Khi tôi quay trở lại phòng làm việc của thầy, thì ổng vẫn còn ngồi trên bàn đọc tư liệu gì đó. Mặc dù lúc này đang còn giờ nghỉ trưa, đây là 1 tấm gương sáng cho việc lao động hăng say đến quên thân quên mình. Do ban nãy khi dùng bữa xong, tôi có xin thầy cho tôi ngồi nói chuyện với anh Nam 1 lát. Vì anh có 1 số vấn đề muốn tâm sự và nhờ vả tôi. Thấy tôi mở cửa bước vào, thầy đặt mắt kính xuống bàn, nhìn tôi cười nhếch mép:
- Em đọc bao nhiêu cuốn ngôn tình chỉ để đi tư vấn hôn nhân và tình yêu hả? Chuyện mình lo chưa xong khoái đi lo chuyện thiên hạ.....Lại đây, anh ôm cái coi.
Tôi tung tăng tiến đến gần, sà thẳng vào lòng, ôm lấy cổ thầy ngồi mà không cần nói nhiều.
- Sao anh không vô nghỉ đi, làm gì làm hoài vậy hả? Anh không biết mệt sao?
- Anh chờ em. Bữa nay có kẻ theo anh đi làm, nên hứng khởi vô cùng tuôn trào. Kiểu này chắc ngày nào cũng phải dẫn em theo, rồi cho em ngồi đó để anh ngắm lấy động lực quá.
Thầy vừa nói vừa áp 2 tay mình lên má tôi ép lại, cho mỏ tôi chu ra y chang mỏ con cá nóc khi bị phình, rồi kéo mặt tôi lại hôn “chụt, chụt” vài cái. Tôi có vấn đề này trăn trở, nên nhíu mày hỏi thầy:
- Anh, công ty quá trời chị đẹp luôn, lại giỏi giang và học thức nữa, sao trước đây anh lại không chịu ai? Tại sao phải là em?
- Ai biết, Hà Dĩ Thâm của em nói sao thì anh làm vậy thôi.
Thầy nhướn mày gian xảo trả lời tôi. Khá lắm ông thầy già, nắm bắt rất tốt. Tôi oái ăm hỏi tiếp thêm câu này:
- Ví dụ em mà không xuất hiện, có bao giờ anh cứ thế mà ở vậy đến già không?
- Có thể.
- Vậy là trước đây anh không có hứng thú gì với phụ nữ luôn hả?
- Coi như là vậy.
- Chà, nếu như con Mỹ cũng không xuất hiện luôn, có bao giờ sau này anh với anh Nam cũng không có hứng thú gì với phụ nữ, rồi 2 người lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy lại...Ây da...
Tôi đỏ mặt tía tai khi nghĩ tới cảnh ấy, lấy 2 tay úp mặt lại, tự tưởng tượng bậy bạ trong đầu. Ông thầy già nghe tôi nói chuyện tào lao xong, bỗng sững người trợn mắt, cả người căng cứng vì không nghĩ tôi có thể mở miệng ra nói được vấn đề đó. Ổng giật tay tôi ra khỏi mặt, dùng 1 tay bóp chặt 2 má tôi lại, khiến tôi đau hết cơ hàm, không thể nói được gì chỉ biết la ú ớ. Thầy đanh giọng mắng mỏ con heo hư đốn, đầu óc chỉ chứa toàn bã đậu:
- Ăn nói hàm hồ cái gì đây hả? Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói nhất quyết không được nói bậy nghe chưa hả? Anh đã dạy em sao? Không phải tía lia muốn nói gì thì nói mà. Cái miệng này của em xem ra chưa sưng nên chưa sợ đúng không?
Dứt lời, ổng há mỏ cắn cái phập lên đôi môi chuyên buông những lời nghiệt ngã dành cho ổng, không chút lưu tình. Nghiến 1 cái đau dã man muốn lọt 2 tròng mắt rớt ra ngoài. Tôi giãy nảy đập lên ngực đẩy người ổng ra, tay đưa lên bưng cặp mỏ sưng tấy như miệng cá trê của mình muốn trào nước mắt. Người ta có bầu rồi mà còn không tha, hở chuyện cái là cắn, cắn gì cắn hoài. Ui da cái mỏ của tui.
- Có dám nói bậy nữa không?
- Em không dám, em không dám.
