Kim Quang Dao nghe thấy giọng nói quen thuộc này, ngẩng đầu vừa thấy, liền kêu lên một tiếng với vẻ hơi nghẹn khuất: “Đại ca!”
Thanh Hà Nhiếp Thị trong cuộc đi săn càn quét mấy đỉnh núi, tu sĩ các thế gia cũng không dám cạnh tranh năng lực với bọn họ, nên trốn ở xa xa, những tin tức này Nhiếp Minh Quyết không biết, cho đến khi phong ba đã lắng xuống, mới biết có đại sự xảy ra. Lúc chạy tới đỉnh núi, mọi người chọn ra mấy chuyện quan trọng, báo cáo sơ với y. Y vốn ở phía sau đám người yên lặng quan sát tình hình, lúc này thấy hai người đấu võ mồm với nhau một hồi, dưới tình thế giằng co, nhịn không được lên tiếng can thiệp.
Mọi người đều biết, Kim Quang Dao sợ nhất vị đại ca tính tình thô bạo, nói một không nói hai này của gã, lập tức hơi mỉm cười, khiêm tốn cung kính nói: “Đại ca, theo huynh thấy, nên làm thế nào?”
Nhiếp Minh Quyết tuy rằng từ đáy lòng không tin Tam đệ này của y, nhưng lắng nghe nãy giờ, hiềm nghi của Nguỵ Vô Tiện xác thật là lớn nhất, tuy rằng không có bất kỳ chứng cứ thực sự nào nổi lên mặt nước, nhưng dễ dàng thả hắn đi, cũng không thoả đáng, trầm ngâm một lát, “Nếu nói về khả năng chiêu hung dịch quỷ, hiện tại trên thế gian, không ai có thể sánh được với Nguỵ công tử, hoả thi giống hung thần như thế, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không nghĩ ra người thứ hai nào có bản lĩnh cao cường về tà đạo như vậy. Cho nên, Nhiếp mỗ cũng cho rằng, tạm thời giam giữ Nguỵ công tử lại, để điều tra rõ chân tướng“.
Nghe được lời này của y, Kim Quang Dao thở phào một hơi, vẻ mặt lộ ra sự an tâm, nhưng không ngờ ánh mắt của Nhiếp Minh Quyết nhìn gã vẫn không thay đổi, cực kỳ lạnh lùng, không khỏi sững sờ. Nhiếp Minh Quyết hất đầu ra hiệu với Nguỵ Vô Tiện: “Nguỵ công tử, nếu ngươi lo lắng Kim thị giở trò, gây rối ngươi, vậy thì, ta để Hoài Tang ở cùng ngươi trên Kim Lân Đài một thời gian ngắn, một tấc cũng không rời, nếu có chuyện bất thường, Hoài Tang sẽ lập tức cho ta biết, ta tự mình đến, phán xét một chút“.
Y vừa dứt lời, một bóng người run lẩy bẩy ngã chúi tới từ phía sau, chính là Nhiếp Hoài Tang, hắn ta kêu “A?” một tiếng rất lớn, vạn lần không thể tưởng tượng một chuyện cực khổ quăng tám sào không tới thế nhưng lại có thể rớt vào đầu như vậy, không tình nguyện nói: “Đại ca, chuyện này... ta đi, cũng không có ích gì á...”
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, hơi tỏ vẻ không vui nói: “Kêu ngươi đi, thì ngươi đi, ở nhà chơi chim bắt cá, còn không bằng ra bên ngoài làm chút chuyện nghiêm túc“.
Nhiếp Hoài Tang ai oán liếc nhìn đại ca mình một cái, siết chặt cây quạt trong tay một cách căng thẳng, tương lai ảm đạm, lại bắt đầu nhớ những bảo bối trong nhà, lẩu bẩu lầu bầu một trận, nhưng cũng không dám nhắc lại một câu phản bác nào nữa.
Lời này Nhiếp Minh Quyết vừa nói ra, giống như Định hải thần châm, đưa ra một kết luận nặng ký cho toàn bộ tình trạng lộn xộn nhốn nháo không dứt, những người khác không ai còn dám hai lời nữa.
