Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 91: Chương 91: Chương 81




Vào ngày đi săn ở Bách Phượng Sơn, khi đội kỵ trận của Cô Tô Lam thị ra sân, không hề ngạc nhiên khi thu hoạch nhiều đoá hoa nhất. Nhưng những cô nương tinh mắt phát hiện, ngoại trừ Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, cặp Lam thị Song Bích này, đi đầu hàng ngũ, còn có một người, không biết thân phận gì, thế nhưng tuỳ tiện cỡi ngựa đi cạnh Lam Vong Cơ.

Người này mặc giáo phục trắng trơn của Lam thị, dùng mặt nạ che khuôn mặt, làm như chờ ở sau hậu trường lâu rồi, cái eo lười ngả về phía sau chống trên lưng ngựa, nửa nằm nửa ngồi, cái bụng nhỏ hướng lên trời, tuy là như vậy, vẫn kẹp hai chân vào bụng ngựa, chậm rãi đi qua, dưới mặt nạ lộ ra nửa khuôn mặt, có vẻ hưởng thụ ngậm một cọng cỏ, môi trên môi dưới khẽ chu lên, lại xoay xung quanh một cái, trong nháy mắt đã thổi bay cọng cỏ.

Giữa một đám người Lam gia cẩn trọng nghiêm túc, có một mình hắn khác biệt.

Tư thái cà lơ phất phơ này bị Lam Vong Cơ nhìn thấy, đương nhiên là cảnh cáo, người nọ ban đầu cười cười, giống như cố ý để cho đối phương thưởng thức tư thế oai hùng của hắn, một bộ tỏ ra đắc ý dào dạt “Mau nhìn ta nhìn ta nằm lợi hại như thế nào nè”, cuối cùng làm như bị răn dạy vài câu, phun cọng cỏ trong miệng ra, nhăn mũi về phía Lam Vong Cơ, vung dây cương lên, lộc cộc lộc cộc đi bên cạnh.

Mái tóc đen của hắn bay bay, chân cưỡi trên một con ngựa bờm đen, tư thế phóng khoáng, phi nước đại, lúc đi ngang qua khán đài, bị một cơn mưa hoa thướt tha tuyệt đẹp rơi trúng, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó tươi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng, thuận tay đón được một cành hoa, vẫy tay chào hỏi về phía các cô nương.

Lam Vong Cơ ở xa nhìn, biểu tình không tốt lắm, người nọ tựa như phát hiện tầm mắt giống như kim châm ở sau lưng, quay đầu cười ngượng ngùng với y, rồi ngoan ngoãn trở về bên cạnh y. Hai người dán vào rất gần, hai cái đùi trên bụng ngựa cọ trước đụng sau, sau mông ngựa, hai cái đuôi phe phẩy gần nhau quấn vào với nhau. Người nọ ghé đến bên tai Lam Vong Cơ, làm như muốn nói thầm gì đó, nói xong tách ra, trên tóc mai của Lam Vong Cơ có thêm một đoá hoa thược dược màu hồng mơn mởn.

Màu da của Lam Vong Cơ vốn là trắng nõn, bị màu hồng xinh đẹp quyến rũ này ánh lên càng thêm mỏng manh như cánh hoa đào mùa xuân, gương mặt xưa nay lạnh lùng sương giá, thế nhưng lại thêm mấy phần tình ý ái muội và mềm mại, các cô nương trên khán đài ngắm nhìn đến mức trái tim chợt kích động lên trong nháy mắt, cảm xúc rộn ràng, không kềm chế được.

Tình cảnh này, các thiếu niên Lam gia vốn đang nghiêm trang cưỡi ngựa diễu hành, cả đám bị nghẹn đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, mà không dám thở mạnh, Lam Vong Cơ hình như nhận ra, gỡ đoá hoa trên tóc mai xuống, thoáng nhìn qua người bên cạnh mà không nói gì.

