Nếu có thể, tôi ước đây là 1 giấc mộng và tôi chờ đồng hồ báo thức “reng” ầm ĩ gọi tôi dậy như sáng mọi ngày. Thầy đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Không biết tôi có nghe lầm không? Bộ hồi nhỏ tôi và thầy có quen biết? Sao tôi chả có chút kí ức gì nhỉ?
- Thầy nói gì em không hiểu.
Thầy Vũ buông dao nĩa xuống, tráo đĩa thịt bò thầy vừa cắt bên thầy qua bên tôi và lấy đĩa ăn còn nguyên miếng bò của tôi mang lại phía mình.
- Hồi nhỏ mẹ em đặt tên em là Kẹo vì muốn em ngọt ngào nhưng tôi thấy em chút xíu như cục kẹo đúng hơn. Mau ăn nhiều vô cho có da có thịt.
Hả? Tôi sửng sốt, đến biệt danh hồi nhỏ mẹ hay gọi tôi mà thầy cũng biết vậy là thầy không nói dối tôi rồi.
- Thầy, sao thầy biết em hồi nhỏ? Thật sự em không biết chút gì về thầy.
- “ Con người em đúng tệ bạc, không biết lưu luyến tình xưa nghĩa cũ.” Thầy liếc tôi tỏ vẻ bức xúc nhưng vẫn chậm rãi nói tiếp:
- Hồi cấp 3, tôi là học trò của mẹ em, mẹ em là giáo viên môn Văn ở trường THPT chuyên A và có tiếng trong thành phố là 1 giáo viên giỏi và có tâm, là người cho tôi rất nhiều kinh nghiệm quý báu và hướng đi trong cuộc sống. Suốt 3 năm cấp 3 tôi đều đến nhà em học thêm, em không nhớ sao? Em lẽo đẽo theo tôi cả 3 năm đó. Trong 1 đám đến học trai gái có đủ, không hiểu sao em chỉ theo mình tôi, nói chưa rành đi chưa vững mà tối ngày “ anh đẹp trai ơi! Ẵm con đi“.
Tôi thấy thầy phì cười còn tôi đang lơ ngơ cố gắng nhớ những chuyện trong quá khứ nhưng chẳng thể nhớ nổi. Tính sơ lúc đó tôi khoảng 1 đến 3 tuổi chứ nhiêu, nhưng mà thầy có nói quá không nhỉ? Lúc đó tôi biết đâu là trai đẹp sao? Nếu thật thì tôi mê trai có khiếu từ bé! Đúng là muốn tự vả mình mấy phát.
- Nè, phải em không?
Thầy chìa màn hình điện thoại của thầy tới tôi, là 1 bức ảnh được chụp lại qua tấm ảnh cũ nên trông hơi nhoè và không rõ nét như bây giờ, nhưng tôi nhận ra rõ mình hồi nhỏ. Tóc thì cột 2 chùm xíu xíu, 2 mắt tròn xoe, da trắng hồng, chân tay mũm mĩm đang ngồi trong lòng 1 thanh thiếu niên 16, 17 tuổi, ngồi ngay trước hiên nhà tôi hồi đó. Khỏi hỏi tôi cũng biết là ai, thầy lúc đó mặc dù không đô con, phong độ và chững chạc như bây giờ, nhưng nội thần thái và vẻ đẹp trai cũng có thể bỏ xa mấy đứa bây giờ trạc tuổi thầy lúc đó. Người ta nói đàn ông như 1 bình rượu, càng ngâm lâu thì càng quý giá và đậm đà. Theo thời gian, thầy Vũ bây giờ ngày càng khí chất từ trong ra ngoài, tựa như 1 bình rượu quý đã ủ lâu năm.
- Nhớ chưa, lúc đó tôi tốn biết bao nhiêu tiền tiêu vặt của mình mua bánh kẹo cho em, đã thế vừa nghe mẹ em giảng bài vừa cho em tựa đầu vào đùi ngủ, em tàn nhẫn chảy ke tùm lum lên người tôi. Giờ lớn thì biết điều trả nợ cho tôi hết đi nhé!
Mặc dù tôi chả thể nhớ những chuyện thầy vừa kể nhưng lại cảm thấy khoảng cách giữa 2 chúng tôi được kéo gần lại, không thấy ổng khó ưa nhiều nữa. Ông trời đôi lúc vui tính, hồi xưa mẹ tôi dạy thầy, bây giờ thầy lại dạy ngược lại tôi. Đã thế còn vui hơi quá cho ổng thành người có thể làm chồng tôi nữa.
- Ba và mẹ kế hiện tại có đối xử tốt với em không?
Thầy vừa ăn vừa hỏi làm tôi đang suy nghĩ miên man giật mình. Tôi hơi khựng lại nhưng vẫn trả lời:
- Dạ tốt.
- Tốt sao?
Tôi thấy khoé miệng thầy khẽ nhếch lên có ý khinh thường nhưng tôi lại không chú ý đến điều đó lắm, vì miệng thầy lúc nào chả ngạo nghễ như thế.
- Giá như cô vẫn còn sống nhỉ? Tôi chưa kịp gặp cô lần cuối thì cô đã ra đi mãi rồi. Đúng là người tốt lành trời thường cất đi sớm.
