Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 40: Chương 40: Chương 35




Giống như tiếng rít quất ra đột ngột của một chiếc roi, cả người Lam Vong Cơ gần như không còn sức lực, y lặng lẽ quay đầu lại, sau một lúc lâu, gian nan nói: “Ta...”

Nguỵ Vô Tiện sốt ruột ngắt lời: “Ngươi cái gì?!”

Cánh môi Lam Vong Cơ khẽ mở, nhẹ thật nhẹ thốt ra mấy chữ: “Ta... không nhịn được“.

Ngay sau đó, lại mím chặt môi, nhìn sang Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt này thật cẩn thận, lại chứa đầy cảm xúc phức tạp khó giải thích.

Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng lặp lại câu trả lời của y, nhấm nháp tới lui mấy chữ này trong miệng một lúc lâu, sau đó mờ mịt nói: “Không phải chỉ là... không phải chỉ là Xuân cung đồ thôi sao, ngươi... ngươi phản ứng lớn như vậy à?”

Lam Vong Cơ rầu rĩ nói: “Không chỉ là như vậy...”

Nguỵ Vô Tiện nhớ lại, thì thầm nói: “Ta còn làm cái gì nữa sao? Ta...”

Hồi ức như một cơn thuỷ triều mạnh mẽ ập tới, Xuân cung đồ, Long dương đồ, làm mẫu tư thế thủ dâm cho Lam Vong Cơ, ý định thủ dâm giúp y, còn có, lúc mình nắm thứ ấy của Lam Vong Cơ, hướng đến y đòi hỏi...

Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện tái mét một trận, lắp bắp nói: “Lam Trạm... ta... ta không nghĩ, ta... ta không phải, ta không phải cố ý... Ta thật sự không biết ngươi, ngươi....”

Lúc này Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã hiểu rõ, Lam Vong Cơ là người thế nào, là một người kỷ luật nghiêm khắc kiềm chế cảm xúc đến cực hạn, gần hai mươi tuổi, ngay cả thủ dâm cũng chưa từng, băng thanh ngọc khiết, một người trong sạch không tì vết. Một người như vậy, lại bị hắn trêu chọc hết lần này đến lần khác, đầu tiên là những hình vẽ vốn đặc biệt dùng để khơi gợi ham muốn của nam nhân, sau đó dùng những hành động lộ liễu để làm mẫu việc thủ dâm cho y xem, còn ép y nhìn vào hình ảnh nam nam giao hợp vô cùng kích thích, mà ngay cả Nguỵ Vô Tiện hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Lam Vong Cơ không nói tiếng nào chỉ nhịn rồi lại nhịn, thậm chí còn tự đánh để cho mình ngất xỉu, mà hắn thì sao, lại hồn nhiên không biết y khổ sở chịu đựng. Thậm chí đã bị người ta đè dưới thân, ở trạng thái rõ ràng như ban ngày như thế, còn tự cho là thông minh giúp y thủ dâm một phen, nếu thật sự giải quyết xong, thì mọi việc tốt đẹp rồi, không biết xui xẻo thế nào, mình lại bỏ dở nữa chừng. Rồi lúc Lam Vong Cơ cầm thứ ấy của mình, còn chủ động đón ý hùa theo, giọng điệu nũng nịu đòi hỏi, Nguỵ Vô Tiện thậm chí không nhớ được lời lẽ và thái độ của mình, có phải là vô cùng ngả ngớn, vô cùng khiêu khích hay không. Lam Vong Cơ cho dù là một người khắc chế, điềm đạm đến đâu đi nữa, cũng là một nam nhân huyết khí phương cương, không, chính bởi vì trước nay đều khắc chế, điềm đạm như vậy, lần đầu gặp tình sự, mới bộc lộ quá mức như thế, trong lúc kích động khác thường, cuối cùng kềm lòng không được, hoàn toàn bùng nổ.

Nhưng khi nghe được những lời lắp ba lắp bắp này của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ lại trở nên khẩn trương lên, do dự và khổ sở nói: “Ngươi.... ngươi biết ta vì sao...”

Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa để ý, cắn răng nói: “Nhưng ngươi không khỏi cũng làm đến quá đáng đi, ta thừa nhận, có lẽ trong lúc vô tình ta châm lửa lên người ngươi... Nhưng, mọi người đều là nam tử, ta làm gì nghĩ nhiều như thế đâu? Làm sao ta có thể nghĩ ngươi đường đường là Lam nhị công tử, thế mà làm ra loại chuyện này, lại còn với nam tử như ta... Huống chi, giữa ngươi với ta, chúng ta lại chỉ là bạn bè bình thường....”

Lam Vong Cơ mở to mắt, im lặng nhìn Nguỵ Vô Tiện một lát, không nói tiếng nào.

Nguỵ Vô Tiện không nghĩ nhiều, ra chiều bất bình mà lẩm bẩm: “Sớm đã nói với ngươi chuyện này không thể nghẹn, ngươi lại không nghe, chết vì sĩ diện. Nhưng nghẹn đến mức ngươi khổ sở quá, ngay cả ta mà người cũng xuống tay được...”