Lam Hi Thần vốn định xen vào nói mấy câu, cũng chỉ đành khẽ thở dài một hơi, mặt đầy lo lắng nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện dán ở phía sau Lam Vong Cơ, im lặng không nói gì.
Giang Trừng hôm nay vì an nguy của tỷ tỷ và cháu trai mà chạy suốt, lăn đi lộn lại, không nói nhiều lời, tất cả đều là im lặng hành động, hiện giờ có lòng muốn nói giùm Nguỵ Vô Tiện vài câu, cũng bị Nhiếp Minh Quyết đè xuống, nhớ tới lập trường và thân phận của mình, cùng với những dây mơ rễ má cùng Nguỵ Vô Tiện, cảm thấy không tiện nói nhiều, tránh cho lại bị liên luỵ vào đó, bị người ta nhắm vào công kích.
Bên này đã ra quyết định, lại không có ý kiến khác, ánh mắt mọi người không khỏi lại tập trung vào Nguỵ Vô Tiện một lần nữa, trong lòng đều là lo sợ, hiện giờ, chỉ muốn xem Di Lăng Lão Tổ có bằng lòng đưa tay chịu trói hay không.
Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu lên nhìn, nhưng nhìn thấy chim bay cao trên bầu trời, mà bản thân mình lại không có được một mảnh trời để tự do bay lượn, phong ba một hồi, cuối cùng lại là khói bụi tung toé, chỉ được cái kết cục bị bách gia thảo phạt, đòi chém đòi giết.
Từng đôi mắt kinh sợ, thống hận, run rẩy bất an, phỉ nhổ khinh bỉ ghim chặt trên người hắn, ai nấy nín thở ngưng thần, kích động âm thầm trong lòng, năm ngón tay để lên vũ khí bất giác thấm ướt mồ hôi, run sợ, siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện lần lượt quét qua đám đông, dừng lại ở vài người trong số đó. Hắn hướng về Nhiếp Minh Quyết nói: “Đa tạ ý tốt của Xích Phong Tôn, Nguỵ mỗ xin nhận tấm lòng“. Nhiếp Minh Quyết mặc dù không đứng về phía hắn, nhưng đoạn phân xử mới vừa rồi không thiên vị, trong lòng hắn cảm kích, lập tức tỏ ý cảm ơn. Nhiếp Minh Quyết không biết ý hắn là tiếp thu hay không tiếp thu, trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Tầm mắt Nguỵ Vô Tiện đi một vòng, nhìn đến sắc mặt cũng âm trầm của Giang Trừng, thét to nói: “Giang Trừng, ngươi cũng cảm thấy ta nên ngoan ngoãn chịu trói sao?” Giang Trừng tức giận nói: “Ngươi cứ sống yên phận một thời gian đi, đừng làm loạn! Chuyện sau đó, ta và các tông chủ sẽ nghĩ cách điều tra rõ chân tướng, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi“. Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười, không cho là đúng.
Ánh mắt dời đến Kim Tử Duyên, Nguỵ Vô Tiện chắp tay nói: “Tử Duyên huynh, đa tạ“. Đa tạ hắn sau khi biết thân phận của mình, cũng không vạch trần, đa tạ hắn không mù quáng theo số đông, vẫn đối xử chân thành với Di Lăng Lão Tổ tiếng xấu rành rành, không nghiêng không lệch, đa tạ hắn không khuất phục dưới uy quyền của dòng chính Kim gia, ngoan ngoãn tuân mệnh. Kim Tử Duyên thản nhiên mỉm cười, đáp lễ.
“Trạch Vu Quân” đôi mắt Nguỵ Vô Tiện hơi cúi xuống, rất xin lỗi, làm liên luỵ đến đệ đệ trong sạch, thuần khiết của ngươi. Lam Hi Thần nói: “Nguỵ công tử, sự việc còn có cơ hội xoay chuyển, mọi người không cần chĩa vũ khí vào nhau, ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ở Kim Lân Đài một thời gian ngắn...”
