Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 133: Chương 133: Chương 119




Lúc Lam Cảnh Nghi vào nhà, đang nghiêm túc và nhanh chóng trao đổi với Lam Tư Truy một ánh mắt -- mang ý tứ sâu xa, lượng tin tức rõ ràng cực lớn. Đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, lại giống như bị người ta gõ một gậy đến choáng váng, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người, trên miệng dán giấy niêm phong, không nói một lời đứng yên tại chỗ, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh tò mò nhìn cậu, hai người ngươi tới ta đi một lát, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày càng lúc càng sâu, cuối cùng, nhịn không được nói: “Cảnh Nghi, ngươi bị đoạt xá hả?”

Lam Cảnh Nghi thở ra một hơi, có chút ai oán nói: “Ta có rất nhiều chuyện nghĩ không ra, nhưng Tư Truy không cho ta --- ưm ưm!”

Rõ ràng đoán trước được nửa câu sau, Lam Tư Truy bộp một cái che tay lên miệng Lam Cảnh Nghi, trực tiếp bịt miệng cậu ta lại.

Đáng tiếc vẫn là chậm một chút, Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: “Nghĩ không ra cái gì? Tư Truy ngươi đừng ngăn cản, để nó nói“.

Lam Tư Truy nghe lời thả tay ra, ánh mắt lại có chút lo sợ. Lam Cảnh Nghi xoa ngực thở ra một hơi hổn hển, ánh mắt ngó qua ngó lại giữa Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, có chút bất an nói: “Ta chỉ là không hiểu rõ, tại sao Hàm Quang Quân kết thành đạo lữ với Nguỵ tiền bối“.

Bầu không khí giữa bốn người tràn ngập trầm mặc.

“Khụ” Nguỵ Vô Tiện có chút bất đắc dĩ nói: “Cái đứa nhỏ này, thật là thành thật, thế nào, ngươi cũng giống Lam tiên sinh nhà các ngươi, cảm thấy ta không xứng với Hàm Quang Quân có phải không?”

“Không không không!” Lam Cảnh Nghi vội không ngừng xua tay, đến nửa chừng, tay kia lại để ra sau gáy, xoa xoa mấy cái, chậm rì rì nói: “Ta trước kia không biết, hai nam tử còn có thể kết thành đạo lữ“.

Lam Tư Truy nghe vậy hít sâu một hơi, nghẹn lời.

Mí mắt Lam Vong Cơ khẽ nhướng lên rất nhỏ không thể nhìn thấy, nhẹ nhàng mím môi một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Phụt ---!” Nguỵ Vô Tiện nhịn không được, ôm lấy eo Lam Vong Cơ, thân hình nghiêng ngả, rung rung lên: “Ha ha ha ha Cảnh Nghi, ngươi muốn hỏi Hàm Quang Quân nhà các ngươi làm thế nào trở nên đoạn tụ một cách không khó hiểu như thế đúng không? Hỏi rất hay!“.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Giang Nam Hận

2. Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

3. Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

4. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã

=====================================

“Ta... ta cũng không nói như vậy...” Giọng nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi kêu của Lam Cảnh Nghi truyền đến, hơi lộ ra vẻ lo lắng liếc mắt quan sát Lam Vong Cơ một cái, vội vã ngậm miệng lại.

“Không sao!” Nguỵ Vô Tiện vô cùng săn sóc vỗ vỗ bờ vai cậu, “Không hiểu thì hỏi, không có gì phải sợ. Chỉ là câu hỏi này, ta trả lời ngươi không được, ừm, nếu phải nói, thì ta cũng rất ngạc nhiên, thật không dám giấu giếm, cách đây không lâu ta cũng mới phát hiện Hàm Quang Quân nhà các ngươi là một... Ờ, gần đây y mới biểu lộ tâm ý với ta, trước kia ta không nghĩ tới ---- Nè Cảnh Nghi, ngươi đây là ánh mắt gì hả, cũng không phải ta dụ dỗ Hàm Quang Quân các ngươi trở thành một người đoạn tụ!”

“Nhưng mà...” Lam Cảnh Nghi thẳng thắn nói, “Nhưng mà Hàm Quang Quân yêu thích ngươi cái gì vậy? Ngươi tốt ở chỗ nào?”