Tôi chắp tay xin lỗi, không dám hó hé hay tưởng tượng vớ vẩn trong đầu gì nữa. Thầy tắt vi tính, bế tôi từng bước tiến vào phòng nghỉ phía sau chỗ ổng làm việc. Nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, sau đó tắt đèn cho tối 1 xíu để dễ chợp mắt.
Ổng nằm cạnh, nghiêng người nhìn về tôi, tay đặt nhẹ lên chiếc bụng phẳng lì, chưa nhấp nhô miếng nào của con chửa đôi này. Rồi cúi người xuống, hôn nơi đang chứa 2 ”chú nòng nọc” nhỏ sắp thành tinh của ổng mà dịu dàng cười.
Thấy tình cha con rất đỗi thiêng liêng này, tôi lại ấm lòng, đưa tay rờ lên mặt ổng vuốt ve. Thầy áp tay mình lên bàn tay tôi, rồi kéo lại đôi môi của ổng, hôn nhẹ nhàng từng ngón làm tôi rung động, con tim yếu đuối lại xuyến xao không ngừng. Khi nhìn đôi mắt chứa đầy tình yêu mãnh liệt của tôi, thầy mềm lòng nhịn không nổi, phủ đôi môi quyến rũ của mình xuống. Tôi kịch liệt đáp trả. Đã bảo rồi, sáp lại nhau làm chi thể nào cũng có chuyện. Rồi có mần ăn được cái giống gì đâu. Thiệt á! Thầy cứ như vậy hoài.... tôi thích lắm, khà khà.
Nụ hôn trượt dần xuống cổ, cũng là lúc chiếc đầm của tôi bị tuột ra rồi liệng ở góc nào không biết. Hai nụ hoa được kích thích đang sưng tấy lên, bị ổng dày vò hết nhào, nắn rồi mút cho khỏi ngóc đầu lên nổi nữa. Chết cha tụi bay chưa? Này thì khoái ngóc. Đôi môi rời xuống eo, xuống bụng rồi triền miên xuống 2 bắp đùi, cứ tham quyến từng tấc da thịt khiến tôi rạo rực, đê mê không thể kiềm chế được. Nhưng tôi biết, nên dừng lại ở đây thôi, xuống nữa là sợ không nhịn nổi mà phiêu quên cả lối về, sấp nhỏ trong bụng còn xíu xịu à! Lỡ có chuyện gì lại hối hận không kịp. Nên ngóc đầu dậy nhắc nhở:
- Anh...đừng làm nữa, em không quan hệ được đâu.
Thầy khẽ thở dài tiếc nuối, cụp đôi mắt tràn đầy ham muốn của mình xuống, khép 2 chân của tôi lại rồi nằm về vị trí cũ. Sau đó kéo tay ôm tôi vào lòng, đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên trán, mắt ổng nhắm chặt lại như để kiềm chế dục vọng đang trào dâng trong cơ thể.
- Anh nằm xíu rồi 1 giờ thiếu gọi anh dậy nha!
Thấy tội ghê chưa, tôi xót xa mím môi nhìn ổng, đúng là không cam lòng để ổng chịu đựng như vậy. Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng tuột khỏi vòng tay của thầy rồi luồn người xuống:
- Em làm cái gì vậy, ngủ đi.
Thầy giữ tay tôi lại, cúi đầu hỏi. Còn tôi cười lém lỉnh:
- Trưa nắng nóng, em thèm ăn kem!
———————-
Khi thầy mặt mày vui vẻ sáng láng, tràn đầy sự thoả mãn bước ra ngoài tiếp tục làm ca chiều. Tôi với điện thoại bắt đầu nhắn tin hỏi thăm con Mỹ, nhằm là cầu nối kéo 2 con người đang xa cách vì hiểu lầm về lại với nhau.
- Chim sẻ gọi đại bàng nghe rõ trả lời!
- Nghe mày.
- Sao rồi, mày và anh Nam đang có vấn đề gì sao?
- Chia tay rồi!
- Sao vậy??? Có chuyện gì mà đang vui vẻ lại chia tay???
- Tao chán rồi, tao mệt rồi! Từ giờ tao sẽ méo tin thằng nào nữa, không yêu đương khỉ gió gì nữa cho mệt người.
- Gọi điện thoại nói chuyện đi, rồi kể đầu đuôi cho tao nghe được không?
