Suy nghĩ xuyên qua thời gian thấm thoát ba năm, trở về hiện tại.
Trong động, vách đá lạnh lẽo, một lá minh hoả phù cháy thành tàn ảnh lập loè.
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn Lam Vong Cơ đang ôm ấp thi thể của mình.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ không màng mọi thứ, bi thương đến tột cùng như thế của Lam Vong Cơ.
Rõ ràng, trước kia cũng không cảm thấy y đối với mình quan tâm như vậy.
Ngoại trừ một lần kia...
Nhưng lần đó không giống, lần đó Lam Vong Cơ đối với mình không có nửa điểm tình ý dịu dàng nào, chỉ là thuần tuý phát tiết và cơn xúc động bùng nổ không thể hiểu được mà thôi.
Cho đến bây giờ, Nguỵ Vô Tiện vẫn không nói rõ được cơn phong ba đó rốt cuộc bắt nguồn từ chỗ nào, rồi trở về nơi nào. Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, hắn chỉ coi như chính mình và Lam Vong Cơ thời niên thiếu điên cuồng, ma xui quỷ khiến. Dần dần vứt ra sau đầu, cùng Lam Vong Cơ khôi phục lại quan hệ không nóng không lạnh trước kia.
Sau một lúc lâu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng bỗng nhiên vang lên trong ánh lửa đột nhiên bùng cháy mạnh.
Hoả phù sắp sửa cháy hết.
“Phỏng chừng, Lam Trạm muốn xem ta... không hiện giờ là xem ngươi, như là kẻ thù không đội trời chung“.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu, nhìn về phía hồn phách Nguỵ Anh mà chỉ có mình mới nhìn thấy.
Bên kia hang động, Lam Vong Cơ ôm thi thể Nguỵ Vô Tiện thật lâu, lưu luyến bồi hồi, thân bất do kỷ, rốt cuộc đặt một nụ hôn lên đôi môi sớm đã khô khốc lạnh lẽo.
Nụ hôn này, hôn một cách ngập ngừng, giãy giụa, nhưng một lát sau lại biến thành đòi hỏi không biết thoả mãn từ một phía, tựa như đem nỗi nhung nhớ, khát khao đè nén chôn sâu ở nơi nào đó suốt bao nhiêu năm, toàn bộ phát tiết ra hết, bộc phát không thể vãn hồi.
Nhưng mà, thân thể lạnh ngắt chẳng thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì.
Như thể một hòn đá rơi xuống giếng cổ sâu đến mức mắt không nhìn thấy, không có một chút phản ứng nào.
Bên này, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào nơi mà người khác không thể thấy, nên không nhìn thấy hành động của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Anh nghiêm túc nói: “Hiện giờ thân thể của ngươi là Mạc Huyền Vũ rồi, Mạc Huyền Vũ – người đã giết chết Nguỵ Vô Tiện. Lam Trạm... y sẽ không màng đến bất kỳ thứ gì để trả thù, phỏng chừng ngươi phải vất vả đây. Cho dù ngươi nói hết mọi chuyện với y, chỉ sợ y cũng sẽ không tin, tất cả mọi chuyện thật sự là vô cùng kỳ quái. Tạm thời chưa nói đến y có từng nghe qua loại tà thuật hiến xá này hay không, mà thân phận thật sự của ta... kiếp trước kiếp này mà nói ra thì càng thêm bí ẩn kỳ lạ.
“Còn nữa, ta đã đem thi thể của ngươi đến đây hai ngày rồi, trong lúc đó hoàn toàn có thể cưỡng chế cộng tình, cho dù ngươi kể ra một vài chuyện bí mật chỉ giữa các ngươi mới biết, cũng không cách gì chứng minh ngươi chính là Nguỵ Anh, ngược lại, y cảm thấy ngươi tọc mạch làm ô uế chuyện xưa riêng tư giữa hai người các ngươi, trong cơn giận dữ còn muốn đem ngươi thiên đao vạn quả.