Nguỵ Vô Tiện ngắt lời nói: “Trạch Vu Quân, thứ cho ta nói thẳng, có một số việc không phải tốt đẹp như ngươi nghĩ, không phải ai cũng quân tử trong sáng như ngươi, trên thế gian này, người ích kỷ, nông cạn, hám lợi, hám quyền rất là nhiều, Nguỵ mỗ bất tài, tại đây cả gan khuyên nhủ Trạch Vu Quân, cần phải đề phòng người bên cạnh, đặc biệt là người vô cùng thân thuộc, khẩu Phật tâm xà“.
Lam Hi Thần lắc đầu khó hiểu: “Lời của Nguỵ công tử...”
Rốt cuộc có người nhìn chịu không nổi nữa, vô cùng chán ghét mà phỉ nhổ, “Đủ rồi! Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc ngươi muốn làm bộ làm tịch đến khi nào? Làm ra cái vẻ nhìn thấu mọi việc, khẳng khái hy sinh đó là muốn làm cho ai xem?!”
“Nguỵ Vô Tiện! Nếu như ngươi bỏ chạy khỏi nơi này, đó chính là trốn tội! Đúng lúc chứng tỏ trong lòng ngươi có quỷ!”
“Đúng vậy! Luôn miệng nói chính mình hết sức vô tội, bị người ta vũ nhục bôi nhọ, nếu ngươi thật sự cảm thấy mình trong sạch vô tội, tại sao không dám ở lại, đợi điều tra rõ sự thật?”
Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là ngẩn người ra, ngay sau đó thấp giọng nở nụ cười, hắn nghiêng nghiêng đầu, làm như cảm thấy vô cùng buồn cười: “Ở lại? Đợi điều tra rõ sự thật? Ý ngươi là, ta phải chờ các ngươi, cho ta một lời tuyên án công bằng?”
Lời này vừa nói ra, phía dưới rất nhiều người không bình tĩnh nữa, đua nhau kéo căng dây cung, rút kiếm ra, tình thế chạm vào là nổ ngay.
Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện như là có điểm ghét bỏ, lười tiếp tục dành ánh mắt cho những người đợi xem hắn thảm hại và bị tiêu diệt đó, giữa biển người mênh mông, người mà hắn để ý, chỉ có một.
Hắn có chút do dự chuyển hướng sang Lam Vong Cơ, nhìn vào đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly kia, giọng nói hơi căng thẳng: “Lam Trạm, tiếp theo...”
Con đường tiếp theo, sẽ là đối địch với các thế gia, vạn kiếp bất phục, ngươi có bằng lòng cùng ta đi tiếp không?
Chỉ là lời này, hắn nói nửa chừng, lại không nói nổi nữa. Trong lòng hắn hai con người nhỏ đang đánh nhau, con người nhỏ của lý trí nói với hắn, không thể kéo Lam Trạm vào vũng nước đen này, Lam Trạm phải đường hoàng làm một Hàm Quang Quân, khiến toàn bộ người trên thế gian ngưỡng mộ, kính nể kia của hắn, cả đời bình bình an an, duy trì chính đạo, không tranh với đời, hắn chỉ cần yên lặng nhìn, biết được trên đời có một người như vậy, những gì tốt đẹp và cao khiết ở trên đời lắng đọng lại trên người y, toả sáng, là hắn sẽ cảm thấy mỹ mãn, không hề hối tiếc mà đi trên cây cầu độc mộc bóng đen lắc lư, từng trận gió lạnh âm u của hắn, nhưng mà, có một con người nhỏ ấu trĩ, ích kỷ khác lại không muốn, cứ lôi kéo một góc áo trắng tinh kia, không muốn để Lam Trạm rời đi, nhất định phải vĩnh viễn ở bên cạnh hắn...
Một con đường đi đến mùi vị u tối, thật sự là vô cùng khó chịu, nếu có thể có một người, làm bạn bên cạnh hắn, nếu người này, là Lam Vong Cơ....
“Nguỵ Anh”
Người này bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, không chút biểu hiện dư thừa, chỉ lặp lại một câu: “Ta và ngươi, cùng nhau“.
