắt của hai người chạm vào nhau, trong đôi mắt của Thông Lung nhiều thêm một tầng khao khát âm trầm không xác định, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, sắc mặt hơi tối xuống.
Khoé miệng Thông Lung hơi nhếch lên, “Nói đi, có chuyện gì cầu xin ta?”
“Ta...” Nguỵ Vô Tiện mím môi, đôi mắt đào hoa kia bỗng nhiên trong veo, không còn nếp nhăn nào ở đuôi mắt do cười nữa, trở nên nghiêm túc và tập trung, đồng thời lại có vài phần ngập ngừng, “Ta có một chuyện muốn nhờ... Chuyện này, nếu ta có thể sống sót, đương nhiên thiếu ngươi một ân tình lớn như trời.... Ngoại trừ con người của ta, bất kỳ thứ gì khác ngươi muốn, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện ta có thể làm được, ta đều đồng ý với ngươi“.
Thông Lung thoáng thở dài, “Ngươi biết rõ, ngoại trừ con người này của ngươi, cái gì ta cũng đều không muốn.... Thôi, ngươi nói đi, ta sẽ làm cho ngươi“.
“Đa tạ” Nguỵ Vô Tiện trịnh trọng nói, bàn tay để ở đầu gối siết chặt, nhịn không được đè lại miệng vết thương đang đau đớn co rút nhè nhẹ, hít sâu hai hơi, gian nan mở miệng, “Lời nói của Ôn Hoán mới vừa rồi ngươi cũng đã nghe thấy, hiện giờ những oán linh bên ngoài kia đang nhắm vào thân thể tàn tạ này của ta, hôm nay ta đã phát điên hai lần, đoán chừng nếu có thêm một chút sai lầm nữa, thì sẽ hoàn toàn nhập ma, trở thành thi thể hành động như con rối tàn sát chúng sinh, hoặc là trực tiếp bị bọn chúng cắn thành bột phấn, vạn kiếp bất phục. Cho dù là kết cục nào, ta cũng đều không muốn làm bị thương bất kỳ ai. Nếu có người không màng tất cả muốn cứu ta, xin hãy giúp ta, cự tuyệt y ở ngoài cửa, đặc biệt là Lam Trạm, không thể để y lại vì ta....” Một hơi nói đến đây, đột ngột bị ngắt ngang vì ho ra ngụm máu nồng đậm, Nguỵ Vô Tiện cố gắng thở đều, đè nén cơn rung động nồng nặc mùi máu trong lồng ngực, nói từng câu từng chữ:
“Ta sẽ tận lực xử lý những yêu ma quỷ quái này, nhưng nếu tất cả đến lúc không thể xoay chuyển được nữa, ngươi hãy giơ tay chém xuống, giết chết ta, đừng do dự“.
Lúc Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra lần nữa, hoàng hôn đã buông xuống, không còn ánh nắng, không có một ngôi sao nào trên bầu trời đen như bị vẩy mực, một đống thứ hình thù kỳ quái kích động như mưa như mây, mở mắt nhìn rõ, lại là vô số cánh tay giống như dính đầy bùn đen cào cấu về phía hắn, giống như một nồi canh người đang sôi sùng sục giữa bầu trời.
Nguỵ Vô Tiện thoáng chốc hoảng hốt, cho rằng mình đã đến địa ngục rồi.
Vạn quỷ ở trên đỉnh đầu hắn làm thành một cái mái vòm khiến người ta sợ hãi, dưới mái vòm, toà nhà hoa lệ của con dê yêu quái đã là một đống đổ nát, ngay cả tầng hầm của gã, cũng bị xốc ngược đáy lên trời, bày ra trong sương gió lạnh lùng của trời đêm không trăng, khi gió thổi qua những hố sâu trên mặt đất, phát ra âm thanh phần phật. Nguỵ Vô Tiện khó khăn ngồi dậy khỏi mặt đất, phát hiện cảm giác dính nhớp, trên mặt đất ngập một lớp bùn, mùi máu ập vào mặt, cả người hắn giật bắn lên, lông tơ sau gáy dựng đứng.
Trong nháy mắt hồi ức và hiện thực đan xen, hình ảnh trước mắt giống như biển xác đẫm máu ở Xạ Nhật Chi Chinh, từng gương mặt xa lạ của các tu sĩ Ôn gia bị hắn giết chết phản chiếu lên những oán quỷ có diện mạo mơ hồ trên bầu trời, hơi lạnh chui vào miệng vết thương ở bụng hắn, từng chút từng chút xé toạc hắn ra, một tầng mồ hôi mỏng rịn ra ở thái dương, hắn cắn đôi môi run rẩy, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Đều không phải là hơi lạnh, mà là thật sự có một con quỷ, bám trên đùi hắn, hi hi ha ha toét ra một nụ cười âm trầm, đang hết sức tập trung đào khoét miệng vết thương máu thịt lẫn lộn của hắn.
Nguỵ Vô Tiện đánh ào ra một chưởng, con quỷ kia kêu thảm một tiếng, bị hắn đánh tan, nhưng sau khi tan ra lại tí tách tí tách nhỏ giọt trên người hắn, là máu đen ngòm.
Hắn ghê tởm nhích ra một chút, nhưng cái thứ tích táp kia lại giống như đuổi theo, đi đến đâu rơi xuống đến đó, cơn mưa tanh tưởi lạnh lẽo táp vào mặt hắn, hắn mờ mịt ngẩng đầu lên.