“Tóm lại, ngươi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, mọi chuyện cẩn thận, đợi đến khi tình thế dịu xuống, sau khi từng bước lấy được lòng tin của y, thì mới kể sự thật cho y nghe“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Hiện giờ ta tạm thời tin tưởng câu chuyện này của ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, ta có cách chạy thoát. Hơn nữa, Lam Trạm y đối với ta... Chúng ta, chỉ là từng có một vài giao tiếp không bình thường mà thôi, không nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng đâu. Hiện tại y chỉ là nhất thời khiếp sợ, đoán chừng chẳng bao lâu, thì sẽ phai nhạt“.
Ánh mắt Nguỵ Anh trở nên một lời khó nói hết, hắn tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng bước chân từ xa tới gần ngoài sơn động.
Trong mắt hiện lên một tia sốt ruột, Nguỵ Anh nói: “Không có thời gian nữa. Đều do ta nhất thời sơ ý, bị tên mắc dịch Kim Quang Dao kia vây hãm ở nơi không thấy mặt trời gần ba năm, bằng không, sự tình cũng sẽ không đi đến tình trạng ngày hôm nay. Có rất nhiều việc, ta vốn có thể ngăn cản... Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, Giang Trừng... còn có ngươi“.
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, “Kim Quang Dao? Kim Quang Dao làm gì ngươi?”
Minh hoả phù cháy tới mảnh cuối cùng, Nguỵ Anh nói, “Không kịp nói kỹ càng tỉ mỉ. Tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ gã không phải là người tốt!!”
Nguỵ Vô Tiện cắn răng nói: “Ta ngay cả ngươi có phải là người tốt hay không còn không thể xác định. Thế nên thật ra ngươi nhanh chóng nói rõ ràng cho ta!”
Gió âm dần trở nên lạnh lẽo, tro tàn rơi xuống, hồn Nguỵ Anh hơi lay động, rồi hoá thành một làn khó nhẹ, biến mất không một tiếng động.
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng đưa tay ra chụp lấy, nhưng cũng giống như những lời nói khó có thể tin trước đó, cứ thế trôi tuột qua kẽ tay của hắn.
Ngay sau đó, ánh mắt đau đớn đến tận cùng kia của Lam Vong Cơ, cùng với kiếm mang lạnh lùng của Tị Trần đột nhiên thay đổi trở nên hung ác nham hiểm, hướng về phía hắn để giết.
Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, lăn tròn một cái ngay tại chỗ, “Lam Trạm! Ngươi nghe ta nói!!!”
Kiếm phong cắm phập vào trong vách đá vô cùng cứng chắc, như lóc thịt cạo xương, chỗ hắn đứng trước đó, trong nháy mắt vỡ vụn tan tành!
Kiếm quang chưa ngưng, lại như con chim nhạn lao thẳng đứng xuống, lia đến chỗ Nguỵ Vô Tiện đang chật vật lăn lộn trên mặt đất không ngừng.
“Lam Trạm!! Ngươi bình tĩnh một chút!! Ta là Nguỵ...” Nhớ tới lời người nọ cảnh báo, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát nuốt chữ thứ hai xuống, kêu lung tung lên: “Lam Trạm, ta không phải là người xấu!! Ngươi bình tĩnh một chút!!”
Kiếm quang hơi khựng lại, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang đến, “Nguỵ Anh... có phải ngươi giết hay không?...”
Tuy rằng có lời nói chính xác của Kim Tử Hiên và Kim Tử Huân, cùng với một đám tu sĩ Lan Lăng Kim thị, Lam Vong Cơ vẫn cần phải tự mình xác nhận, nhưng cái câu hỏi quan trọng nhất này, lại được ném ra trong một luồng sát khí lạnh lẽo màu xanh lam, Nguỵ Vô Tiện lăn lê bò toài, lộn vòng khắp nơi, một câu rồi lại một câu tranh cãi nhau ở trong bụng quậy vài vòng, vẫn không biết trả lời như thế nào.
“Trả lời!!!”
Lam Vong Cơ hiển nhiên đã mất bình tĩnh, còn sót lại một tia lý trí buộc y hỏi ra câu hỏi này, nhưng trước khi có được câu trả lời, đã bị bao phủ bởi cơn phẫn hận ngút trời, nếu không tìm được một lối ra, thì y sẽ phát điên ngay tại chỗ mất thôi! Thật may mắn, thế tấn công của y không theo bài bản gì, hăng quá hoá dở, nếu không thì Nguỵ Vô Tiện đã sớm bị mấy trăm lỗ thủng trên người, thành thây ma nằm đó rồi.