Sau đó cuộc gọi Messenger được kết nối, khi nhìn thấy khuôn mặt của con Mỹ, má ơi nó thảm thiệt sự. Hai con mắt sưng húp bọng đỏ luôn, anh Nam mà thấy cảnh này chắc đau xé ruột xé gan luôn cho xem. Thấy tôi, như có người tâm sự, nó rấm rức, nước mắt lại trực trào:
- Anh Nam...ổng lừa dối tao. Ổng lén lút qua lại với con em gái nuôi mới đi du học trở về. Tao thất vọng về ổng quá, hoá ra tình yêu mà ổng dành cho tao, chỉ là sự chịu trách nhiệm. Tao không cần thứ tình yêu ấy. Có phải ổng lại nhờ mày nói chuyện với tao phải không? Thôi khỏi đi, tao không nghe ai đâu. Tận mắt tao chứng kiến rồi, mày khỏi thay ổng giải thích với tao nữa. Từ từ tao cũng quên được ổng thôi, đừng lo cho tao.
Chuyện này tôi đã được anh Nam kể cho chi tiết rồi, anh cũng đã nhận mình sai do không quyết đoán và rạch ròi ngay từ đầu, để dẫn đến cớ sự như thế này. Một sáng nọ, em gái của 1 người bạn thân lâu năm trở về nước, sau mấy năm qua Sing du học, anh cũng quý mến nó nên cũng coi như em gái của mình. Nhưng nó đâu hay biết là anh đã có con Mỹ rồi. Nên sáng sớm bấm chuông cửa nhà anh um sùm, anh ra mở cửa thì nó lao vào lòng anh ôm lấy ôm để. Con Mỹ từ sau nhìn thấy nên hơi hết hồn, định kéo anh ra hỏi cho ra ngô ra khoai thì anh đã đẩy con nhỏ đó ra trước. Sau đó quay lại giới thiệu với con Mỹ rằng đây là em gái nuôi, em của bạn thân anh. Cũng nói khéo với con nhỏ kia là anh đã có vợ rồi.
Nghe xong 1 cái, mặt con kia thu lại vẻ hớn hở. Nó nhìn con Mỹ cười chào kiểu thách thức khiến con Mỹ phần nào đánh hơi được nguy hiểm tiềm tàng rồi. Mấy ngày sau, ngày nào nó cũng kiếm chuyện đến nhà chơi, mang cho anh Nam cái này, mua cho anh Nam cái kia. Tối tối là tiếng báo tin nhắn điện thoại của anh Nam cứ vang rùm beng:
- Anh ngủ chưa?
- Anh ăn cơm chưa?
- Bữa nào qua nhà em chơi nha!
Con Mỹ nó điên máu lắm, nên làm ầm lên với anh Nam 1 trận. Anh hiểu ý vội xuống nước hạ hoả nó, nói rằng anh không có bất cứ quan hệ mập mờ nào với nhỏ đó cả, tất cả chỉ dừng lại ở tình anh em lâu năm thôi. Có gì anh sẽ nói khéo với nó, mong bà xã đại nhân mau chóng nguôi giận, cho hạ thần “làm 1 phát” rồi ngủ.
Một buổi chiều khi anh Nam chở con Mỹ về nhà, tự dưng anh lại nói với nó là lên nhà trước đi. Anh đi giải quyết công việc 1 xíu rồi về, thật ra là anh đi tìm con nhỏ đó để nói chuyện thẳng thắn và rõ ràng, tại sợ con Mỹ biết anh đi gặp riêng, lại hiểu lầm đâm ra suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng giác quan của phụ nữ mà, sao qua được mắt chị. Con Mỹ book Grab xe ôm lén đi theo anh, thất vọng vì anh đang trên đường đến nhà con nhỏ đó. Nhưng con Mỹ chỉ dám nhìn từ xa thôi, nên cơ bản không hề nghe được cuộc trò chuyện trong sân giữa anh Nam và con đó ra sao. Nhưng nó thấy, là chính mắt nó thấy anh Nam cùng con trà xanh đó trò chuyện gì đó, rồi con đó vội nhào đến hôn lên môi anh Nam, khoảnh khắc ấy nó đau lòng nhắm mắt quay vội lưng lại. Không dám chứng kiến tường tận cảnh tượng đau đến tan nát cõi lòng ấy.