Kết giới bị phá vỡ, tà linh đầy trời chui vào các kẽ hở bị vỡ ra, gào thét lao đến, Nguỵ Vô Tiện giật mình trong lòng, rút Trần Tình từ thắt lưng ra, đưa lên môi, liền có một chất nhầy khiến người ta buồn nôn dính trên khoé miệng, hắn vội vàng hất ra, thế mà hất ra mấy vệt máu đen như than. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng đỏ xẹt qua bên người, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt một con quỷ quấn trên chân hắn, con quỷ đó hét lên, không phải hoá thành làn khói nhẹ, mà rơi xuống thành một vũng máu tanh, Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn về hướng tia lửa vụt tới, Ôn Hoán giơ cánh tay còn lại của bà lên, trong chớp mắt bỗng bắn ra mấy ngọn lửa về phía bầu trời, nơi ngọn lửa đến, ác quỷ bị ngọn tà hoả thiêu rụi không còn gì.
“Ta cũng không phải là giúp ngươi, cái ta mong muốn là cách phá giải kia của ngươi“. Ôn Hoán trầm giọng giải thích, “Hãy giải thoát ta khỏi biển lửa vô tận này, ngươi có làm được không?”
“Ngươi yên tâm, chỉ cần Trạch Vu Quân đem linh hồ chứa nước tinh khiết tới đây...” Nguỵ Vô Tiện nói được nửa chừng, một bóng hình nhảy ra từ trong đống yêu quỷ đặc sệt đáng sợ, lại một tia màu đỏ quen thuộc.
Thông Lung một thân áo lụa cũng vô cùng chật vật, như những bông hoa dữ tợn đen thùi lùi nở lan tràn ra từng đoá, gã quỳ gối bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, nhìn nhìn hắn với gương mặt đầy vết máu.
Chính vào lúc này, từ trên bầu trời truyền xuống văng vẳng một loạt âm thanh của pháp khí đang xoay chuyển, đuôi mắt của Thông Lung khẽ nhướng lên, “Các bằng hữu huyền môn giúp đỡ ngươi đã tới rồi, có áo tím, có áo trắng, còn nữa, tình lang của ngươi cũng tới“.
“Lam Trạm!” xương ngón tay trắng bệch của Nguỵ Vô Tiện chụp lấy tay Thông Lung, “Lam Trạm y sao rồi?!”
Giọng điệu Thông Lung có chút chua chát nói: “Y... bị trọng thương, nhưng chắc là không chết được, có người che chở y, truyền cho y không ít linh lực, cũng là một vị nam tử vô cùng tuấn dật, hắn nói hắn mang linh hồ chứa nước tinh khiết của Cô Tô Lam thị đến“.
“Là Trạch Vu Quân! Thật tốt quá, Lam Trạm không việc gì....” Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm nói, sợi tơ lòng căng chặt đã đâu rốt cuộc cũng được giải toả, vào lúc này, giữa tiếng ồn ào leng ka leng keng của pháp khí, vang lên một đợt tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, hắn nhận ra đây là Phá Chướng Âm của Lam thị, “Bọn họ đây là đang....?”
Thông Lung nói: “Bọn họ bị ta chặn ở bên ngoài, nhưng phàm là vật sống, nếu không được ta mời thì bất kể thế nào cũng không vào được toà nhà này của ta. Còn vật chết... ta không khống chế được. Ta đã giải thích với bọn họ ý nguyện của ngươi, bọn họ hiện giờ đang thực hiện pháp thuật từ bên ngoài, ý đồ trấn áp những oán linh cắn nuốt người này“.
Nguỵ Vô Tiện tập trung lắng nghe một lát, nhận ra một tiếng đàn đặc biệt trong trẻo, linh lực của người tấu đàn thiếu hụt bất ổn, nhưng lại liều mạng với chút xíu hơi tàn, tấu lên lã chã, không biết là do nội tức cuộn trào hay do ngón tay bị thương không có sức, mà tiếng đàn xen lẫn sự hỗn loạn, hoang mang lo lắng, rõ ràng mất đi khí khái tâm như nước lặng, gặp biến không sợ của Lam thị.
Nguỵ Vô Tiện thoáng nhắm mắt, chậm rãi nâng Trần Tình lên.
Bị lây nhiễm bởi mùi máu và oán sát trước mắt, lúc tiếng sáo mới vừa cất lên toàn là bi ai thảm thiết, tản mạn lang thang quanh những ngọn núi một lát, rồi chuyển thành một mảnh yên lặng êm dịu xưa nay chưa từng có, theo ý niệm của chủ nhân, vượt qua bức tường và kết giới, dịu dàng miên man hoà vào bóng đêm, tình ý nhẹ nhàng trầm bổng, an ủi tiếng đàn hoang mang lo sợ ở bên ngoài bức tường kia.
Tiếng đàn kia khựng lại trong một chớp mắt, bầu trời sôi sục cũng lặng im một lát dưới sự xoa dịu của tiếng sáo, vạn quỷ thoải mái, phun ra một ngụm khí nghẹn ứ. Lúc tiếng đàn vang lên lần nữa, là một bản hoà tấu phù hợp với tiếng sáo, ngược với nỗi bàng hoàng bất an trước đó, lần này nước chảy mây trôi, một đàn một sáo, tiếng đàn tiếng sáo cộng hưởng, tấu lên ý vị chiến tranh đã kết thúc.