Một năm trước, Xạ Nhật Chi Chinh, ở trạm dịch.
Bóng đêm như rửa sạch tháp canh, một bóng người mặc bạch y bên dưới mái hiên, đứng khoanh tay, vạt áo tung bay phấp phới, theo làn gió tựa như hái trăng, làm như chưa từng bị những dơ bẩn của thế gian trần tục lây nhiễm nửa phần, thổi không suy suyển đến dung nhan không chút cẩu thả, quấy rầy không được đến tinh thần phẳng lặng như mặt gương. Dưới hàng mi phủ đầy sương giá, mi mắt khẽ buông, đôi mắt nhắm lại, đã nhập thiền.
Cho đến khi một loạt bước chân loạt xoạt bỗng nhiên đi tới, nghe tiếng ngước mắt, trong tầm mắt bắt gặp một dáng vẻ quen thuộc, đôi mắt nhạt màu kia mới có lại chút sinh khí phàm trần, vài phần vội vàng như có như không, vẻ đau buồn khó giải thích, bội kiếm trong tay siết thật chặt, cả người sốt ruột muốn di chuyển.
Ở nơi xa, một bóng người mặc hắc y mang theo chút men say đi đến, bước đi nhanh nhẹn, phóng khoáng thoải mái, trong tay ôm một vò rượu, thỉnh thoảng ngửa cổ uống một ngụm, rượu chảy theo khoé miệng xuống dưới, hơi lưu luyến nơi cổ, rồi tiếp tục chảy xuống thấm ướt một mảng ngực áo, vạt áo màu đen nằm trong chiếc đai lưng thắt chặt, đai lưng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, vạt áo ngược gió bay lên, càng có vẻ tư thế hiên ngang.
Lam Vong Cơ bật người lên, rồi từ từ rơi lại xuống mặt đất.
Đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện trong men say ngược lại càng thêm trong trẻo, khẽ quét mắt liếc nhìn y một cái, không dấu vết tránh đi, rõ ràng là sắp sửa đi lướt qua nhau.
Ánh mắt Lam Vong Cơ lưu luyến ở đôi môi đỏ mọng ướt át của hắn, rồi dọc theo con đường lấp loáng ánh nước đó, đi xuống theo vệt nước nhấp nhô, giữa hai vạt áo lỏng lẻo lộ ra một mảng ngực nhỏ trắng như tuyết, ánh mắt hơi hơi ngưng lại, thất thần một lát, ngước mắt nhìn thấy một tia hài hước ở khoé miệng Nguỵ Vô Tiện.
“Nguỵ Anh, ngươi dừng lại“.
“.....”
“Vì sao phải tránh né ta?”
“.....”
Nguỵ Vô Tiện nghiêng người tránh cái chụp tay của Lam Vong Cơ, khoé mắt liếc xéo, giọng điệu lười biếng nói: “Ồ, Lam nhị công tử ha, vừa rồi không nhìn thấy ngươi“. Dứt lời, đã muốn lướt qua đi tiếp.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm lại, xoay lại chụp lấy hắn, “Nguỵ Anh!”
Nguỵ Vô Tiện làm như là khẽ thở dài một hơi, yên lặng đứng đó, ngay cả xoay người cũng không tình nguyện.
Lam Vong Cơ ra sức ở cánh tay, bẻ người Nguỵ Vô Tiện xoay lại, vạt áo vốn dĩ được nhét qua loa liền hở ra rộng hơn, Lam Vong Cơ thoáng ngây người.
Nguỵ Vô Tiện theo tầm mắt của Lam Vong Cơ cúi đầu xuống nhìn một cái, ngay sau đó từ từ ngẩng đầu, thoạt nhìn cũng không có ý định buộc lại vạt áo, chỉ thờ ơ nói: “Thế nào, Lam nhị công tử, ta uống chút rượu cũng phải cần ngươi phê chuẩn? Quần áo ta không chỉnh tề có phải lại làm bẩn mắt ngươi hay không?”
Lam Vong Cơ vẫn không để ý đến sự khiêu khích như có như không của hắn, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tại sao hôm nay một mình lao tới chỗ quan ải đó?”