Nguỵ Vô Tiện cả người sửng sốt.

Lam Tư Truy rốt cuộc nhịn không được, làm ra một chuyện rất là không có phong phạm Lam gia --- giơ một chân ra, đạp mạnh Lam Cảnh Nghi một cước.

Lam Cảnh Nghi tỉnh táo lại ngay lập tức, lắp bắp nói: “Thực thực thực thực xin lỗi, Nguỵ tiền bối, ta, ta không phải có ý này, ta cảm thấy con người ngươi rất khá, quỷ đạo lại lợi hại, đối với những tiểu bối chúng ta cũng rất tốt.... Nhưng....”

Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười, trong lòng nói tiếp thay cho cậu, nhưng vì sao chỉ dựa vào những điều đó đã có thể lọt vào mắt xanh của Hàm Quang Quân? Hắn xoay người, ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, cong cong môi: “Đúng vậy, Hàm Quang Quân, trả lời nghi vấn của bạn học Cảnh Nghi một chút, nói xem --- ngươi yêu thích ta cái gì vậy? Ta tốt chỗ nào?”

Lam Vong Cơ mím môi, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện bị y nhìn chằm chằm một lát, đuôi mắt tươi cười trong một khoảnh khắc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ghim cứng lại, một tia linh hồn nhỏ bé vô cớ bị câu đi mất rồi, sự trầm mặc kéo thành ánh mắt giao nhau không nói nên lời.

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nhìn đến có chút ngây người, ngay cả hô hấp cũng ma xui quỷ khiến mà đè nén lại.

Ngay tại khoảnh khắc rất vi diệu này, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bật cười, nói với hai đứa nhóc đang trợn mắt há mồm: “Câu hỏi này của ngươi, kêu Hàm Quang Quân nhà các ngươi trả lời thế nào, câu hỏi này quá mức ---”

Bỗng nhiên, ba chữ đơn giản của đối phương cắt ngang câu nói hoà giải này của hắn ---

“Yêu thích hết”

Nguỵ Vô Tiện ngoái đầu nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lam Tư Truy mặt lén lút đỏ lên, Lam Cảnh Nghi làm như vất vả suy ngẫm một chớp mắt, sau đó còn phản ứng lại mà bổ sung một câu: “Nhưng ta vẫn không rõ....”

Chỉ nghe Lam Vong Cơ bình bình đạm đạm nói một câu: “Chỗ nào cũng yêu thích hết“.

Chung quanh vẫn còn các gia phó bận bận rộn rộn chuyển đồ đạc lúc đầu vừa im lặng làm việc, vừa dỏng tai nghe ngóng, nghe đến đây, chỉ cảm thấy ngọn lửa bát quái phụt cháy, không phải là việc mình có thể thừa nhận, vẻ mặt ta không nghe ta không thấy ta chỉ là một con kiến nhỏ chăm chỉ làm việc. Lam Tư Truy che che mặt, đầu cúi thấp xuống, khuôn mặt đỏ đến mức muốn nhỏ nước, hận không thể tìm một khe đất nhét Hàm Quang Quân nhà mình và Nguỵ tiền bối vào, sau đó cũng giấu chính mình đi....

“.....?”

Cậu nhìn xung quanh một hồi, “.... Nguỵ tiền bối đâu?”

Không thấy Nguỵ Vô Tiện.

Lam Cảnh Nghi kéo kéo tay áo Lam Tư Truy, chỉ vào một thân hình ở dưới đất nói: “Nè“.

Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm trên mặt đất, bụm mặt, sau một hồi thật lâu mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, làm ơn, trước khi ngươi nói lời âu yếm, có thể báo trước một tiếng được không?.....”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ánh mắt lại toàn là mềm mại, phảng phất nói, đây chính là ngươi muốn hỏi. Kéo hắn từ dưới mặt đất đứng lên, Nguỵ Vô Tiện dường như có chút đứng không vững, ngã vào người y hai lần, vịn vào, bước chân phù phiếm, hơi thở rối loạn, trốn tránh ánh mắt Lam Vong Cơ, đổi đề tài, nói với Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi: “Các các ngươi mang theo lễ vật gì thế?”