Khuôn mặt thầy bỗng trầm xuống nhưng đôi mắt tôi đã ngấn lệ. Đúng thật! Giá như mẹ còn sống tôi sẽ chả thấy bơ vơ trong chính căn nhà của mình. Mẹ cũng sẽ không bao giờ coi tôi là con tốt thí hay ô sin. Sóng mũi cay cay, nước mắt tôi muốn trực trào nhưng tôi nén lại, ráng không để nước mắt rơi ra. Trước khi biết mình sắp chết, mẹ đã dặn tôi rằng: dù có chuyện gì tôi cũng phải mạnh mẽ đối đầu không được bỏ cuộc, nếu chẳng may mẹ có mất đừng khóc lóc tối ngày làm mẹ không an tâm ra đi. Con người sinh, lão, bệnh, tử là điều khó tránh khỏi nên đừng vì sự mất mát của mẹ mà gục ngã. Mẹ khuyên tôi luôn sống tốt, ráng trở thành người tử tế, sống có ích cho cuộc đời và nhất là phải tự chăm sóc bản thân mình, có như thế mẹ mới ra đi thanh thản. Mặc dù thân xác mẹ không còn bên tôi nhưng linh hồn sẽ vẫn dõi theo tôi mãi. Lúc đó mới 5 tuổi, nhưng do khá hiểu chuyện nên những lời mẹ nói tôi nhớ tận bây giờ.Thấy tôi thần người buồn và suy nghĩ xa xăm, thầy dịu dàng xoa đầu tôi an ủi:
- Thôi đừng mủi lòng, mẹ em buồn bây giờ. Từ giờ có tôi bên em rồi mà.
- Nếu em với thầy hồi nhỏ đã thân thiết như thế, vậy thôi thầy là anh nuôi em đi, mắc chi đòi làm chồng em cho rắc rối hả thầy? Em thấy thầy là anh em hợp hơn á, trước giờ em vẫn mong ước có 1 người anh.
Đang tâm trạng không vui vì nhớ mẹ, nhưng tôi vẫn chộp thời cơ thừa nước đục thả câu, mắt tôi long lanh ngấn lệ giống như thực sự muốn có 1 người anh lắm vì biết đâu có thể xoay chuyển được tình hình. Thầy Vũ nghiêm mặt chất vấn tôi lại:
- Em thấy trên đời này có thằng nào ngu nuôi 1 con heo cho béo tốt, rồi dâng cho thằng khác làm thịt không? Nhưng mà thấy em tha thiết vậy, thôi giờ tôi làm anh nuôi em cũng không sao. Phàm con gì nuôi chẳng để lấy thịt. Tôi ráng nuôi em cho khéo rồi đến ngày đến tháng, chính tôi sẽ là người cắt tiết em.
Nghe câu nói mờ ám cùng nụ cười gian xảo của thầy, lông tơ trên người tôi dựng ngược hết lên. Tôi bất lực lắc đầu, không còn gì để cãi nên ráng ăn cho hết phần mình, không thèm đôi co kệ ổng muốn nói gì thì nói. Thầy đã ăn xong, lấy khăn lau miệng rồi uống ngụm nước trong ly, lưng tựa vào ghế, 2 tay khoanh lại, chân bắt chéo ung dung kể chuyện cho tôi nghe tiếp.
- Tôi gặp lại em năm em học lớp 11, lúc đó tôi mới về nước, chắc em không nhìn thấy tôi đâu, lúc đó trông em ốm nhắt, con nít không ra con nít mà người lớn không ra người lớn, y như ma cây. Thời gian đó tôi còn động lòng là tình nghĩa anh em vì em còn quá nhỏ. Thấm thoát em đã năm 3 đại học rồi, nhanh thật! Lúc tôi nhìn thấy em ngồi trong lớp nghe tôi giảng bài, em cười giỡn chở thằng sinh viên khác ra bến xe, và còn ngã vào lòng tôi khi cái máy khoan rớt xuống. Tôi thấy em đã trở thành 1 cô thiếu nữ thật rồi. Tình cảm đối với em vốn không còn là tình anh em thuần tuý nữa. Tự nhiên lại muốn ở bên cạnh che chở cho em.
Tôi giật mình muốn làm rớt cái muỗng. Tim tôi đập loạn nhịp, tay chân tê cứng, đầu óc thì rối bời. Vậy tình cảm thầy đối với tôi là gì mà không còn là anh em thuần tuý? Đừng nói là tình cảm yêu đương trai gái gì nha. Nghĩ đến đây tôi chợt rùng mình. Thấy tôi ngáo ngơ ất ơ thầy thản nhiên nói tiếp:
- Người ta nói, cái gì của mình thì khỏi cần tìm kiếm, tranh chấp nó vẫn thuộc về mình. May thật, tự nhiên bà chị lại mang ảnh của em đến kêu tôi chịu nhỏ này không?
Thầy cười tỏ vẻ mãn nguyện, chưa bao giờ tôi thấy thầy nói nhiều như thế, trừ lúc giảng bài. Đã vậy, toàn chuyện bất ngờ 1 lúc nên tôi tiêu hoá không kịp. Chẳng lẽ số phận của tôi thật sự là phải gắn kết với thầy sao? Nhưng nói thật, tôi chưa có tình cảm gì đối với thầy. Mà thôi, tới đâu hay tới đó. Biết đâu tương lai mọi chuyện lại thay đổi thì sao.
Thầy chở tôi về trường cho kịp giờ học, tôi bắt ổng đậu xa mấy trăm thước mới dám xuống xe. Bước tới cổng trường, tôi đã thấy thằng Khoa ngồi ngay ghế đá, vẻ mặt hình như khó chịu chuyện gì đó. Thấy tôi, mắt nó bừng sáng như bắt được vàng. Nó vội đứng dậy, túm lấy tay tôi kéo ra bên hông trường:
- Mày và thầy Vũ khoa mày, thực ra có quan hệ gì?