Một khắc trước.
Lam Vong Cơ không biết rốt cuộc mình bị sao nữa.
Lúc trước cho dù có cương cứng, chờ khoảng một khắc, thì tự mình sẽ tiêu đi.
Nhưng lần này, không chỉ không tiêu đi, hơn nữa trong cơ thể còn âm thầm dâng lên một ham muốn tình dục xa lạ, máu giống như nhẹ nhàng sôi trào, cả người nóng bừng.
Nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói, “Lam Trạm, ngươi thật sự không tự mình giải quyết một chút à? Thứ này cứ căng trướng mãi không tốt đâu, sẽ nghẹn đến hỏng á“.
Không muốn để ý tới hắn, lại không có cách nào ném đi cảm giác bực bội bị hắn nhìn chăm chú, quét mắt nhìn người nọ một cái.
Không biết vì sao, lại không dời được ánh mắt đi.
“Trước nay ta chưa từng thấy ngươi như thế này....”
Nguỵ Vô Tiện nói, si ngốc nhìn y, trong ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt, còn có vài phần... cảm xúc nào đó mà y không thể miêu tả.
Y đau khổ nhẫn nhịn, cố tình Nguỵ Vô Tiện còn khoa tay múa chân làm động tác thủ dâm.
Không biết từ khi nào, ở trong mắt y, ánh mắt và tư thái của Nguỵ Vô Tiện đều đã thay đổi.
Ý cười tủm tỉm trong mắt hắn, khoé miệng thường xuyên phóng túng câu lên với y.
Chạy đến một bên tự mình xem Xuân Cung đồ, không thể kềm chế mà cắn cắn khoé môi, đôi môi mềm mại, làm như mời người ta nếm thử.
Gương mặt hơi hơi ửng hồng, chạy tới phía y, đôi mắt sáng ngời giống như ngọc đen mang theo ánh sáng chiếm lấy hồn phách người ta, tựa như đêm đó hắn uống Thiên Tử Tiếu, hơi say, tuỳ ý, không dấu vết câu đi ánh mắt của mình.
Còn có vòng eo của hắn, dáng người linh hoạt đêm hôm đó cùng y bất phân thắng bại, vòng eo lúc thì cực kỳ mềm mại, lúc thì mạnh mẽ bùng nổ.
Hắn lại ngồi xuống bên cạnh mình, quá gần, dựa đến quá gần.
Ngươi này tại sao cứ luôn thích gần gũi với người khác như thế?
Lam Vong Cơ không dám nhúc nhích, y sợ mình di chuyển một tấc, thì cả người sẽ không dừng lại được nữa.
Hơi thở của hắn phun lên nơi cổ, giọng nói mềm mại, còn cho y xem trang Xuân Cung đồ kia.
Rõ ràng là hình ảnh hai nam tử đang giao hợp.
Rõ ràng chính mình đang liều mạng nhẫn nhịn, vì sao người này còn muốn vượt qua ranh giới một lần nữa?
Vì sao ngươi đáng ghét như thế?!
Đau khổ giữ vững trận địa bị phá tan, y đẩy ngã hắn lên mặt đất, sau đó đè cả người lên.
Toàn thân phát run.
NGUỴ, VÔ, TIỆN!
NGUỴ, ANH!
Ngươi rốt cuộc là ai?!
Là trời cao phái đến để tra tấn ta sao?!
Vì cái gì cứ luôn trêu chọc ta ở khắp mọi nơi?!
Ta rõ ràng đã nói rằng ta không thích người khác đụng chạm!
Vì sao hết lần này đến lần khác làm lơ quy tắc của ta?
Vì sao muốn khiêu khích mọi thứ của y, khiêu khích kiếm của y, tháo mạt ngạch của y, rót rượu cho y uống, lừa y xem Xuân Cung đồ....
Giờ phút này còn muốn khiêu khích tất cả mọi giác quan của y?!
Khống chế không được, ý chí bên bờ tan rã....
Hắn đưa bàn tay vào.
“Thế nào? Thoải mái chứ, Hàm Quang Quân?”
Đừng... dùng giọng điệu như thế....
“Để ý ta nha... Lam nhị ca ca?”
Phòng tuyến cuối cùng đã bị đột phá.
Đôi mắt đen láy mờ mịt nước mắt kia của Nguỵ Vô Tiện, vì xấu hổ và giận dữ mà cháy lên một ngọn lửa, cánh môi căng mọng và mềm mại kia, da thịt nơi cổ tản ra hơi thở nóng bỏng kia, hầu kết khẽ run rẩy và rên rỉ không thể kềm chế, hai nụ hoa nhỏ trước ngực mời người ta nếm thử, nhô lên trong không trung, đường cong mềm mại của cặp mông vểnh, vật mong manh yếu đuối giữa hai chân mời gọi người ta tuỳ ý đến nắn bóp, còn có huyệt đạo chưa bao giờ mở rộng vì bất kỳ kẻ nào, chưa bao giờ bị bất kỳ kẻ nào xâm nhập, mật huyệt mềm mại đó có thể hoàn toàn triệt để đem người này bày ra trước mặt y.
Cánh môi hơi mỏng kia, nhấm nháp lên sẽ có hương vị thế nào?
Hai điểm nhỏ hồng hào kia, xoa nắn lên sẽ có cảm xúc ra sao?