Lam Cảnh Nghi làm như còn chưa nghĩ ra, há miệng định nói gì đó, đã bị Lam Tư Truy ra tay ngăn chặn: “Đây là lễ vật của ta, xin Hàm Quang Quân, Nguỵ tiền bối nhận lấy!”

Quà tặng của Lam Tư Truy là một quyển sách nhạc dành cho đàn, bên trong ghi lại các khúc nhạc dân ca vùng Cô Tô, sang hèn cùng thưởng thức, trong đó có không ít giai điệu tình ca, tươi sáng dễ thương, trái lại khác với những sách nhạc bình thường đều nói về sông núi, cuốn này có vẻ sáng tạo đặc biệt.

Lam Tư Truy đỏ mặt nói: “Đã là lễ vật đại hôn của Hàm Quang Quân và Nguỵ tiền bối, ta nghĩ không bằng tặng thứ gì độc đáo một chút, các bài hát của Cô Tô Lam thị đều theo phong cách thanh nhã, có thể không phù hợp với khẩu vị của Nguỵ tiền bối, bình thường nghe Hàm Quang Quân đàn chắc cũng ngán, ta nghĩ thứ này có lẽ sẽ mới mẻ một chút....”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Tư Truy, ngươi làm sao biết Hàm Quang Quân của ngươi bình thường sẽ đàn nhạc cho ta nghe? Lại còn là kiểu nhạc tình ca thế này?”

Lam Tư Truy từ tai đến cổ đều đỏ, hoang mang rối loạn chối bay chối biến: “Không không, ta không biết! Ta không biết Hàm Quang Quân sẽ đàn cho Nguỵ tiền bối nghe nhạc gì! Cũng không biết hàng ngày Hàm Quang Quân và Nguỵ tiền bối ở chung như thế nào!”

Nguỵ Vô Tiện bỏ mặc cậu nhóc ở bên cạnh luống cuống tay chân, bản thân mình thì mở sách ra vui vẻ thoải mái xem một chút, bỗng nhiên mắt sáng lên, cười tủm tỉm ngước mắt nói, “Tư Truy, lễ vật này của ngươi rất hay! Bên trong còn có mấy khúc nhạc ta đã từng nghe, ta rất thích“.

Lam Tư Truy vui mừng: “Thật sự?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ừm, có mấy khúc nhạc ta đã từng nghe ở tửu lầu trong thị trấn dưới chân núi, đáng tiếc trong đây không có lời, lời bài hát viết cũng rất thú vị, nghe đồn là truyền từ Tần lâu Sở quán ra, nói đó là do tiểu cô nương yểu điệu hát, nên mới có hương vị rạo rực đó...”

Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.

Lam Cảnh Nghi kêu lên: “Tần lâu Sở quán?! Đây là những khúc nhạc gì thế?”

Lam Tư Truy sợ đến mức mặt mày biến sắc, mình lại tặng cho Hàm Quang Quân mấy khúc nhạc diễm tình tục tĩu được hát ở nơi ăn chơi hay sao??

Vội vã không ngừng muốn cướp lại từ tay Nguỵ Vô Tiện: “Xin, xin lỗi! Thực xin lỗi, Hàm Quang Quân! Thực xin lỗi, Nguỵ tiền bối! Ta sẽ lập tức xuống núi đổi sách khác với ông chủ bán sách nhạc!”

Nguỵ Vô Tiện một tay đè cậu lại: “Đừng hoảng hốt! Nguỵ tiền bối của ngươi thích như thế, ta thay Hàm Quang Quân nhận. Ừ! Sau này nhất định kêu y đàn cho ta nghe! Các khúc nhạc này được thể hiện dưới bàn tay của Hàm Quang Quân các ngươi, chắc chắn là đặc sắc!.... Lam Trạm ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Ta thật sự là nghe ở tửu lầu, không có đi cái chỗ kia!”

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Lam Cảnh Nghi thấy lễ vật của mình còn chưa lên sân khấu, đã bị cướp hết sự nổi bật, vội đẩy Lam Tư Truy sang một bên, “Nguỵ tiền bối đã nói không sao, ngươi gấp cái gì!” Nói rồi liền vô tâm vô tư trình lễ vật của mình ra ---

Một bộ thoại bản dân gian đang rất hot hiện nay.