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, thiên ngôn vạn ngữ, lượn vài vòng trong bụng, rồi lại nuốt trở về.

Nguỵ Vô Tiện càng nghĩ càng giận, những uỷ khuất phải chịu trước đó ập tới trong lòng, tức giận nói: “Lam Trạm ngươi cũng đủ tàn nhẫn mà, tuy rằng, ngươi nói không phải vì chán ghét ta, nhưng lúc ấy ngươi chắc chắn vẫn là có chút coi thường ta có phải không, đừng phủ nhận! Lúc ấy ngươi làm ta thật quá đáng...”

Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên đập mạnh, dâng lên cảm giác áy náy, như kim đâm vào tim, giọng nói hơi run rẩy: “Ngươi... lúc ấy, có phải rất đau hay không?”

Nguỵ Vô Tiện cả giận: “Đau á, đau muốn chết! Ngươi biết không, sau đó ta đi rửa sạch thân thể, phía dưới quả thực thảm không nỡ nhìn, ta còn phải đưa ngón tay vào lấy ra, lấy cả nửa ngày mới lấy sạch hết máu đọng cùng với... thứ kia của ngươi....”

Sắc mặt Lam Vong Cơ lúc đỏ lúc trắng, thật lâu không nói nên lời.

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: “Cũng không biết ngươi... ngươi làm sâu tới bao nhiêu, mà hôm đó ta còn thường xuyên cảm thấy muốn tiêu chảy...”

“Thực xin lỗi...”

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu, đầu óc bối rối đối diện với đôi mắt nhạt màu kia, không biết từ khi nào, lặng lẽ lan ra vài tơ máu, đáy mắt ẩn hiện một chút ánh nước.

Như bị sét đánh, Nguỵ Vô Tiện chết trân ngay tại chỗ.

Dường như sợ Nguỵ Vô Tiện không nghe rõ, Lam Vong Cơ lặp lại lần nữa, lần này, nhấn mạnh từng chữ: “Nguỵ Anh... Thực xin lỗi...”

Còn chưa đợi hắn đáp lại, đã nói tiếp: “Ta vẫn luôn muốn xin lỗi ngươi, nhưng ngươi... lần nào ngươi cũng né tránh ta, ta....”

Trong mắt Lam Vong Cơ toàn là sự dịu dàng đến tan nát cõi lòng, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy trái tim mình giống như bị vò mạnh một trận, cực kỳ khó chịu.

Chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày ép Lam Vong Cơ phải rưng rưng nước mắt xin lỗi hắn, trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy áy náy vạn phần, vội vội vàng vàng nói: “Ngươi, ngươi đừng khóc nha... Ta chịu không nổi nhất là nhìn người khác khóc, đặc biệt là kiểu người đại khái cả đời cũng không có mấy cơ hội rơi lệ, lại dùng hết một lần cho ta, ngại lắm á...”

Rõ ràng cảm thấy người này lại bệnh cũ tái phát, lời nói bắt đầu trở nên tuỳ tiện, Lam Vong Cơ quét mắt liếc hắn một cái, nhàn nhạt cúi mắt xuống, nói: “Ta không khóc“.

Nguỵ Vô Tiện bị y liếc qua như vậy, trong lòng biết lỡ lời, vội vàng nghiêm túc nói: “Lam Trạm... Ta tha thứ cho ngươi, ngươi không cần phải băn khoăn nữa“.

Thấy Lam Vong Cơ im lặng nhìn mình, cho rằng mình nói qua loa quá, không đáng tin cậy, để biểu thị thành ý, nhích người về phía Lam Vong Cơ một chút, dịu dàng nói: “Lam Trạm, ta thật sự tha thứ cho ngươi. Ta là người không thích mang thù, hơn nữa, thân thể này của ta quen bị thương té ngã rồi, thương tích kia....” Trên mặt hiện lên chút nhăn nhó, “Thương tích kia qua mấy ngày đã lành rồi“.

Nghe vậy, giữa mày Lam Vong Cơ nhíu chặt, tựa như lại rơi vào sự tự trách sâu sắc.

Nguỵ Vô Tiện nhìn dáng vẻ im lặng không nói gì của y, một thoáng tội nghiệp.

An tĩnh ngồi một hồi, hắn lại trộm nhìn về phía Lam Vong Cơ. Không thể không thừa nhận, trong lòng hắn thật ra không hề chán ghét Lam Vong Cơ một chút nào, cho dù y làm ra chuyện như vậy với hắn, hắn thấy nổi giận và khổ sở nhiều hơn, cho rằng Lam Vong Cơ chán ghét hắn tới nỗi, nhịn không được mà làm ra hành động sỉ nhục hắn như thế. Bây giờ biết người này không phải là chán ghét hắn, lồng ngực lại một lần nữa tràn đầy ấm áp.

Sau khi nhìn chằm chằm một hồi lâu, nghĩ đến hai người rốt cuộc đã hoà hảo, trong lòng cao hứng, nhịn không được xích người lại gần Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lại tránh về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện sững sờ tại chỗ, “Làm sao vậy?”