“....”
“Nguỵ Anh, ngươi thật sự cảm thấy mình là người vô địch sao?”
“....”
“Có phải ngươi cảm thấy bản thân mình không cần bất kỳ kẻ nào hay không?”
“....”
Nguỵ Vô Tiện mím môi, thần sắc không kiên nhẫn.
Khớp tay đang giữ hắn hơi hơi trắng bệch, lạnh lùng nói: “Nguỵ Anh, trả lời!”
Cánh tay Nguỵ Vô Tiện giơ lên, phẩy tay Lam Vong Cơ ra, cao giọng lên nói: “Phải thì thế nào? Ta không cần bất kỳ kẻ nào trợ giúp! Một mình ta có thể chống lại ngàn vạn đại quân! Một mình ta dư sức đánh bại quan ải đó!”
Lam Vong Cơ nói: “Nguỵ Anh, hiện giờ có phải ngươi cảm thấy với sức mạnh của một mình người là có thể đánh thắng trận chiến này hay không?!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Có gì mà không thể?!”
Lam Vong Cơ kinh ngạc: “Ngươi!”
Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nếu có nhiều tẩu thi hơn, ta căn bản không cần bất kỳ kẻ nào! Nếu không phải ngươi ngày đêm ngăn cản ta, nói ta làm nhục thi thể người khác, không cho ta đào chỗ này, không cho ta đào chỗ kia, ta chỉ có thể chạy vào sâu trong rừng già đào mấy ngôi mộ của Ôn cẩu, thì trận chiến này đã sớm kết thúc rồi!”
Lam Vong Cơ nói: “Vậy căn bản không phải là sức mạnh của ngươi. Hiện giờ ngươi nhất thời làm đúng cách, tự cho là nắm chắc khống chế. Ngày nào đó ngươi sơ ý làm không đúng cách, tất cả những thứ mà ngươi thao túng, bất cứ lúc nào cũng có thể phản phệ lại ngươi“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta nói ta có thể khống chế được. Từ khi ta sáng lập quỷ đạo tới nay, có từng hại qua một người vô tội nào chưa?”
Lam Vong Cơ nói: “Ngươi làm thế nào có thể bảo đảm sau này sẽ không bao giờ mất khống chế?”
Nguỵ Vô Tiện nghẹn một ngụm ác khí, không thể tin nổi nói: “Lam Trạm! Ngươi rốt cuộc muốn ta bảo đảm như thế nào?! Ai có thể bảo đảm chính mình vĩnh viễn không phạm sai lầm?.... Hành động lần này, ngay cả Xích Phong Tôn, Giang Trừng bọn họ còn chưa nói gì, tại sao ngươi cứ khăng khăng gây khó dễ với ta?”
Lam Vong Cơ hơi khựng lại, hình như có lời nói nghẹn ở cổ họng, nhưng không thể nói ra.
“Nói cho cùng, chẳng qua là ngươi nhìn ta không vừa mắt thôi“. Nguỵ Vô Tiện híp mắt lại, giọng điệu hạ xuống nói: “Nhưng Lam nhị công tử, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi chưa bao giờ phạm sai lầm, hoàn mỹ không một tì vết hay sao? Ngươi có nhớ rõ... ngươi đã làm chuyện gì với ta không?”
Cả người Lam Vong Cơ chấn động, trên mặt trống rỗng một hồi, môi hơi run run: “... Ngươi từng nói, ngươi đã tha thứ...”
Nguỵ Vô Tiện tâm phiền ý loạn nói: “Ta không biết, Lam Trạm, ta nên tha thứ cho ngươi sao?”
Đôi mắt Lam Vong Cơ mở to, tim sợ hãi đập thình thịch.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta là nam nhân, ngươi làm... làm chuyện đó với ta, ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng quên sao?”
Lam Vong Cơ nhắm hai mắt, thở không muốn nổi.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Chỉ là vài tờ Xuân cung đồ, chỉ là... có chút thân mật da thịt với ngươi. Đừng nói với ta ngươi là nam nhân, nói ta khiêu khích ngươi gì gì đó...”
Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngước mắt lên, trầm giọng nói: “Ta chưa từng nói như vậy”
Nguỵ Vô Tiện nói ra điều canh cánh trong lòng: “Ngươi không nói, nhưng ngươi nói cho ta xem ngươi có nghĩ như vậy không? Lui lại một vạn bước, cho dù ta khiêu khích ngươi thì thế nào? Huống chi ta còn là một nam nhân. Đối với một người mà bản thân mình không có ý cũng có thể làm ra loại chuyện này, Lam nhị công tử, khả năng khống chế của ngươi tốt ghê ha“.
Lam Vong Cơ nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, khe khẽ nói: “Không có ý?”
Nguỵ Vô Tiện cười nhạo một tiếng, nói: “Đúng vậy, Lam nhị công tử, lúc nào ngươi đối với ta cũng có thể phát hoả, ngươi có tư cách gì nói với ta về khả năng khống chế?”
Như có thứ gì đó đập thẳng vào lồng ngực, Lam Vong Cơ duỗi tay muốn với tới Nguỵ Vô Tiện: “Nguỵ Anh! Ta!....”
Nguỵ Vô Tiện đẩy tay y ra: “Ngươi thật sự nên thấy may mắn vì ta là nam, lòng tự trọng ngăn cản ta, dù ta có tức giận thế nào cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Nếu ta là một nữ tu, thì ngươi sớm đã thân bại danh liệt, Lam nhị công tử“.
Lam Vong Cơ từ từ ngã ra sau một bước, trên mặt trắng bệch.
Nguỵ Vô Tiện biết, hắn đang cắm một dao vào ngực Lam Vong Cơ, tàn nhẫn đâm rách toạc vết sẹo tích tụ năm xưa của y, nhìn bộ dạng Lam Vong Cơ lúc này, hắn cảm thấy giải toả được ngụm ác khí chặn ở ngực mấy ngày nay, nhưng lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Đối với chuyện xảy ra năm đó, nội tâm hắn rất mâu thuẫn, hắn cảm thấy cũng không thể hoàn toàn trách tội Lam Vong Cơ, dù sao trong toàn bộ quá trình, hai người bọn hắn đều từng có thời điểm không kềm chế được. Trước nay hắn đều nghĩ không ra rốt cuộc là ai đúng ai sai, cho nên hắn vẫn luôn lựa chọn không thèm nghĩ, chôn vùi chuyện cũ trong đất đá lá rụng.
Nhưng mấy hôm nay trên chiến trường ngày đêm chém giết, có lẽ thể xác và tinh thần mệt mỏi, có lẽ mỗi giây mỗi phút, thần kinh căng thẳng đến mức không chịu nổi, hoặc là hắn không muốn thừa nhận như vậy, điều khiển tà ám hao tổn nguyên thần quá mức, hắn luôn mơ thấy đủ loại giấc mơ, hình ảnh trong mơ tái hiện rõ ràng như ngày xưa, tình cảm mãnh liệt đó, gột rửa nhiều lần trong các giấc mơ của hắn, dằn vặt hắn, hắn giống như chiếc thuyền nhẹ trong sóng gió bão bùng, dễ dàng bị vùi dập đến mức quay cuồng, không biết qua bao lâu, thân xác mình ở đâu.
Giấc mộng Liên Hoa Ổ bị huyết tẩy, giấc mộng bị vứt xuống Loạn Tán Cương, thậm chí, giấc mộng bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ đè dưới thân liên tục xâm phạm. Những đau đớn, nhục nhã trong mộng, rõ ràng trước mắt, không vứt đi được, lúc chợt bừng tỉnh giấc, mồ hôi ướt đầm đìa, thân nhiệt nóng như thiêu, nghiến răng nghiến lợi, cơn căm hận từng có đối với người này lại một lần nữa trỗi dậy. Chưa từng có một giây phút nào, khiến hắn cảm thấy cả đời cũng sẽ không thể quên được sự việc này, không thể thoát khỏi con người này. Khi Lam Vong Cơ một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, cứ bám lấy dai dẳng những lỗi lầm khác nhau của hắn, hắn càng thêm tâm phiền ý loạn, theo bản năng chỉ muốn tránh né.