Người nọ cười ha ha, vui sướng đến thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, Lam Vong Cơ vội vàng đỡ eo của hắn, người nọ lệch qua trên người y, khoé miệng cong cong, không biết lại nói câu gì, trên mặt Lam Vong Cơ hơi lúng túng, bàn tay nắm dây cương nhẹ nhàng cuộn lại.

Một hiếu động một trầm tĩnh, một nhã nhặn một lanh lợi, không biết thu hút bao nhiêu sự hâm mộ âm thầm của các thiếu nữ, sắc xuân kiều diễm trên Bách Phượng Sơn, lại thêm một trận mưa hoa rơi xuống trên người của cả hai.

Người nọ đắm chìm một phen, tâm trạng hình như rất tốt, đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt ngưng đọng, như thể nhìn trúng một vị cô nương nào đó trên khán đài, nhìn không chớp mắt, cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một chỗ.

Lam Vong Cơ ghìm cương đi từ từ bên cạnh hắn, lại giống như không thoải mái, theo tầm mắt của hắn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, các cô nương hễ bị ánh mắt của y quét qua, là không tự chủ được lui về sau ba bước, đè nén cơn rùng mình trong một ngày nắng ấm, đua nhau quấn chặt tấm khăn choàng khoác trên người.

Nữ tử bị ánh mắt đó nhìn tới, ngồi ngay ngắn bên trong chỗ ngồi của gia quyến Lan Lăng Kim thị, trên tay bế một đứa bé, phục sức sang trọng, nhưng gương mặt buồn bã, như có điều gì mất mát.

Người nọ nhìn rõ nữ tử, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, hưng phấn nói với Lam Vong Cơ: “Sư tỷ tới rồi!”

***

Xong phần nghi thức, Nguỵ Vô Tiện xoay người xuống ngựa, đi về phía bên ngoài khu vực săn bắn, Lam Vong Cơ rảo bước đuổi theo. Lam Hi Thần kinh ngạc gọi một tiếng, Lam Vong Cơ ở xa đáp trả lại một câu, rồi hai người cùng biến mất ở nơi xa.

Lam Hi Thần bất đắc dĩ, lắc đầu cười.

Bên cạnh, Lam Cảnh Nghi không hiểu tí gì, khe khẽ nói nhỏ: “Này, Tư Truy, ngươi có phát hiện hay không, hai hôm nay Hàm Quang Quân và Nguỵ công tử lại dính với nhau?”

Lam Tư Truy hơi mỉm cười: “Đúng vậy”, ngay sau đó lại nhịn không được mà nhọc lòng, “Hy vọng lần này, có thể lâu một chút“. Truyện Võng Du

Trên khán đài, nam giới thanh niên trong gia đình đã đi vào khu vực săn bắn, chỉ còn lại trưởng bối lớn tuổi và trẻ con, cùng với một vài cô nương trẻ tuổi không tham gia săn bắn. Các cô nương nhâm nhi trà, cắn hạt dưa, cánh quạt phe phẩy, nhỏ giọng khe khẽ trò chuyện tán gẫu.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi đến gần, âm thanh ồn ào đột nhiên im bặt, các cô nương hơi che mặt, từng đôi mắt mang ý cười lưu luyến rơi lên người bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười, gật đầu chào, Lam Vong Cơ màu mắt lạnh lùng, nghiêng đầu tỏ ý, bước ngang qua. Cho đến khi hai người đi xa, mới lại bộc phát ra một loạt tiếng cười thẹn thùng mắc cỡ.

Lan Lăng Kim thị ở vị trí cao nhất trên khán đài, Kim Quang Thiện và phu nhân đều không tự mình tham gia săn bắn, đang thong dong nhàn nhã cầm chén trà, từ xa ngắm nhìn trận đi săn rầm rộ.

