Thứ 2 lại tới, 1 tuần mới trôi qua nhanh chóng, chắc có lẽ do tôi làm việc liên tục nên cảm giác thời gian mới trôi nhanh như thế. Tôi chờ ngày này để nói 1 tiếng cám ơn với ân nhân cứu mạng mình hôm nọ. Canh cho dân chúng báo cáo bài xong hết, tôi lầm lũi trình bày với thầy sau cùng. Ơn trời! Thầy duyệt đề tài cho tôi rồi, mừng hơn trúng số. Sau khi kết thúc, bọn trong nhóm đã về gần hết, tôi nhìn thầy đang thu gom tập viết vô bao lô lí nhí nói:
- Em cám ơn thầy hôm bữa đã đỡ giúp em nha, lúc đó thầy đi nhanh quá em chưa kịp cám ơn.
- Ừm.
Chỉ trả lời lấy lệ 1 tiếng, thầy không buồn nhìn tôi, xách ba lô 1 mạch ra phía cửa. Người gì mà lạnh lùng, chảnh dữ. Nói dài hơn thêm vài chữ khiến thầy tốn nhiều thời gian lắm hay sao. Đúng là đẹp thường đi đôi với chảnh.
Xuống lầu tụ tập với bọn lâu la trong lớp, tôi mới nghe phong phanh mấy mẹ tám đang xì xào:
- Ê, mày nghe tin gì hôm? Thầy Vũ với cô Tâm bên khoa Thời Trang cặp hay sao á? Nghe bọn trong trường đồn mấy nay. Kêu thấy đi với nhau suốt.
- Có không mày? Mà cô Tâm cũng đẹp quá chừng, xứng quá còn gì.
- Ê, ê, vừa nhắc xong, thầy với cô kìa.
Tôi nhìn theo hướng tay chỉ của bọn nó. Cô với thầy từ xa như cặp Tiên Đồng - Ngọc Nữ xứng đôi vừa lứa đến diệu kì. Hai người vừa đi vừa cười nói, tôi chưa thấy thầy cười bao giờ nhưng giờ thì đã thấy, chắc tại vì bên cạnh người mà thầy yêu nên mới như thế. Nụ cười ấy làm con tim tôi khẽ xao động, cái núm đồng tiền kia khiến tôi mê mẩn. À mà tôi si mê, ngưỡng mộ cái đẹp của tạo hoá thôi chứ thật ra chả phải yêu đương, thương thầm trộm nhớ gì đâu, người đẹp thế mà vừa chảnh vừa khó tính yêu đương gì nổi, đã thế hơn tôi tận 15 tuổi, làm chú tôi luôn rồi còn gì.
Thầy cô đi rồi mặc tụi nó còn ngồi ca thán ngưỡng mộ, tôi lôi xấp giấy ra bắt đầu vẽ bản thảo trong khi chờ học môn buổi chiều. Thằng Khoa mang cho tôi bánh tráng cuốn chấm mắm me gần nhà trọ nó mà dân chúng trên mạng rần rần bữa giờ. Công nhận ngon thiệt, hai con Thanh, Mỹ giành lấy của tôi mà ăn ngấu nghiến, không quên trách thằng Khoa thiên vị bạn bè chỉ biết mua cho tôi. “Chứ nãy giờ tụi bay đang ăn gì vậy? Tao mang lên cả đám ăn chung chứ tao nói mua cho mình Vy Anh ăn hồi nào, tụi mày cứ gán ghép bừa bãi chúng nó hiểu lầm sao tao có người yêu đây?“. Hai đứa kia tỏ vẻ không phục lời thằng Khoa vừa nói nên cố cãi bướng tiếp, tôi cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.
Người ta nói oan gia thì thường ngõ hẹp, mặc dù tôi và thầy không phải oan gia nhưng sao có duyên gặp nhau miết. Bây giờ là 7 giờ tối thứ 5 rồi, tôi đang loay hoay bưng cà phê và nước giải khát phục vụ trong quán The J Coffee gần nhà dưới quận Thủ Đức. Bữa nay khách không đông lắm nên chạy bàn đỡ cực. Đang hí hoáy lau dọn bàn thì tôi thấy thầy Vũ cùng cô Tâm bước vào, tôi không xấu hổ gì với công việc này của mình vì tôi công minh chính đại kiếm tiền, không cướp bóc trấn lột ai, nhưng không hiểu sao tôi lại muốn né tránh cô thầy. Hai người họ order món xong thì tìm 1 góc trên lầu sát cửa kính, chắc để ngắm đường phố. Công nhận cũng siêng dữ, hẹn hò trong trung tâm chán chê hay sao mà nay rủ nhau xuống quận ngoại ô thế này.
- Vy Anh, bưng nước lên lầu cho khách số 16 nè.
Rồi xong, thoát cũng không được. Tôi rụt rè bưng khay thức uống lên lầu theo lời của anh pha chế, từ phía sau thầy cô mà bước tới:
- Dạ cho em gửi nước ạ!
Vừa nói tôi vừa đặt 2 ly nước lên bàn nhưng cúi thấp mặt vì sợ thầy nhận ra:
- Em làm thêm ở đây hả?
