Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 65: Chương 65: Chương 55




Những trải nghiệm này của Thẩm Mạc và Chu Tử Tước, thăng trầm ly kỳ, nhưng lại triền miên, lãng mạn như thế, mà kết quả cuối cùng, lại khiến người nghe thổn thức chua xót trong lòng. Hai người các nàng, đều không hợp với thế giới này, đã từng dựa vào nhau để sưởi ấm cho nhau, cuối cùng, Thẩm Mạc lại phải tận mắt nhìn những dấu tích của chính mình bị xóa đi từng ngày trong lòng của người yêu thương nhất, cho đến khi quên hẳn hoàn toàn, tất cả những gì khắc cốt ghi tâm, tất cả những khó khăn giúp đỡ, hai trái tim yêu nhau, như lá thu tàn úa, như cát trôi đi, không còn tồn tại nữa. Thậm chí, ngay cả thân thể cũng không thể giữ lại, chỉ cần lơ là, thì lập tức bỏ trốn ngay dưới mí mắt mình, biến mất tăm, đến chết cũng không gặp nhau nữa.

Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ không tự chủ được mà nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.

Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện ôm cánh tay, nhìn chằm chằm Chu Tử Tước một lát, như suy nghĩ gì đó nói: “Ta nói đứa bé gái này tuổi còn nhỏ mà hung dữ, hoá ra là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt...”

Chu Tử Tước dựa vào lòng Thẩm Mạc, quay đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái, thè lưỡi về phía hắn.

Nguỵ Vô Tiện cũng không chịu kém cạnh, thè lưỡi ra thiệt dài, để đáp trả.

Hai người so dài ngắn với nhau, phảng phất như bị quỷ thắt cổ nhập xác.

Thẩm Mạc: “.......”

Lam Vong Cơ: “......”

Sau một lúc lâu, Thẩm Mạc thở dài một hơi, nói: “A Tước như thế này, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, sẽ biến thành một em bé, mà ta như vầy, cũng không biết còn có thể chăm sóc nàng ấy được bao lâu. Nguỵ công tử, Lam công tử, tình trạng quái lạ này trên người ta và a Tước, không biết các ngươi có cách nào giải cứu không?”

Nguỵ Vô Tiện thu lưỡi lại, khoanh tay trước ngực, khẽ thở dài: “Tình huống này trên người các ngươi, nhìn không ra có dấu vết tà ám quấy nhiễu, cũng không phải là tình trạng thân thể có bệnh tật gì, thật sự là không có cách nào để ra tay. Hơn nữa, thân thế của Thẩm tiểu thư quá mức ly kỳ, Nguỵ mỗ bất tài, xác thật không có tí manh mối nào, càng không nói tới phương pháp giải cứu gì đó“. Thoáng nhìn qua Lam Vong Cơ, lại thấy y giống như đang suy nghĩ điều gì, cũng liếc nhìn mình.

Nguỵ Vô Tiện ngầm hiểu, biết là y có ý tưởng, nhưng tạm thời không tiện nói ra với Thẩm Mạc, vì vậy cáo từ nàng đi trước.

Hai người ra khỏi Thẩm trạch, Nguỵ Vô Tiện làm như phải trút hết nỗi lòng, giành nói trước: “Lam Trạm, đứa bé gái kia, thật sự nhìn không ra, người thì tính tình hung dữ, mà đi tán tỉnh cô nương, lại rất có nghề. Dăm ba bữa tặng quà, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, còn đưa tới không ít sách vở đúng sở thích, chu đáo mọi thứ, miệt mài đeo bám, thậm chí bị thương còn tỏ tình. Rõ ràng tàn nhẫn giết hại Tiểu Thanh như vậy, kết mối thù lớn như thế, cuối cùng vẫn được Thẩm tiểu thư coi trọng, được ôm mỹ nhân. Chậc chậc, lợi hại lợi hại, ta chấp nhận chịu thua“.

Lam Vong Cơ quét mắt liếc hắn một cái, một luồng khí lạnh thổi qua, “Không phải ngươi cũng rất lành nghề đó sao?”

Nguỵ Vô Tiện thấy thần sắc y không đúng, biết y lại nghĩ tới chuyện của mình và Thì Hoa nương tử, đang êm đẹp, tại sao lại quay về đề tài này rồi? Ánh mắt đảo vài vòng trên mặt Lam Vong Cơ, làm bộ làm tịch nói: “Hổ thẹn không bằng, thật sự là hổ thẹn không bằng, nhớ năm đó, Nguỵ mỗ đã thua trong tay một băng sơn mỹ nhân....”