Khi nhìn thấy Giang Yếm Ly ở xa xa, nàng đang bế Kim Lăng, cùng trò chuyện với mấy phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) khác ngồi xưng quanh, nhưng thần sắc khó nén vẻ mỏi mệt buồn bã, hiển nhiên là cố gắng tỏ ra hào hứng, cười xã giao.

Nguỵ Vô Tiện đi vài bước thì dừng lại.

Mấy ngày trước đây, hắn còn định lén lút lẻn vào Kim Lân Đài để nhận nhau với Giang Yếm Ly, chỉ vì chuyện ban đêm bị tập kích làm cho phân tâm, nhất thời quên mất. Hôm nay nhìn thấy Giang Yếm Ly, trong lòng vạn phần vui sướng, mới vừa rồi phấn khởi một hơi, chỉ muốn nhảy lên khán đài nói hết ra với nàng, một đường thẳng tiến, đầu óc thoáng tỉnh táo lại, biết tình hình trước mắt này, không tiện nhận nhau, bất đắc dĩ đành siết nắm đấm chịu đựng.

Lam Vong Cơ biết tâm tình của hắn, kéo tay hắn, dẫn đến bên cạnh Giang Yếm Ly, dùng thân phận “Ưng công tử” để giới thiệu với nhau.

Giang Yếm Ly nhìn tiều tuỵ gầy ốm đi rất nhiều, dưới mắt thâm quầng một vòng, ánh mắt thẫn thờ mờ mịt, đối với việc Lam Vong Cơ sau khi cuộc đi săn bắt đầu, lại quay trở lại, đặc biệt lên khán đài thăm hỏi nàng, còn dẫn theo một vị “Ưng công tử” lai lịch không rõ ràng, cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng nàng xưa nay lịch sự lễ nghĩa, cho nên cũng không nhiều chuyện hỏi kỹ.

Nguỵ Vô Tiện như là cố nén tâm sự, không còn thấy vẻ hồn nhiên lanh lợi ngày thường, sau vài lời khách sáo, lại không tiếp chuyện nữa, ba người nhìn nhau, nhất thời bầu không khí xấu hổ.

Mấy phụ nhân bên cạnh thấy bọn họ không nói gì nữa, lại kéo Giang Yếm Ly qua, tiếp tục trò chuyện.

Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác đứng thẳng một bên, không biết làm sao, lại không đành lòng rời đi, chỉ đứng xa xa nhìn Giang Yếm Ly. Hai đại nam nhân đứng giữa một đám các nữ nhân nói chuyện nhà, chủ đề nuôi dạy con cái, nhìn thế nào cũng chói mắt, chẳng bao lâu đã thu hút một loạt ánh mắt tò mò nhìn qua.

Nguỵ Vô Tiện nhìn mấy phụ nhân thay phiên nhau ẵm Kim Lăng, chọc cho thằng bé cười, nảy ra ý nghĩ, nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngươi đi ẵm Kim Lăng đi“.

Lam Vong Cơ không hiểu: “Tại sao?”

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cái mũi: “Ta... ta muốn nhìn cháu trai một chút, nhưng ta là người lạ, sư tỷ chắc chắn không yên tâm để cho ta ẵm, ngươi thì không giống vậy, Lam nhị công tử đường đường, sẽ không có ai không tin ngươi. Ngươi ẵm Kim Lăng lại đây, cho ta nhìn một cái“.

Vì thế, Lam nhị công tử đường đường lần đầu tiên trong cuộc đời, đề nghị người ta cho ẵm em bé.

Câu này vừa nói ra, không chỉ là mấy phụ nhân kia, mà ngay cả quần chúng vây xem bên cạnh, đều giống như là nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, có người tự hoài nghi tâm trí của mình tự giác móc móc lỗ tai, trong một khoảnh khắc, bất kể là chủ đề vô cùng nóng sốt gì đó, cũng lập tức nghẹn trở về, hạt dưa đưa đến bên miệng đua nhau rớt xuống đất, còn có người bị sặc nước trà ở cổ họng mém chút nữa là lìa đời.