Lông mi Lam Vong Cơ run rẩy, nói nhỏ: “Không có gì“.

Nguỵ Vô Tiện không nghĩ nhiều, đốt đống lửa, cởi quần áo ra bắt đầu hong khô. Hong được nửa chừng, chú ý tầm mắt Lam Vong Cơ đang hướng tới phần ngực trần trụi của hắn, cho rằng y cũng muốn hong quần áo, nhẹ nhàng ném đi, đưa tay về phía đai lưng của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ngẩn ra, quát: “Ngươi muốn làm gì?”

Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: “Cởi quần áo đó, ướt nhẹp như vậy ngươi thoải mái à? Nào, để ta giúp ngươi...”

Lam Vong Cơ đẩy tay hắn ra, tức muốn nổ phổi: “Không cần!”

Nguỵ Vô Tiện không nghe theo mà buông tha, ngược lại tiến sát đến trước người y, vừa túm mạnh lấy đai lưng của y, vừa thân thiết nói: “Đừng xa lạ như vậy chứ...”

Lam Vong Cơ làm như hoàn toàn nóng nảy lên, một chưởng đẩy Nguỵ Vô Tiện ra, thở hổn hển mấy ngụm nặng nề, giọng khàn khàn nói: “Ngươi đừng tới đây...”

Nguỵ Vô Tiện té ngã ra mặt đất, cả người đều hoảng hốt. Lát sau mới cảm nhận được đau đớn từ ngực truyền đến, hắn cố nén giận, nhìn thẳng chằm chằm vào Lam Vong Cơ.

Đáy mắt Lam Vong Cơ một tia hoảng loạn, cả người đều là đề phòng và xa cách.

Nguỵ Vô Tiện giống như bị giội nguyên một chậu nước lạnh. Lát sau, lui về phía sau, không còn bất kỳ hành động ngả ngớn nào nữa, chỉ ngồi yên lặng, thỉnh thoảng khơi khơi đống lửa.

Hắn biết Lam Vong Cơ nghĩ thế nào. Lam Vong Cơ có lẽ không chán ghét hắn, nhưng y cũng không thích hắn, ít nhất, y không hề thích bị hắn đến gần. Đối với chuyện ở Tàng Thư Các, bị Nguỵ Vô Tiện vô cớ kích động lên dục vọng, làm cho bản thân mình không thể tự kềm chế làm ra hành vi phạm tội, Lam Vong Cơ có lẽ chưa bao giờ trách cứ hắn, mà bởi vì xúc phạm hắn, nên cảm thấy áy náy và tự trách càng nhiều hơn, nhưng không phải là có hảo cảm đối với Nguỵ Vô Tiện hắn. Từ đầu đến cuối, Lam Vong Cơ đều thể hiện rõ ràng, y không thích người khác chạm vào, càng không thích vô cớ bị mạo phạm, sau khi chuyện kia xảy ra, chịu đủ giày vò, Lam Vong Cơ dứt khoát, muốn vẽ ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người, mà Nguỵ Vô Tiện hắn, nếu còn có chút lương tri và liêm sỉ làm người, thì nên tôn trọng y.

Suy nghĩ như thế một hồi, trong lòng Nguỵ Vô Tiện không vui, bẻ nhánh cây trong tay thành từng đoạn.

Lam Vong Cơ thờ ơ nhìn hắn, không nói một câu.

Nhưng cố tình, Nguỵ Vô Tiện lại là người không chịu nổi sự tịch mịch, tay không thể đụng vào, ngoài miệng vẫn phải nói cho sướng. Ném đi cành cây đã bị hắn chà đạp te tua, hai tay ôm lấy gương mặt, bắt đầu nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ bị hắn nhìn đến mức cả người bồn chồn: “Nhìn cái gì...”

Nguỵ Vô Tiện lúng ta lúng túng nói: “Lam nhị công tử hiện giờ nhìn cũng không thể nhìn ha.... Được, ta không nhìn...“. Nói xong, thế mà thực sự nhắm mắt lại, rồi lại làm như sợ người ta không biết: “Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi xem ta nè, ta thật sự không nhìn ngươi“.

Sau một lúc lâu, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.

“Lam Trạm, ngươi có nhìn ta không? Ta nhắm mắt lại nhìn không thấy á, ngươi có nhìn không vậy?”

Lam Vong Cơ: “......”

Nguỵ Vô Tiện dậm hai chân loạn xạ xuống đất.

Giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ truyền đến: “Lại làm sao?”

Nguỵ Vô Tiện tuy nhắm hai mắt, nhưng mặt mày lại cong lên, mềm mại nói: “Lam nhị công tử, ta chán quá à, ngươi hát một bài cho ta nghe đi...”

Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: “Không hát“.

Nói là nói vậy, nhưng sau khi hai người cùng nhau chiến đấu kịch liệt với Đồ Lục Huyền Vũ xong, lúc Nguỵ Vô Tiện phát sốt mơ màng, Lam Vong Cơ vẫn hát cho hắn nghe một bài, chỉ là, bất kể thế nào Nguỵ Vô Tiện cũng không nhớ ra, bài hát đó tên gọi là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.