Mà Lam Vong Cơ, hiển nhiên cảm giác được hắn trốn tránh, ngược lại càng thêm gấp gáp muốn xuất hiện bên người hắn.
Gió lạnh thổi một lát, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình hơi bình tĩnh lại một chút, nhẹ giọng nói: “Thôi, ta không phải muốn giữ mãi lỗi lầm của ngươi“.
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, sau một lúc lâu im lặng không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt một lát, nói: “Vậy chuyện kia đừng nhắc nữa“.
Lam Vong Cơ nhịn không được nói: “Nguỵ Anh, ngươi vẫn để ý...”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta không biết ta có để ý không... Tóm lại ta không muốn nhắc lại. Lam Trạm, ý ta là, ta có thể khống chế được. Ta không biết còn có thể cho ngươi sự bảo đảm thế nào“.
Lam Vong Cơ đi tới trước một bước, nói: “Nguỵ Anh, ta cũng không phải là muốn bắt ngươi bảo đảm cái gì, ta chỉ là....”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Chỉ là thế nào?”
Lam Vong Cơ hơi trầm ngâm, nói: “Ta chỉ là muốn nói, ngươi... không cần một mình xông lên, ít nhất để ta... để ta canh giữ ở bên cạnh ngươi...”
Nguỵ Vô Tiện hơi cau mày, không một lúc lâu không thể hiểu nổi.
Lam Vong Cơ nói: “Trước khi ngươi từ bỏ quỷ đạo, để ta canh giữ ở bên cạnh ngươi“.
Đáy mắt Nguỵ Vô Tiện một tia cười lạnh, chỉ vào tim mình, nói: “Ngươi đang nói, ta phải ở dưới sự giám sát của ngươi suốt cả đời? Bất kể làm chuyện gì, cũng phải cho Lam nhị công tử ngươi nhìn, để bảo đảm ta sẽ không bao giờ trượt chân phạm sai lầm?”
Lam Vong Cơ nhíu mày nói: “Ta không phải ý này“.
Nguỵ Vô Tiện quét mắt nhìn y mấy cái, bỗng dưng, vung ống tay áo lên, giận dữ bỏ đi, mới vừa bước vài bước, lại bị túm chặt lấy cánh tay.
“Buông ta ra!”
“Nguỵ Anh....”
Giãy giụa một lát, không nới lỏng được chút nào, Nguỵ Vô Tiện đơn giản không đi nữa, ngược lại nghiêng đến trước người Lam Vong Cơ, hơi ngửa cằm, cố ý phà hơi thở vào y với khoảng cách cực gần, mùi rượu xông lên, ập thẳng vào mặt y, giọng điệu tuỳ tiện nói: “Thế nào, Lam nhị công tử, lại muốn giáo huấn ta sao? Chúng ta lại đánh một trận? Hay là nói... lại muốn đè ta xuống mặt đất, làm đến mức ta khóc lóc xin tha ha?”
Lam Vong Cơ: “......”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Tới đi, tái hiện phong độ oai hùng của Lam nhị công tử ngày đó đi? Làm cho người trong cả doanh trại đều biết Lam nhị công tử lợi hại nha, đem Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện làm đến chết đi sống lại, không hề có sức chống cự ha?.... Thế nào, không dám?”
Lam Vong Cơ: “Nguỵ Anh!”
Nguỵ Vô Tiện: “Không dám? Không dám thì buông tay! Kéo làm quần áo ta xộc xệch, để người khác thấy, hiểu lầm phẩm hạnh đạo đức của Hàm Quang Quân ngài, không tốt đâu“.
Lực đạo ở cánh tay vừa buông ra, Nguỵ Vô Tiện cũng không ngẩng đầu lên, nhấc chân đi mất, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, bầu rượu ném ngay tại chỗ, lập tức bể tan nát.
Phía sau, Lam Vong Cơ đứng lặng người thật lâu, quần áo trắng tinh không ngừng phấp phới trong làn gió đêm.
Trong thung lũng giữa dãy núi xa xa, lá thu rung lên xào xạc, muốn lặng, mà gió chẳng ngừng.