Đợi đến khi Giang Trừng mang theo một đội nhân mã xông vào trong động, khắp người Nguỵ Vô Tiện, ống tay áo, vạt áo, sớm đã bị lưỡi kiếm sắc bén cắt rách te tua, thảm không nỡ nhìn.
Một dòng điện màu tím xẹt qua không trung, đánh lệch luồng kiếm phong của Tị Trần đi mấy tấc.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lam Vong Cơ đảo qua.
Giang Trừng không khỏi sửng sốt, quay đầu vừa nhìn thấy thi thể Nguỵ Vô Tiện trên mặt đất, mặt ngẩn ngơ một hồi, giống như không nỡ nhìn tiếp cương quyết xoay tầm mắt của mình đi, nhìn Lam Vong Cơ, cắn răng nói: “Lam nhị công tử, Mạc Huyền Vũ này ta cũng hận không thể thiên đao vạn quả, nhưng trước đó, ta còn muốn thẩm vấn hắn kỹ càng, đợi tra ra manh mối sự việc, lóc thịt nạo xương cũng không muộn, đừng để cho hắn chết dễ dàng như vậy“.
Nỗi căm hận của Lam Vong Cơ tràn qua âm thanh vỡ vụn, “Người này, giao cho ta xử trí“.
Giang Trừng luôn không thích bị người khác từ chối thẳng mặt, cho dù cùng chung kẻ địch, cũng không ngoại lệ, lập tức đứng về phía trước, “Thứ cho ta nói thẳng, Hàm Quang Quân, người chết chính là người của Vân Mộng Giang thị ta, muốn báo thù cũng là chuyện của Vân Mộng Giang thị ta, người ngoài không tiện nhúng tay!”
Ánh mắt Lam Vong Cơ rung lên, giống như bị lời này đóng đinh tại chỗ vậy.
Giang Trừng dứt lời, mới chậm rãi nhìn về thi thể Nguỵ Vô Tiện trên mặt đất, vừa nhìn một cái, lại rụt trở về, rồi lại liếc nhìn một cái, bỗng nhiên lao về phía trước, nắm lấy vạt áo trước ngực thi thể, hung hăng mắng: “Nguỵ Vô Tiện!! Cái thằng quỷ chết tiệt nhà ngươi!! Tại sao không nói câu nào đã chết!! Ngươi chết rồi, ta và sư tỉ biết làm sao bây giờ???”
Mắng suốt nửa khắc, mới từ từ thả thi thể trở lại trên mặt đất, lấy tay áo lau nước mắt nước mũi trên mặt, đột nhiên xoay người lại, rồi bỗng lao mạnh tới Nguỵ Vô Tiện người sống, kéo cổ áo thét to hết sức lực: “Là ngươi? Là ngươi giết Nguỵ Vô Tiện?!! Tại sao??!”
Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích chỗ mông bị đau, nổi giận lên, bị chặn giết không cách nào hiểu nổi chính là hắn, không hiểu sao bị giết thảm bởi Ôn Ninh do chính mình điều khiển chính là hắn, bị coi là hung thủ bị chửi rủa phỉ nhổ cũng chính là hắn, lão thiên trên cao, hôm nay hắn ra cửa không xem ngày hay là sao vậy, vận số năm nay không may mắn, hoạ vô đơn chí, thảm không nói nổi.
Đã vậy còn không thể kể ra toàn bộ sự thật khó tin kia, thở dài một hơi, nhớ tới những gì hồi nãy Nguỵ Anh nói với hắn, chọn ra mấy điều có thể nói được để nói: “Ta cũng không phải là cố ý giết hắn, giữa chúng ta không thù không oán, còn có mối quan hệ học chung trường vài tháng, vì sao ta phải hại hắn?.... Nếu ta nói lúc đó tình hình vô cùng nguy cấp, để mặc cho Nguỵ Vô Tiện tiếp tục thổi sáo, thì Ôn Ninh sẽ mất khống chế giết chết Kim Tử Hiên, các ngươi có tin hay không? Ta một lòng chỉ muốn ngăn cản án mạng, ai ngờ nhất thời lỡ tay, trực tiếp hại chết hắn, trong lòng ta cũng vạn phần áy náy, nhưng tình thế bức bách, thân bất do kỷ, thật sự là...”