Lam Cảnh Nghi làm như thật nói rằng: “Ông chủ tiệm sách nói bộ truyện này bán rất được, vừa ra là đã bị cướp sạch, lần này in thêm, đây là bộ cuối cùng, bán xong là không còn nữa!”

Nguỵ Vô Tiện không xem được bao nhiêu cuốn sách nghiêm túc, nhưng trái lại thoại bản đã đọc nếu không đầy một gian phòng thì cũng phải vài kệ to, những kiểu truyện dân gian này hắn rất rõ, huống chi Lam Cảnh Nghi dù sao cũng xuất thân từ Lam thị, đi hiệu sách cũng phần lớn là những thư viện kho sách thanh phong lãng nguyệt, xứng đáng lên mặt bàn, chắc chắn không phải loại kỳ văn chí quái mà hắn cảm thấy hứng thú nhất, hoặc là... khụ, mấy nội dung cần giới hạn nào đó.

Từ trong hộp giấy cứng lấy ra một cuốn sách nhỏ, lướt qua một chút, quả nhiên, đều là những câu chuyện khuyên người ta hướng về tương lai, thực hành hiếu để, hoặc là truyện về người hành thiện tích đức, một thí sinh nào đó thi lâu không đậu, chăm chỉ học tập không mệt mỏi, chịu khổ mấy chục năm, rốt cuộc đạt được vào tuổi trung niên, một ngày đề tên trên bảng vàng, nở mày nở mặt, giẫm dưới chân những kẻ bắt nạt mình khi mình còn trẻ; Một người nghèo túng tuổi trung niên nào đó, gánh nước bán tương, tình cờ nhặt được một tang vật kếch xù, không chút tham lam, không ngại khó khăn trả lại cho người mất của, người mất của cảm động vì nghĩa cử của hắn, đem phần tài sản còn to lớn hơn trả ơn cho hắn, người khờ khạo đó từ đây sống cuộc đời thoải mái giàu sang, còn cưới được một người vợ xinh đẹp; một thư sinh nào đó thi lâu không đậu, chăm chỉ học tập không mệt mỏi, chịu khổ mấy chục năm, rốt cuộc đạt được vào tuổi trung niên, một ngày đề tên trên bảng vàng, một phú thương giàu có từng chế nhạo hắn khi hắn còn trẻ đến để nịnh bợ, còn gả thấp con gái trong nhà cho hắn, thư sinh từ đây sống cuộc đời thoải mái giàu sang, còn cưới được một người vợ xinh đẹp..... Không đúng, lặp lại rồi.

Lam Cảnh Nghi thấy Nguỵ Vô Tiện cầm quyển sách không nói tiếng nào, cho rằng hắn đắm chìm trong đó không thể thoát ra được, vỗ vỗ ngực: “Thế nào, Nguỵ tiền bối, vẫn là ta hiểu tâm tư của ngươi có phải không?”

Nguỵ Vô Tiện “Ừ” mấy tiếng cho có lệ, Lam Cảnh Nghi đang định khoe khoang với Lam Tư Truy, thì nghe Nguỵ Vô Tiện lại “Ủa?” một tiếng, chỉ vào một hàng chữ trong sách nói: “Truyện 'Người bán dầu đùa giỡn tiên tử tại yến tiệc' có chút thú vị nè, để ta xem thử, ừm? Kể một người bán dầu được cho là đẹp trai, tình cờ gặp được một tiên tử ngã xuống trần gian, vừa gặp đã thương, tiên tử ngại hắn thô kệch, không chịu gả thấp, người đó bán hết gia tài, mở một bữa yến tiệc, trong bữa tiệc chọc cho tiên tử vui vẻ, chuốc rượu nàng say như chết, sau đó....”

Hai mắt Lam Cảnh Nghi trợn tròn sắp lồi ra ngoài, đang chờ hắn tiếp tục, sốt ruột nói: “Sau đó thì sao?”

Mặt Lam Tư Truy mới vừa rồi bị doạ sợ trắng nhợt bây giờ lại đỏ bừng, “Làm, làm sao lại có chuyện như thế này?”