Lam Vong Cơ bất động thanh sắc, tiếp tục đi tới.

Nguỵ Vô Tiện giậm giậm chân, lượn nửa vòng quanh Lam Vong Cơ, khó hiểu nói: “Lam Trạm, theo lý thuyết, ngươi và Thẩm tiểu thư cùng đều là băng sơn mỹ nhân. Đúng ra năm đó ta cũng tặng ngươi con thỏ, lại thay đổi cách thức mời ngươi ăn cơm, thỉnh thoảng ta chơi đùa cùng với ngươi, còn có, Xuân Cung đồ cũng tặng, vậy tại sao không khiến ngươi rung động, phản ứng ta một chút nào?”

Lam Vong Cơ chần chờ nói: “Chúng ta...”

Nguỵ Vô Tiện đạt được ý đồ cười lên, xua tay nói: “Ta biết, chúng ta là quan hệ quân tử, không phải quan hệ như hai nàng ấy. Ta chỉ đùa một chút...”

Lam Vong Cơ thấy hắn lại tự tìm niềm vui, trên mặt càng dễ nhìn hơn, vung tay chắp phía sau, rảo bước về phía trước.

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì đuổi theo: “Lam Trạm, ta chỉ là nghĩ không ra, tâm tư của cô nương này, cũng thật kỳ lạ, ở cùng nữ tử thì không nói đi, cố tình lại là Thẩm đại tiểu giống như băng sơn này... Làm sao dễ dàng thích nhiều như thế được? Là vấn đề kỹ năng hay sao?”

Lông mày Lam Vong Cơ nhướng lên, một chút tức giận như có như không, nói: “Ngươi mới vừa rồi ở trong nhà chính là suy nghĩ điều này?”

Nguỵ Vô Tiện thản nhiên: “Đúng vậy“.

Thấy Lam Vong Cơ tỏ vẻ không còn lời nào để nói, bèn giải thích: “Ta là tò mò, Thẩm tiểu thư làm thế nào lại thích một người tội ác chồng chất như vậy?.... Nhưng, ta thấy Thẩm Mạc cũng không phải là một nữ tử tầm thường gì, tuy nói Dung thị kia suốt ngày bắt nạt nàng, nhưng có thể loại bỏ sinh mạng của người khác một cách quyết đoán như vậy, ít nhiều cũng hại bà ta chết dưới tay bọn cướp, tính tình cũng có phần tàn nhẫn”

Lam Vong Cơ nói: “Thẩm tiểu thư mang căn bệnh quái lạ trên người, từ nhỏ chịu đựng mọi ánh mắt lạnh lùng và bài xích của người khác, khiến nàng xa cách người khác nhiều hơn, phần nào tạo nên cá tính lãnh khốc của nàng. Chu Tử Tước đối với nàng vừa gặp đã thương, sau đó si mê, cả hai người đều có những phẩm chất đặc biệt nào đó khiến người đời không chấp nhận, tâm đầu ý hợp, nương tựa vào nhau, cũng có thể hiểu được“.

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một lát, đồng ý nói: “Lam Trạm, không ngờ một tiểu cũ kỷ do Lam lão đầu dạy dỗ ra như ngươi, đối với chuyện tình yêu lại không hề dốt đặc cán mai nha, phân tích có lý lẽ rõ ràng, cơ sở lý luận không tệ, chỉ là thiếu kinh nghiệm thực tế“. Dứt lời, còn có vẻ rất tán thưởng và ủng hộ vỗ vai ngươi ta một cái.

Lam Vong Cơ: “......”

Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Còn có một việc, làm cho ta nghĩ trăm lần cũng không ra“.

Lam Vong Cơ nói: “Chuyện gì“.

Nguỵ Vô Tiện vuốt vuốt mũi, lông mày nhăn lại, nghiêm túc nói: “Lam Trạm, ngươi nói xem, giữa nữ với nữ làm thế nào...”

Lam Vong Cơ: “Thế nào cái gì?”

Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng, ánh mắt loé lên một chút: “Chính là làm thế nào... chuyện kia?”

Lam Vong Cơ nhìn hắn một lát, bỗng nhiên hiểu rõ, trên mặt hiện ra một chút vẻ mất tự nhiên: “Ta làm sao biết“.

Nguỵ Vô Tiện cũng không ngạc nhiên, “Cũng phải, ngươi biết mới kỳ lạ. Ngay cả ta đã xem rất nhiều sách, cũng chưa từng xem qua Xuân Cung đồ giữa nữ tử, huống chi là ngươi“.