Nghe vậy, Giang Trừng và Lam Vong Cơ đều hơi sửng sốt, ngay sau đó liếc qua.
Thuật pháp quỷ đạo của Nguỵ Vô Tiện, bị tiên môn bách gia miệng nói tay viết mắng chửi đã bao lâu nay. Sau khi chuyện Nguỵ Vô Tiện chết thảm lan truyền ra, chẳng phải là trầm trồ khen ngợi, vỗ tay vui mừng đó sao. Mạc Huyền Vũ là con rơi của Kim Quang Thiện, đương nhiên đứng về phía Lan Lăng Kim thị, tuy rằng nhiều năm không nghe thấy tin tức của người này, nhưng đi đến Cùng Kỳ Đạo hỗ trợ cũng không phải bất ngờ, trong lúc giao chiến, giết chết Nguỵ Vô Tiện, từ góc độ Kim thị mà nói, cũng có tình lý trong đó.
Giang Trừng và Lam Vong Cơ sau khi nghe chuyện này, suy nghĩ đầu tiên đều là không thể hưng sư vấn tội đối với Mạc Huyền Vũ, dù gì hắn cũng là người Lan Lăng Kim thị, động vào hắn tương đương với trực tiếp giằng co với Lan Lăng Kim thị. Chỉ là sau khi việc này xảy ra, phản ứng của Lan Lăng Kim thị bên kia vô cùng kỳ quái, nói Mạc Huyền Vũ không phải là đi theo đội ngũ của bọn họ đến để chặn giết, mà là đột nhiên xuất hiện ở đó, trước đó Kim thị đã không có tin tức của hắn gần ba năm.
Mà chuyện Mạc Huyền Vũ dùng tiếng sáo để điều khiển Ôn Ninh giết ngược Nguỵ Vô Tiện cũng là chuyện chưa từng nghe thấy, không thể tưởng tượng, không biết hắn từ khi nào, từ đâu, thậm chí từ người nào tập được thuật pháp quỷ đạo, càng không nói đến công lực thế mà trên cả Nguỵ Vô Tiện cho nên mới có thể giết chết hắn ngay tại chỗ. Điều khó hiểu nhất, là sau khi hắn giết chết Nguỵ Vô Tiện lại mang thi thể đi, biến mất không tăm hơi. Không ít người suy đoán Mạc Huyền Vũ này có phải xuất phát từ một động cơ xấu xa nào đó không thể cho ai biết hay không, đem Nguỵ Vô Tiện giết chết, lấy thi thể của hắn để làm chuyện tà ma ngoại đạo, hoặc là mơ ước Âm hổ phù trên người hắn. Vì thế, sau khi Kim thị phân rõ ranh giới giữa Mạc Huyền Vũ và nhà mình, bọn họ lập tức không còn e dè gì nữa, lần này tới để tìm kiếm thi thể Nguỵ Vô Tiện, mặt khác chính là đến để trả thù.
Nhưng bây giờ, theo cách nói của Mạc Huyền Vũ, hắn xuất phát từ mục đích tự vệ hoặc bảo vệ Kim thị, mới giết chếtt Nguỵ Vô Tiện, mà Nguỵ Vô Tiện chuyên tu luyện tà thuật quỷ đạo vô cùng nguy hiểm, tổn hại đến tâm trí, bị người ta vây giết, nếu Mạc Huyền Vũ thật sự ở tình thế gấp gáp lỡ tay giết chết Nguỵ Vô Tiện, cũng không có gì đáng trách, không có gì sai.
Lam Vong Cơ chợt ngước mắt lên, lạnh lùng nói, “Vậy tại sao ngươi lại lấy thi thể của hắn đi?”
Câu hỏi này vừa hỏi ra lập tức khiến Nguỵ Vô Tiện bối rối, nhất thời không nghĩ ra câu gì để ứng phó, ánh mắt ngập ngừng và bối rối này hoàn toàn rơi vào trong mắt Lam Vong Cơ.