Thế là thầy nhận ra tôi rồi, thầy ngước mặt nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, không còn vẻ khó gần như trên trường, chắc do tôi hoa mắt. “Dạ, em làm thêm ạ, chúc cô thầy ngon miệng!” Tôi cười xoà qua loa rồi mau chóng rút lui, trả lại không gian cho đôi uyên ương đang hẹn hò. Bước xuống lầu tôi vẫn nghe cô Tâm hỏi nhỏ:
- Ai vậy anh?
- Sinh viên trường mình.
Tin đồn khỉ. Thầy với cô hẹn hò thiệt chứ còn gì.Mãi sau khách bắt đầu vào quán đông nên thầy cô về lúc nào tôi cũng chả hay.
Bây giờ đã 10 giờ tối hơn, thường ngày giờ này nhà tôi đã ngủ hết, sao nay còn sáng đèn. Tôi dắt xe vào nhà thì thấy mẹ kế và ba đang ngồi coi tivi:
- Sao ba mẹ bữa nay ngủ trễ vậy ạ!
- Ngồi vào đây nói chuyện đi con.
Tự nhiên tôi thấy run run, bộ trong nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng liên quan đến tôi hay sao mà chờ tôi về thế này.
Tôi tháo bao lô và khẩu trang, ngồi đối diện ba mẹ nhanh nhảu hỏi:
- Chuyện gì vậy ba mẹ?
Mẹ kế nhìn ba tôi ra hiệu bà sẽ lên tiếng trước rồi quay sang tôi ôn tồn nói:
- À, thì ra thế này, chị bạn của mẹ có cậu em ruột cũng lớn tuổi tầm ba mấy rồi, nhưng nhìn trẻ măng à mà đẹp trai lắm. Tu nghiệp bên nước ngoài gần chục năm, mới về nước được mấy năm nay, chú ấy giỏi lắm, nghe nói làm tới chức chủ tịch gì đó tao không biết, thành đạt và giàu có vô cùng. Lo học với làm dữ quá nên tới giờ chưa chịu quen ai, mà chắc cũng do hơi khó tính quá. Mẹ có thử đưa ảnh con cho bác ấy về mang cho chú xem, không hiểu sao người ta lại chịu gặp xem mắt. Không ấy con thử xem mắt ra sao?
Giây phút này tôi mếu máo trong lòng, cái quái gì vậy? Tôi còn trẻ thế này, còn tuổi ăn học, ăn không no lo chưa tới mà chồng con gì tầm này.
- Mẹ, con còn nhỏ, còn đi học mà mẹ - tôi vội vàng chống đỡ.
- Con ơi, năm nay mày cũng 21, 22 tuổi đầu rồi còn trẻ con gì. Tuổi mày các cụ hồi xưa cắp nách 2 con. Mày đừng nghĩ mẹ không sinh ra mày nên ghét bỏ bắt mày lấy chồng sớm nha con. Tại đây là người quen của mẹ, mẹ biết rõ ngọn ngành gốc gác nhà người ta nên mới yên tâm gả con đi. Gia cảnh người ta vô cùng tốt, người ta lớn tuổi nhưng nhìn trẻ như tài tử Hồng Kông đó mày. Các cụ nói con gái lấy chồng như chơi 1 canh bạc, thông minh xinh đẹp không bằng may mắn, mày đang có 3 đôi thông với tứ quý đó. Chứ lỡ sau này mày xui xẻo quen rồi lấy phải mấy thứ vớ vẩn ngoài đường về nó hành hạ cho. Tụi tao làm cha làm mẹ chịu cho thấu. Thôi nghe lời mẹ, đi xem mắt thôi, được thì tính tiếp không được mẹ cũng chả ép buộc gì. Còn việc học, mày yên tâm, người ta vẫn cho mày học hành đến nơi đến chốn không bắt mày nghỉ ngang đâu mà lo.
- Mẹ con nói đúng rồi đấy, ba mẹ làm sao dám hại con. Con cứ đi xem mắt thử, coi được thì lấy mà không thì thôi, có mất mát gì đâu. Tối chủ nhật này người ta hẹn gặp, ba mẹ dẫn con đi nên con đừng lo. Thôi lên ngủ sớm mai đi học, ba mẹ cũng nghỉ đây.
Không chờ tôi lên tiếng phản đối, ba mẹ kéo nhau lên lầu bỏ mặc tôi bơ vơ chơ chọi giữa phòng khách. Tôi bần thần người, tôi phải làm sao đây? Mẹ kế từ nhỏ mặc dù ít quan tâm nhưng chưa bao giờ đánh đập, bạo hành tôi bao giờ. Tôi luôn nghe lời, phụ giúp bà việc nhà chả bao giờ để bà phiền lòng bất cứ điều gì. Nghe cách nói có vẻ bà cũng lo cho tôi nhưng tôi chưa nghĩ tới việc lập gia đình trong lúc còn đi học thế này, đã thế còn chưa có mối tình nào vắt vai. Tôi hoang mang quá! Biết phải làm sao đây? Nhìn lên tấm ảnh của mẹ ruột trên bàn thờ, tôi thoáng nhìn thấy bà nhìn tôi cười hiền hoà.