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, rõ ràng không muốn bình luận gì đối với câu “xem rất nhiều sách” của hắn. Nếu là người khác muốn nói chuyện với y về đề tài suồng sã không chịu nổi này, Lam Vong Cơ đã sớm phất tay áo bỏ đi, nhưng Nguỵ Vô Tiện một bộ tỏ ra nghiêm túc suy nghĩ, làm như chỉ là đơn thuần tò mò.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một trận: “Ngươi nói, thân thể của nữ tử các nàng, lại không có cấu tạo... giống nam tử, rốt cuộc như thế nào....? Đúng không? Thân thể nữ tử không phải chỉ có... cái gì đó thôi sao? Phải không, Lam Trạm?”

Lam Vong Cơ thờ ơ nói: “Ta không biết“.

Nguỵ Vô Tiện khịt mũi một cái, hai tay ôm sau gáy, vẻ mặt 'biết ngay là ngươi không hiểu', nói: “Lam Trạm ngươi chắc chắn là không biết, ngươi cũng chưa từng thấy qua thân thể nữ tử“.

Lam Vong Cơ đột nhiên nói: “Ngươi từng thấy?”

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, gương mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Ta, ta đương nhiên chưa từng thấy qua...” Lời vừa nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy cần phải cứu vãn tôn nghiêm “xem rất nhiều sách” của mình, vội nói thêm: “Nhưng ta đã từng thấy trên sách!”

Một giọng nói âm u phát ra từ trong lòng ngực Lam Vong Cơ: “Ngươi cũng như thế, còn dám lên mặt, chó chê mèo lắm lông“.

Nguỵ Vô Tiện bị doạ hết hồn, giơ ngón tay ra chọt chọt vào ngực Lam Vong Cơ, “Cái, cái quái gì thế này?!”

Lam Vong Cơ: “.....”

Giọng nói kia lại nói: “Không gặp mấy ngày đã quên ta rồi?”

Nguỵ Vô Tiện “A” một tiếng, ngay sau đó không chút khách khí mò mẫm trong ngực áo Lam Vong Cơ, lấy ra một cái túi nhỏ, kêu lên ngạc nhiên: “Túi khoả linh nang của ta!... Lam Trạm, ngươi giấu sâu như vậy, keo kiệt, sợ ta trộm về có phải không? Trước đó cũng vậy, ban đêm ngủ cũng thật là nghiêm chỉnh nề nếp, hai chúng ta không phải cãi nhau một trận, ngươi chỉ ước gì ta quần rách áo manh, ăn bờ ngủ bụi đó sao?”

Lam Vong Cơ nhìn hắn vài cái, im lặng không nói gì.

Túi khoả linh nang nhô ra một cái đầu lâu khô, dường như nhìn chịu không nổi nữa, “Thằng oắt con, chỉ với cái đầu này của ngươi, mà còn có mặt mũi nói người ta dốt đặc cán mai hử?”

Nguỵ Vô Tiện mạc danh kỳ diệu nói: “Cái đầu này của ta thì sao? Lam Trạm y chính là một kẻ dốt đặc cán mai nha, là ngươi chưa thấy qua bộ dạng trước đây của y, y...”

Liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, Nguỵ Vô Tiện vừa làm bộ ho khan, vừa vỗ vỗ lên miệng túi khoả linh nang, nghiêm nghị nói: “Tiền bối, ngài có gì chỉ giáo sao? Nếu không có xin mời quay trở về“.

Đầu lâu khô miễn cưỡng nói: “Đời này của ngươi á, đoán chừng cũng không cần nghĩ đến tâm tư, thân thể của bất kỳ cô nương nào, nhưng thấy ngươi tò mò như vậy, tạm thời cho ngươi ngó một cái...” Hai hàm răng vàng khè há to, phun ra một quyển Xuân Cung đồ.

Nguỵ Vô Tiện vui mừng xen lẫn ngạc nhiên mà nhận lấy, kháng nghị nói: “Ta làm sao lại không cần nghĩ? Ngươi là cái đầu lâu đáng chết, nguyền rủa ta đời này không cưới được vợ có phải không?”

Đầu lâu khô nói: “Dự đoán là cưới không được“.

Nguỵ Vô Tiện vừa định mở ra, nghe xong lời này nghẹn họng, tức không chịu nổi, “Ta hiện giờ chỉ là còn chưa bàn tới chuyện cưới xin thôi, lại nói, lúc này không phải rất bận rộn hay sao, làm gì có thời gian rảnh?.... Nếu nói không cưới được vợ....”