Lúc tiếng sáo thê lương ai oán, giống như vạn quỷ kể lể tâm tình vang lên, một tia kiếm quang màu xanh lam đẹp đẽ trong suốt vô cùng lạnh lẽo vút qua, mây đen tan biến, bầu trời quang đãng.
Làn sóng mũi tên thứ nhất bị Tị Trần càn quét sạch, lần này lớn tiếng doạ người, đám đông mắt nổ đom đóm, nghiêng trước ngả sau, còn chưa kịp phục hồi khí thế, từng quỷ ảnh xám xịt hung tợn từ bốn phương tám hướng đánh tới, kêu gào thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác.
Đối mặt với hai nhân vật mà mỗi người đều có thể lấy một địch trăm, cả đám người cũng bất đắc dĩ, tay chân luống cuống, giơ kiếm trong tay, đành tạm thời buông tha cho hai người kia, hít thở mạnh một hơi chuyển qua đánh chém những hung thi hôi thối nhức mũi ở phía sau, tay kéo cung, không dám bắn lung tung vào hai thân ảnh đứng gần đám hỗn chiến, đành trốn sang một bên, thật vất vả một lần nữa nhắm trúng mục tiêu, vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, thì hai bóng người đã ổn định đứng trên Tị Trần, làm bay thốc mái đầu của mọi người đến phát lạnh, lao lên bầu trời.
Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện ra đòn tấn công này, nhìn như nhẹ nhàng thoát thân, nhưng thật sự cũng bởi vì trong đợt tấn công này, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị, thậm chí Kim thị của Bách Phượng Sơn, ba đội nhân mã này đều không rơi vào phạm vi tấn công của hung thi, trong tiếng quỷ khóc sói gào, rút kiếm cảnh giác, chung quanh mịt mù, đợi một lát, phát hiện ra chính mình không sao cả, nên mừng rỡ khoanh tay đứng nhìn, làm bộ làm tịch quơ vài cái, rồi bỏ đấy. Chỉ có Thanh Hà Nhiếp Thị và Lan Lăng Kim thị mới đao thật kiếm thật, đánh thật sự.
Trên trời hai bóng người màu trắng xuyên qua màn mưa tên trùng trùng nguy hiểm, trái tim Lam Hi Thần co rút lại, nhưng chỉ có thể khẽ kêu tên đệ đệ.
Trước người Lam Hi Thần, một luồng điện màu tím lách tách vụt vào một nơi không có người, vụt đến mức cả vòng người quanh đấy đều hết hồn, sôi nổi lui về phía sau, Giang Trừng buông thõng tay nghiến răng nói: “Nguỵ Vô Tiện, cmn ngươi không thể chịu thua một lần à? Cứ khăng khăng phải oanh oanh liệt liệt, huỷ thiên diệt địa như vậy sao hả?!”
Phía sau Lam Hi Thần, hai thiếu niên châu đầu ghé tai.
Lam Cảnh Nghi cả người ngơ ngác, nhìn kiếm quang ở nơi xa xa, làm như có điều mất mát nói: “Không ngờ, Hàm Quang Quân thật sự đi cùng Nguỵ công tử rồi... chúng ta làm gì bây giờ đây?”
Lam Tư Truy trên mặt có chút hy vọng: “Ta hình như, đã sớm dự đoán được có ngày này. Đây hẳn gọi là tư bôn nhỉ...” (Tư bôn: bỏ nhà theo trai, theo tiếng gọi tình yêu).
Lam Cảnh Nghi: “Hả??”
Trơ mắt nhìn hai người đã đi xa, có tu sĩ thấy không cam lòng, linh quang lưu chuyển mũi kiếm xuyên qua bầu trời đuổi theo, vẽ ra những vệt sáng giống như pháo hoa trên không trung, tu vi mọi người không giống nhau, những vệt sáng này có dài có ngắn, dõi mắt nhìn về phía xa, cũng không biết có đuổi kịp không.
Thật lâu sau, linh kiếm của một người quay trở về, trên thân kiếm có một vệt máu rõ ràng, máu tươi nhỏ giọt lăn xuống, người nọ vừa lòng cười ha hả, thu kiếm vào vỏ.