Giang Yếm Ly ngẩn người nhìn Lam Vong Cơ, Kim Lăng đang say sưa gặm đầu ngón tay ngon lành, sau khi thấy Lam Vong Cơ, khuôn mặt nhỏ xíu hơi dại ra, quên luôn cả chuyện gặm ngón tay, tròn xoe mở to mắt đến tối đa, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào y.

Người ở đây, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện nghẹn cười đến mức nội thương, thì không có ai phản ứng lại, Lam Vong Cơ đành phải lặp lại lần nữa thỉnh cầu của y một cách có nề nếp.

Lúc nâng Kim Lăng đang đá chân loạn xạ đưa vào lòng Lam Vong Cơ, trên mặt Giang Yếm Ly vẫn mang vẻ không thể tin tưởng. Kim Lăng đạp lung tung ở trong lòng y một trận, cái miệng ướt nhẹp cạp mấy cái, một bãi nước miếng sáng lấp lánh phun lên bộ quần áo sạch sẽ của Lam Vong Cơ.

Giang Yếm Ly cuống quýt xin lỗi, Lam Vong Cơ điềm đạm như mọi khi nhỏ giọng nói “Không sao”, nhưng hành động lại luống cuống chân tay hoàn toàn ngược lại. Giang Yếm Ly cố gắng nhịn cười, giảng giải cho y cách ẵm em bé, làm thế nào nâng đầu và mông em bé, điều chỉnh đến một tư thế khiến em bé cảm thấy thoải mái, thì nó sẽ không cựa quậy nữa.

Lam Vong Cơ nỗ lực học tập một lát, chậm rãi đi về phía Nguỵ Vô Tiện. Vẫn là một dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, mặt vô biểu tình, nhưng vài lọn tóc lại bị Kim Lăng nắm trong tay gặm ngon lành, biến thành một nùi nhớp nháp. Em bé làm như rất thích Lam Vong Cơ, cái miệng nhỏ dán trong lòng ngực y, ngửa đầu nhìn chằm chằm y, bàn tay nhỏ xíu đung đưa phía trước, như thể muốn sờ gương mặt y, Lam Vong Cơ hơi ngửa cằm né tránh, vạt áo trước ngực bị kéo lật ra đến chật vật, rất nhanh chóng lộ ra một mảng ướt đẫm lấp loáng.

Nguỵ Vô Tiện ôm bụng, cười muốn đứt ruột, nghĩ thầm sau này nhận nhau với sư tỷ, phải cho Lam Trạm đi theo ẵm Kim Lăng.

Kim Lăng nhìn thấy một thúc thúc kỳ quái mang mặt nạ nhe hàm răng trắng sán lại gần nó, cái đầu nhỏ đầu tiên là chôn ngay vào lòng Lam Vong Cơ một cách vô cùng thẳng thắn, vùi đầu vào một hồi, lại tò mò quay đầu ra, hé nửa khuôn mặt, nghiêm túc nhìn một lát, cuối cùng hiển nhiên cảm thấy thúc thúc kỳ quái đeo mặt nạ này đẹp kém xa Lam Vong Cơ, vô cùng ghét bỏ dời ánh mắt, vẫn là ngắm Lam Vong Cơ đi.

Nguỵ Vô Tiện để hấp dẫn sự chú ý của đứa bé, dùng nửa gương mặt lộ ra của hắn phát huy hết mức, hào hứng phấn khởi làm mười mấy cái mặt xấu, tiểu gia hoả không cảm kích chút nào, vặn tới vẹo lui, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn thành một đống, nhưng vẫn không cười với hắn.

“Nè, đứa nhỏ này bị làm sao vậy?”

Nguỵ Vô Tiện phí công một trận, vừa ngước mắt, thấy khoé miệng Lam Vong Cơ hơi cong lên, “Lam Trạm, ngươi còn cười! Khẳng định là ngươi ẵm không đúng cách, ngươi xem nè, nó khó chịu quá, nên phải vặn vẹo thành một cục“.