Lông mày nhướng lên chỉ về hướng Lam Vong Cơ, “Thì vị này mới là không cưới được vợ...”

Đầu lâu khô nói: “Y hả, cố gắng một chút, vẫn có thể cưới được. Nếu y có thể cưới được, thì ngươi sẽ cưới không được.”

Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn bối rối: “Không, ta muốn cưới được vợ hay không, có liên quan gì đến Lam Trạm?”

Thấy đầu lâu khô một bộ ra vẻ ý vị thâm trường nhưng lười nhiều lời với hắn, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát không tiếp tục đề tài này nữa, lật vài tờ cuốn Xuân Cung đồ trong tay, say sưa thích thú bắt đầu xem. Lúc đầu còn nghiêm túc học hỏi quan sát, giải thích chỗ nghi ngờ hoặc không hiểu, càng xem khúc sau, càng chịu không nổi, trên mặt ửng đỏ, lỗ tai nóng bừng, đột nhiên khép sách lại, phe phẩy quạt, khoé mắt liếc qua, thấy Lam Vong Cơ thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm, quẫn bách vung tay lên, “Đi, đi thôi, chúng ta phải đi đâu đây“.

Nhấc chân, cùng tay cùng chân mà bước tới.

Lam Vong Cơ đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện trong lòng bồn chồn một trận, tiêu rồi, mới vừa rồi quên hết tất cả, thế mà lại xem Xuân Cung đồ trước mặt Lam Trạm, còn là giữa ban ngày ban mặt, người đi kẻ lại trên đường đều thấy, gương mặt dễ xấu hổ này của Lam Trạm chống đỡ sắp nứt ra tới nơi, không chừng lại muốn nổi giận rồi. Nhưng chuyện xấu cũng đã làm, dứt khoát mặt dạn mày dày, chạy chân sáo mấy bước quay trở về, khoác vai Lam Vong Cơ, thuận miệng nói nhảm: “Lam Trạm, ngươi muốn xem cứ nói, có gì mà xấu hổ chứ. Nam tử hán đại trượng phu, xem Xuân Cung đồ một chút thì có làm sao, làm một hảo hán đỉnh thiên lập địa, lên được sảnh lớn, xuống được phòng ngủ... Nè, Lam Trạm ngươi đừng đi nha, tại sao không nói tiếng nào lại đi rồi? Chúng ta rốt cuộc định đi đâu?”

Từ phía trước ném về hai chữ: “Nghĩa địa“.

Nguỵ Vô Tiện đuổi theo: “Ý ngươi là muốn đi đến ngôi mộ nơi Thẩm Mạc sinh ra để xem một chút hả?”

Lam Vong Cơ nói: “Ngôi mộ có lẽ có manh mối“.

Nguỵ Vô Tiện thở dài nói: “Một Thẩm tiểu thư sau khi chết sống lại bị lão hoá với tốc độ cực nhanh đã đủ đau đầu, giờ còn thêm một Chu Tử Tước càng lúc càng nhỏ lại, chuyện này lại càng thêm mơ hồ phức tạp, cho dù ngôi mộ có ghi lại thân thế liên quan tới Thẩm Mạc, nhưng Chu Tử Tước thì thế nào đây? Chẳng lẽ chứng bệnh kỳ quái này thật sự có thể lây hay sao? Nếu có thể lây bệnh, vậy tại sao những người bên cạnh Thẩm Mạc lại không sao, chỉ có Chu Tử Tước bị trúng chiêu chứ?....”

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, đang định nói chuyện, thì Nguỵ Vô Tiện lại nảy ra ý tưởng kỳ lạ, lộ ra vẻ mặt đã được khai sáng, giành nói trước: “Hay là, chứng bệnh quái lạ này chỉ lây thông qua chuyện phòng the? Trên đời này có phương pháp nội đan song tu, lấy thuật phòng the luyện khí hoá thần, chẳng lẽ cũng có thể lấy thuật phòng the để luyện hoá tà chứng? Lam Trạm, ngươi nói chuyện này có thể là một căn bệnh do luyện phương pháp song tu, bị tẩu hoả nhập ma không? Ngươi đọc nhiều sách, có nghiên cứu các phương pháp song tu của Lam thị không?”

Lam Vong Cơ không trả lời.

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi nói: “Ngươi thế này, xem Đông cung cũng xấu hổ e thẹn, giấu giấu diếm diếm, khẳng định là không có nghiên cứu rồi. Nếu không chúng ta trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ một chuyến, lấy hết bí kíp song tu của nhà các ngươi ra, nghiên cứu trắng đêm một chút ha?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.