Nguỵ Vô Tiện đọc nhanh như gió, gương mặt cũng trộm ửng hồng, xấu hổ mà ho khan một tiếng, “Sau đó thì xảy ra một vài chuyện thế này thế nọ thế kia... Ừm, tiên tử ngủ dậy một giấc, phát hiện ờ thì... Nếu đã xảy ra chuyện thế này thế nọ thế kia, thì chỉ có thể đồng ý lời cầu hôn của người nọ“.

Lam Cảnh Nghi giận dữ: “Sao có thể như thế được! Đây rõ ràng là cưỡng, cưỡng....” Thằng nhỏ nửa ngày cũng không thể mở miệng nói ra được cái từ kia, cả giận nói: “Loại người này làm sao có thể cưới được tiên tử! Ông trời mắt bị mù! Không được! Tóm lại chính là không được! Chuyện này có vấn đề! Ta phải kêu ông chủ thu hàng lại!”

Nguỵ Vô Tiện đè Lam Cảnh Nghi lại: “Đứng nóng vội đừng nóng vội, chuyện còn chưa hết, ở đây có viết, hoá ra, tiên tử này kiếp trước là vợ của người nọ, vì ngại người nọ nghèo khổ, chạy theo Lý viên ngoại ở cùng thôn, cho nên là nợ tình kiếp trước đến kiếp này vẫn còn, đời trước nàng đã vì tham phú phụ bần mà quên nghĩa phu thê, đời này cho dù phi thăng thành tiên, vẫn vướng bận trần duyên, vì việc nàng bất nghĩa trước đây, không thể trách người ta giở thủ đoạn quấy rối, cho nên mọi việc chỉ là nhân quả báo ứng, nhân nào quả nấy.... Ơ, sao lại là kiểu chuyện thế này....”

Vất vả đọc câu chuyện về một kẻ sài lang hổ báo, không biết xấu hổ, làm xằng làm bậy, dung tục và dữ dội hiếm thấy, sau đó lỗi lầm dù thế nào cũng phải trải qua 800 thiện ác thị phi, Nguỵ Vô Tiện đọc nửa phần trước, cảm xúc đang dâng trào, giống như bị dội một gáo nước lạnh, lại lướt qua hai câu cảnh cáo cuối cùng, càng triệt để tuột cảm xúc, không khỏi ho khan thở dài.

Nghe phân tích xong, bộ lông xù lên của Lam Cảnh Nghi mới được vuốt thuận, khoanh tay nói: “Vậy coi còn được“.

Lam Tư Truy dè dặt liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, đá chân Lam Cảnh Nghi một cái, ấp úng nói với Nguỵ Vô Tiện: “Truyện, truyện này không hay, ngụ ý cũng không đúng, quả thực quá kỳ quái, sao có thể làm quà tân hôn? Nguỵ tiền bối, vẫn nên để Cảnh Nghi cầm về đổi bộ khác đi“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Hả? Truyện này có gì mà không thể? Quà tân hôn bộ cứ phải là tài tử giai nhân sao? Theo ta thấy, kiểu truyện người thô kệch nọ đùa giỡn tiên tử say rượu rất thích hợp để người mới cưới xem.... Lam Trạm, ngươi giúp ta cất bộ truyện ---”

Lời nói đến đây, hắn chợt khựng lại, trong khoảnh khắc mấy chữ “tiên tử”, “say rượu” và “đùa giỡn” bật ra khỏi miệng, ánh mắt không kềm được thoáng nhìn về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đang thay hắn cất sách vào lại trong hộp bìa cứng, sau đó cẩn thận cột chặt sợi dây bên trên, xoay người để lên kệ sách, hoàn toàn không biết chính mình đã bị đạo lữ mới cưới dùng ánh mắt dâm loạn quan sát trên ba lần dưới ba lần mấy chặp.

Lam Cảnh Nghi đang do dự không biết có cần trả lại cuốn truyện hay không, đột nhiên trên vai bị vỗ một cái, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện nháy mắt với mình: “Cảnh Nghi, làm tốt lắm!”

Lam Cảnh Nghi: “Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.