Bước đi của y như băng lở, khí thế như vạn quân, đi tới gần Nguỵ Vô Tiện, “Trả, lời!”
Suy nghĩ Nguỵ Vô Tiện bay nhanh, “Ta... ta muốn thu thập hồn phách của hắn, có thể... có thể luyện hắn thành hung thi có ý thức như Ôn Ninh, như vậy... như vậy ít nhiều cũng xem như hồi sinh hắn, lấy công chuộc tội!”
Con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ hơi sững sờ, “Hung thi... có ý thức?”
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chụp được một lý do hợp tình hợp lý, vội vàng bịa chuyện lung tung một phen: “Giống, giống Ôn Ninh như vậy cũng không có gì không tốt, tuy rằng bề ngoài xấu xí một chút, nhưng dù gì cũng biết chạy biết đi!.... Hơn nữa, có thể không ăn không uống không ngủ, không ham muốn không đòi hỏi, không buồn bã không vui mừng, nói không chừng cuộc sống ngược lại nhẹ nhàng tự tại thì sao!”
Nói đến đây, Nguỵ Vô Tiện cố nặn ra một nụ cười như để lấy lòng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Lam Vong Cơ, thì đột ngột khựng lại ở một độ cong quỷ dị.
“.... không ham muốn không đòi hỏi, không buồn bã không vui mừng?”
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, thầm nghĩ: “Ta có ham muốn hay đòi hỏi hay không có liên quan gì tới ngươi? Bề ngoài trở nên xấu xí, mặt vô biểu tình cũng không liên quan tới ngươi nha? So với những chuyện này, thật ra từ đây không thể uống rượu sẽ tương đối thảm hơn...”
Lam Vong Cơ giống như bị mất hồn, lâm vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, giống như đang tự hỏi, lại giống như đang cố gắng cắt đứt một thứ gì đó rất quan trọng bên người.
Phía sau Lam Vong Cơ, Giang Trừng bùng nổ cơn giận hét lớn: “Càn rỡ! Đê tiện cuồng đồ! Ngươi cho rằng ta sẽ tin vào những lời khoa môi múa mép của ngươi, đem thi thể Nguỵ Vô Tiện bắt tay với ngươi, để ngươi luyện thứ tà thuật quái dị gì đó, khiến hắn vĩnh viễn làm nô lệ cho ngươi, cho ngươi sử dụng hay sao?!”
Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi sững sờ.
Khoá miệng Nguỵ Vô Tiện giựt một cái, minh oan nói, “Ta nói muốn sử dụng khi nào ----”
Giang Trừng đột nhiên nhấc chân đá hắn một cái, tra khảo: “Mạc Huyền Vũ! Ta hỏi ngươi, ngươi làm thế nào học được cách dùng tiếng sáo khống chế tẩu thi?! Tại sao ngươi có thể khống chế Ôn Ninh?! Vì sao ngươi có thể giết chết Nguỵ Vô Tiện?!!”
Nguỵ Vô Tiện đau đến nỗi trán toát mồ hôi, sau một lúc lâu mới thở đều lại được, cắn răng nói: “Ta, đương nhiên là tự mình học được! Trên đời này cũng không phải Di Lăng Lão Tổ hắn mới có thể tu luyện thuật pháp quỷ đạo. Về phần Ôn Ninh, nói thế nào cũng chỉ là một khối hung thi, khi đó, tiếng sáo của chúng ta thổi ra lại nhanh, nghe giống như đánh nhau vậy, dưới tình huống hỗn loạn thế này, y chắc là mất khống chế đi...”
Giang Trừng nổi giận nói: “Lung tung cái gì vậy?! Ngươi, các ngươi... Nguỵ Vô Tiện à Nguỵ Vô Tiện, lúc trước tại sao ngươi phải luyện loại tà thuật này?! Không tìm đường chết sẽ không chết!!“. Nói rồi, không ngờ lại nhào tới gục trên thi thể, đấm thật mạnh mấy quyền, nghẹn ngào nói: “Mỗi lần ngươi tìm đường chết, đều nói muốn ta đi nhặt xác... nhặt xác... ngươi đây là cái miệng quạ đen gì hả, ta và tỷ tỷ còn chờ ngươi trở về, chờ ngươi có một ngày trở về... Ta cmn thu được cái thi thể gì đây...”