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, làm như khinh thường việc tranh cãi với hắn, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi khuôn mặt hắn, chỉ an tĩnh nhìn hắn chọc cười Kim Lăng.

Nguỵ Vô Tiện thấy y nhìn mình chằm chằm, chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Lam Trạm, ngươi thích trẻ con không?“.

Lam Vong Cơ bối rối.

Nguỵ Vô Tiện nhoẻn miệng cười: “Miệng ngươi không nói ra, nhưng trong lòng chắc chắn là thích, ngươi nhìn ngươi kìa, đều nhịn không được cười rồi“.

Lam Vong Cơ không nói, ánh mắt lại càng thêm nhu hoà, khuôn mặt tuấn mỹ bình thường như sương như tuyết, lúc này không ngờ lại tăng thêm vài phần phong thái tươi sáng của ngày xuân nắng rực rỡ, Nguỵ Vô Tiện nhìn đến mức trái tim rung lên, tâm trí rạo rực, trong một khoảng thời gian ngắn thế mà không dời mắt đi được.

Kim Lăng kẹp ở giữa hai người đối mặt nhau, một cái đầu tò mò nghiêng qua, đôi mắt to nhìn qua nhìn lại hai người, bỗng nhiên, cười hắc hắc, ngay sau đó túm tóc Nguỵ Vô Tiện kéo một cái. Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa, không trụ lại được, ngã chúi về phía Lam Vong Cơ. Eo lưng Lam Vong Cơ trầm ổn dùng sức, nhẹ nhàng đón lấy người vừa ngã vào trong lòng, vẫn sừng sững bất động, rút ra một cánh tay thuận thế ôm lấy hắn.

Nguỵ Vô Tiện một bên xin lỗi, một bên đứng thẳng lên khỏi người Lam Vong Cơ, chỉ vào cái mũi nhỏ của Kim Lăng nói: “Không được nắm tóc của ta“.

Vú em vẫn luôn không yên tâm đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hai người, bỗng nhiên vỗ tay cười: “Lam nhị công tử, Ưng công tử, tiểu gia hoả này chính là kỳ lạ như thế, lúc phụ thân nó ôm nó, cũng thích túm tóc của mẫu thân, chỉ cần kéo mẫu thân nó vào trong lòng phụ thân nó, nhìn hai người dán thành một khối, thì nó mới vui vẻ hay sao á“.

Nguỵ Vô Tiện cẩn thận ngẫm nghĩ ý tứ của lời nói này, bỗng dưng, đỏ mặt lên.

Vú em vỗ đùi, rõ ràng nhớ ra trước mặt mình là hai vị công tử trẻ tuổi, tự biết mình lỡ lời, cười ha ha, không nói gì.

Giang Yếm Ly ở xa xa nhìn hai người, thần sắc thất thần một trận. Nàng chỉ gặp mặt Lam Vong Cơ có vài lần ít ỏi, đương nhiên không thể nói là hiểu biết, chỉ là từ mấy câu Nguỵ Vô Tiện kể lúc xưa, hiểu được tính tình của người này. Hiện giờ y ôm Kim Lăng, vẻ mặt nhìn Ưng công tử kia, lại là vẻ ôn nhu xưa nay chưa từng có, trong lòng Giang Yếm Ly kinh ngạc, liền quan sát kỹ vị công tử kia, rốt cuộc là nhân vật như thế nào, vậy mà có thể khiến vị Hàm Quang Quân lạnh lùng vô tình, ít khi nói cười trong miệng mọi người này lại lộ ra một khía cạnh như thế. Chỉ quan sát một lát, trong đầu đã hiện lên một bóng dáng quen thuộc, lần này lại là ngoài dự đoán, nỗi đau buồn đột ngột mãnh liệt dâng lên, dường như muốn đâm thủng trái tim nàng một cách tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.