Mật huyệt khít chặt kia, lúc bao chặt lấy chính mình, sẽ là cảm giác gì?
Muốn, muốn, muốn đến phát điên.
“Lam Trạm, ngươi đừng ngừng ở đây nha... Nếu như ngươi đã bắt đầu rồi, thì phải phụ trách đến cùng á...”
Tất cả những gì xảy ra sau đó, Lam Vong Cơ đều không nhớ rõ.
Cho đến khi y leo lên tới đỉnh ở trong cơ thể hắn.
Cảm giác thoả mãn tuyệt vời chưa bao giờ có trong cuộc đời trong nháy mắt bao trùm lấy y. Y run rẩy, cả người bị bao bọc giống như thu nhỏ thành một viên tròn nhỏ xíu xiu.
Thật ấm áp.
Quá ấm áp rồi.
Không muốn rút ra, không muốn rời đi.
Hãy để ta mãi ở trong đây, đến vô tận.
Nguỵ Vô Tiện đầu hơi hơi nghiêng, ngực phập phồng không yên, giống như chú nai con đang bị thợ săn truy đuổi phải trốn chạy trong núi, hiẹn giờ yên lặng tạm nghỉ ngơi, vẻ mặt của hắn có sự bình tĩnh trong khoảnh khắc đó, lông mi nhẹ nhàng rung động.
Ngực Lam Vong Cơ đập thình thịch bất lực một trận, y thật cẩn thận đặt hai chân của hắn xuống, rồi chậm rãi, đến gần hắn, như là sợ làm chú nai con này giật mình, chú nai con này sẽ chạy mất bất kỳ lúc nào.
Y muốn ôm hắn vào trong lòng, hôn hết lần này đến lần khác, khắp toàn thân, ở mỗi một ngóc ngách mà bọn hắn đã chiến đấu kịch liệt, mỗi một tấc da thịt mướt mồ hôi.
Y muốn hôn lên đôi mắt hắn.
Bắt đầu từ nơi đó.
Đôi mắt này hơi nhấp nháy, như thể nhận ra y đang tiến tới gần, chậm rãi đối diện với đôi mắt hắn.
Giờ khắc này, Lam Vong Cơ mới thực sự nhìn đến Nguỵ Vô Tiện một lần nữa.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện lạnh băng và phẫn nộ.
“Buông ta ra”
Trái tim Lam Vong Cơ chợt nhấc lên, rồi đột nhiên rơi xuống.
Y chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt hắn như thế.
Hắn đối với y, trước nay đều là cười tủm tỉm.
Lý trí lại trở về trong cơ thể Lam Vong Cơ.
Y tỉnh táo lại.
“THẢ, TA, RA”
Lam Vong Cơ giật mình ngay tại chỗ, thân thể và ý thức không muốn tiếp nhận, hiện thực tàn khốc ngay trước mắt này.
Giọng nói mới vừa rồi bị y cố tình làm lơ, rơi ra khỏi ý thức của y, giọng nói phẫn nộ phản đối của Nguỵ Vô Tiện, mới bắt đầu vọng lại rõ ràng bên tai y.
Ta đã làm gì?
Ta đối với hắn, đã làm gì?
Lam Vong Cơ vạn phần hoảng sợ.
Không biết từ khi nào khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cắn ra máu, hàm răng trắng tinh của hắn nhiễm đỏ một góc, theo hô hấp hơi hơi chấn động, như là đè nén nỗi xúc động muốn xé rách thứ gì đó, cắn thứ gì đó.
Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ bị đẩy ngã mạnh ra mặt đất.
Huyệt đạo ấm áp nhả tính khí ra, lập tức bày ra trong không khí lạnh lẽo, mềm nhũn nằm giữa hai chân.
Chất dịch bạch trọc vẫn chảy ra từ chỗ bí mật của Nguỵ Vô Tiện.
Đằng trước, hậu huyệt, kẽ mông, đùi, dính nhớp, đặc sệt, lưu luyến không rời, lưu luyến triền miên, vẫn còn ấm áp.
Theo dòng bạch trọc chảy ra, còn có một ít máu đỏ tươi, đột ngột bị một trận vận động kịch liệt của hai người quậy thành một mảng màu hồng nhạt. Làm như âm thầm khiển trách, trái tim Lam Vong Cơ bị sự tự trách và áy náy gõ mạnh một cái.
Sau sự cưỡng bách giao hợp này, chứng cứ phạm tội nhục nhã chảy ra từ trong cơ thể mình, một tia chán ghét không hề che giấu xẹt qua đáy mắt Nguỵ Vô Tiện, hắn run run rẩy rẩy đứng lên.
Mái tóc dài xoã lung tung trên đầu vai và trước ngực hắn.
“Nguỵ Anh....”
Đó là lần đầu tiên y gọi tên hắn, mà Nguỵ Vô Tiện né tránh.
Rõ ràng chịu đựng cơn đau đớn, nhưng vẫn lảo đảo bỏ chạy.
Sàn nhà Tàng Thư Các luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp giờ đây một mảnh hỗn độn.
Lam Vong Cơ gian nan cử động, cúi đầu nhìn, từ trên quần áo của mình, rơi xuống dây cột tóc đỏ chói.