Hoá ra đàn ông ai cũng vậy, nó nghĩ rằng bản thân được sinh ra là để giống Maleficent, bị cắm cặp sừng dài to tướng lên đầu. Người ta bị cắm 1 lần là thấy đau muốn xón ruột gan rồi. Đằng này là bị đến 2 lần, chua chát quá, tàn nhẫn quá! Nó chả buồn lao đến làm ầm lên như lần nó bắt gặp thằng bồ cũ dan díu với con bạn hồi xưa. Tự nhiên trong lòng lại thấy tan nát đến nguội lạnh, đau đến chả còn cảm xúc nào cả. Rồi quay đầu kêu bác tài trở về nhà, âm thầm gom đồ ra đi không muốn vương vấn thêm điều gì. Nhưng đôi khi, việc tận mắt chứng kiến, chỉ là 1 nửa của sự thật thôi. Nó đâu biết rằng khoảnh khắc nó vừa quay lưng là anh Nam đã đẩy con nhỏ đó ra xém té xuống đất. Tức giận đùng đùng mà ăn nói lớn tiếng sừng sộ với con nhỏ đó đâu. Thế là cháy hết 1 căn nhà!
——————
Lại là con mắm TG nhiều chuyện như tôi đây hỡi đồng bào thân yêu!!! Em biết rất nhiều chị hỏi tại sao con mẹ Vy Anh không ghen, có phải tình yêu của bả không lớn. Các chị biết không? Trước khi đặt bút viết câu chuyện này, em đã nuôi ý tưởng rất lâu. Cái này là quan điểm cảm nhận của cá nhân em nha. Thứ nhất bà Vy anh từng tự ti về bản thân mình, và cảm kích rất lớn nhũng gì mà thầy Vũ đã làm, nên việc ghen tuông bừa bãi từ thời điểm trước đến nay là ko dám. Còn nếu các chị mong muốn có 1 con trà xanh nào đó xuất hiện để đẩy cao kịch tính cho bả ghen, các chị nghĩ coi. Việc của con Như đã làm cho ông Vũ điên đầu như vậy, ổng sẽ ko bao giờ để cho con trà xanh nào bước vào chuyện tình mình nữa đâu.
Tiếp nữa he, em xin nhắc lại là em chưa END truyện mà, còn nhiều diễn biến chưa viết để cho các chị đọc, nên các chị đừng vội quy chụp mà tội em. Em viết chương đầu nhưng đầu em đã nghĩ tới chương cuối rồi á! Tất cả nó đã hiện hành trong đầu em rồi, xin các chị thương em, động viên cổ vũ em để em viết tiếp, đừng bắt em lái theo ý tưởng của các chị nha, em bị dao động và phân tâm, cảm xúc trong ng bị mất á. em ko muốn tiết lộ tình tiết truyện đâu, chả lẽ cứ có chị cmt là ko thấy Vy Anh ghen, rồi em lại nt giải thích nữa em mệt quá!
Bả còn là tấm chiếu mới, còn đang phơi phới mà, sau này còn phải trưởng thành làm mẹ, làm vợ thực thụ. Lúc ấy sẽ tự thấy bản thân mình có tuổi, ko còn tươi mới như những ngày đầu, tự nhiên máu ghen của phụ nữ có ck đâu có sẵn trong ng bị bộc phát ra lúc nào ko hay. Chả lẽ em phải tiết lộ thêm là sau này 2 đứa nhóc đi học mẫu giáo, cô giáo trẻ nghía ba tụi nó, rồi về kể kể lại cho mẹ tụi nó nghe mà bả muốn cấm túc ổng luôn ko????? Hjc...
Em đặt bản thân em hồi xưa, khi ck em mới tán em, em đâu thèm ghen, lạng quạng em cho lên đường luôn ấy chứ, tại em còn ỉ i là mình tươi mới mà. Chính em là ng chọc cho ổng ghen để cho mình là ng có giá trị. Bây giờ con cái đùm đuề rồi, còn ổng thì ngày càng phơi phới. Ổng dừng xe mua bánh bạch tuột cho em mà con nhỏ bán bánh nó cười cười nói nói j vs ck em, trên xe là em ghìm về đến nhà là em đay cho chết rồi, mặc dù lúc trước em rất bất cần. Em nói quan điểm của mình như vậy, các chị có hiểu dùm em ko???
Em nói thiệt nha, e ko phải 1 đứa đâu mà 3 đứa con lận đó. Mấy nay e bị stress bắt gió đỏ đầu rồi, vẫn ráng bấm máy lia lịa ngày 1 chương cho các chị. Nên nhieu khi chậm trễ mong các chị thông cảm!!!! yêu thương