Môn sinh Giang Trừng mặt ai cũng lộ vẻ đau lòng, trong đó có một người không đành lòng, thấp giọng nói: “Tông chủ, xin ngài nén bi thương... Trước hết chúng ta cũng cần phải đem Nguỵ công tử... đem hắn về Vân Mộng để an táng đúng không...”
Ý thức được chính mình thất thố, Giang Trừng vất vả đứng lên, lại mất một khoảng thời gian để trấn định lại tinh thần, ra lệnh cho mấy môn sinh Giang thị cầm dây thừng đến trói Mạc Huyền Vũ lại, đặt di thể lên một cái cáng bằng tre.
Lúc tấm vải bố trắng phủ lên trên, Lam Vong Cơ bước chân lảo đảo ngã qua, đẩy ra hết những người đứng xung quanh cái cáng, không màng can ngăn, một tay xốc tấm vải bố trắng lên, thẫn thờ nhìn gương mặt trắng bệch đó.
Một Lam Vong Cơ luôn lạnh lùng như băng sương, lẫm liệt không thể phạm, thế mà cũng có một mặt cực kỳ yếu đuối, thất hồn lạc phách như vậy. Giang Trừng cho dù tâm phiền ý loạn, bi thương đan xen, cũng không thể không bị hành động khác thường của y thu hút sự chú ý.
Sau khi Nguỵ Vô Tiện bị túm cổ rời khỏi hang núi, Lam Vong Cơ còn quỳ gối tại chỗ thật lâu, cúi người, làm như nhẹ nhàng gọi “Nguỵ Anh” đối với thi thể.
Trong lòng hắn xúc động, lại kinh ngạc vô cùng, thế cho nên lúc bị vứt mạnh xuống mặt đất, cũng quên mất phải vùng vẫy chạy trốn.
Đợi đến sau khi sắp xếp xong di thể vào bên trong xe ngựa, Giang Trừng nắm lấy Nguỵ Vô Tiện đã bị trói chặt, kéo sang một chiếc xe ngựa khác.
Giọng Lam Vong Cơ truyền tới, lần này, rõ ràng giọng điệu đã bình tĩnh hơn vừa rồi, nỗ lực kềm chế, nhưng lại không cho phép thương lượng:
“Giang tông chủ, Nguỵ Anh... làm phiền ngươi an táng đàng hoàng. Chỉ là người này, có thể, giao cho ta xử lý không?”
Giang Trừng xoay người, đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, một tia bối rối lan đến đuôi lông mày của hắn. Hắn cũng không biết Lam Vong Cơ coi trọng Nguỵ Vô Tiện như thế, kiên trì tự mình báo thù cho hắn như thế, thấy bộ dáng không hề muốn nhượng bộ của y, cũng không muốn vì chuyện này mà xé rách mặt với y, huống chi hắn đối với Mạc Huyền Vũ cũng không có cảm tình tốt gì, nghĩ vẫn là xử lý chuyện hậu sự của Nguỵ Vô Tiện quan trọng hơn, trong đầu hiện lên vẻ mặt cực kỳ bi thương của Giang Yếm Ly, trong lòng một mảnh hỗn loạn, cũng đồng ý luôn.
Chợt, một vầng sáng màu xanh lam vô cùng chói mắt hiện lên trên đầu mọi người.
Giữa bầu trời đen như mực toả ra một cái hình gia huy Cô Tô Lam thị thật lớn, dưới màn đêm lung linh lấp lánh, trông thật đẹp.
Tín hiệu này hiển nhiên không phải phóng cho vui, ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng lại, xoay người nhìn về phía xa, siết chặt Tị Trần trong tay.
“Giang tông chủ, đệ tử Lam thị gặp nạn, tạm biệt tại đây“.
Dứt lời, liếc nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, hơi chần chừ, bỗng nhiên hơi quỳ xuống, một tay vác hắn lên vai, hai chân khẽ nhún một cái, nhảy lên vỏ Tị Trần, ngự kiếm bay đi.