Nét Cười Nơi Ấy

Chương 21: Chương 21




Chương 21

Một Hứa Khuynh Quyết lạnh lùng bảo thủ, một Hứa Khuynh Quyết ít khi biểu lộ tình cảm, lần này lại thể hiện sự yếu đuối, tuyệt vọng và thẳng thắn đến vậy. Thẩm Thanh hoàn toàn bất ngờ, sau cơn chấn động, cô hoang mang đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi. Hóa ra đây chính là đau thương mà cô mang đến cho anh.

Cô ra đi không nói lời từ biệt, khiến anh không thể đặt niềm tin nơi cô được nữa. Những lờiMan Lâm nói trong bệnh viện là sự thật .

Thẩm Thanh cắn chặt môi, vết thương nhỏ mà Khuynh Quyết gây ra ban nãy rơm rớm máu, vị tanh chạm vào đầu lưỡi, đọng lại nỗi xót xa không thể xua tan được. Qùy gục xuống nền nhà, rõ ràng gần anh như thế, nhưng vì đôi mắt nhòa lệ mà cô không sao nhìn rõ gương mặt anh tuấn ấy.

Những phút giây im lặng kéo dài, dài đến nỗi tất cả xúc động và hoang mang đều lắng lại.Thẩm Thanh nhìn Khuynh Quyết khép chặt đôi mi, với lấy điện thoại.Cô nghe anh gọi trợ lý Lâm đến, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ, như thể khoảnh khắc yếu đuối ban nãy của anh chỉ là ảo giác của riêng cô.

"Anh đặt vé máy bay về nước tối nay, lát nữa sẽ khởi hành."

"Nhưng..."Thẩm Thanh há miệng, giọng nói lạc hẳn .

Nhưng...cô còn biết bao điều muốn nói với anh, chí ít phải cho anh biết rằng từ giờ cô sẽ không đột nhiên biến mất như vậy nữa. Đó là sự thật....

Hứa Khuynh Quyết im lặng trong giây lát nói :"Một tuần sau anh sẽ quay lại".

"Vâng"cô gật đầu,"Em đợi anh ".

Hứa Khuynh Quyết đi rồi, Thẩm Thanh vẫn đứng bên cửa sổ theo dõi ánh đèn sau đuôi xe dần dần mất hút trong bóng đêm. Cho đến khi cơn gió lạnh lùa qua cổ áo, cô khẽ rùng mình, rồi mới chậm rãi quay trở lại phòng.

Lúc tắt đèn lớn trong phòng khách, Thẩm Thanh bỗng dừng lại. Cô đứng yên một lúc, kéo nốt cánh cửa sổ khiến cả căn phòng chìm vào bóng đêm tĩnh mịch. Cô đứng bên tường, lim dim mắt ánh sáng cuối cùng cũng theo đó mà biến mất.Thẩm Thanh đưa tay về phía trước lần sờ, chân bước từng bước một trên nền đá hoa cương, dò dẫm chậm chạp tiến về phía trước.

Bến trái là bộ ghế sofa, bên phải là bàn ăn, phía trước sáu bảy mét là cột lớn có chạm khắc hoa văn, bên cạnh cột là cầu thang lên lầu hai...Thẩm Thanh hồi tưởng. Tất cả những thứ trong căn phòng này, cô đều thuộc như lòng bàn tay. Nhưng, dù trong trí nhớ rõ ràng đến thế, bước chân của cô không thể dễ dàng di chuyển về phía trước được. Thậm chí, lúc này có đi đúng hướng hay không, cô cũng không biết. Tất cả đều trở nên mơ hồ .

Nền nhà bằng phẳng, nhưng dường như mỗi bước chân vừa nhấc lên, đều thấy như trước mắt là vực sâu thẳm. Giữa màn đêm u tối, những áp lực vô hình bủa vây từ bốn phía, nuốt gọn cả quyết tâm, ý chí của Thẩm Thanh trong nỗ lực tiến về phía trước.

....Cuối cùng, cô dừng lại ở giữa phòng khách không bước tiếp, không mò mẫm, chỉ thẫn thờ đứng đó. Cơn gió đêm lùa vàophòng, lay động tấm rèm cửa, ánh trăng bàng bạc in trên vách tường. Đêm tháng sáu thật tĩnh mịch.

Thẩm Thanh ngồi phịch xuống, ôm lấy đầu gối khóc thất thanh. Sống trong thế giới này, nếu không có nơi nương tựa, không tìm được phương hướng thì dũng khí lớn tới mức nào.?

....

Từ khi Khuynh Quyết về nước, không hề có cuộc điện thoại nào. Trong gian phòng lớn, dù có Man Lâm bầu bạn, nhưng Thẩm Thanh vẫn thấy trống rỗng vô cùng. Một hôm trên đường đi làm, Thẩm thanh bấm máy gọi về nước cho Khuynh Quyết,chỉ thấy giọng người trực tổng đài trả lời máy móc, báo rằng số máy vừa gọi đã tắt .

Dòng người đang hối hả đi bên, phần nhiều là trên đường đến công sở .Lúc này, Thẩm Thanh mới sực nhớ cô đã quên mất vấn đề chênh lệch thời gian giữa hai nước. Giờ này ở Trung Quốc đang là thời gian nghỉ trưa. Bỗng cảm thấy may mắn vì nếu không rất có thể cô đã làm lỡ giấc ngủ trưa của Khuynh Quyết. Nhưng vừa bước được vài bước, cô lại nghĩ: Khuynh Quyết đã thay số điện thoại, nếu không thân quen với Man Lâm thì khó có thể biết được anh đang ở đâu.

Chỉ còn hơn bốn trăm ngày mà dường như thay đổi tất cả.

Từ ngọt ngào thành cay đắng

Từ ấm áp trở nên lạnh lùng

Từ gần gũi như không còn khoảng cách trở thành xa xôi nghìn trùng dù đang ở ngay trước mặt.

....

Thẩm Thanh dường như không thể chắc chắn được rằng, có thể gặp lại Hứa Khuynh Quyết - người đã đem trái tim, cảm xúc của cô ra tung hứng - nữa hay không. Những u uẩn tích tụ lâu nay ngày đã bộc phát mà không thể cứu vãn .

Khi quyết định rời xa Khuynh quyết, cô phải từ bỏ công việc trong nước để trở thành một giáo viên dạy Mỹ thuật cho một trường tư thục nhờ vào quan hệ thân thuộc của dì Ninh.

Đám học trò chỉ mới mười tuổi, hiếu động, ương ngạnh, thường làm vương vãi mực màu lên khắp người. Nhìn lũ trẻ,Thẩm Thanh chỉ cảm thấy vui vẻ, thảnh thơi như trở lại thời thơ ấu của mình, kiên nhẫn tiếp tục công việc .

Giờ tan học buổi trưa, Thẩm Thanh nhận được tin nhắn của Man Lâm, tối nay cô ấy phải đi dự sinh nhật bạn trai mới, không thể về nhà, tránh bị những người không liên quan quấy rầy nên cô tắt cả điện thoại. Thẩm thanh cười thầm, ko biết một cô gái lãng mạn, sống hết mình như Man Lâm tối nay sẽ nghĩ ra những trò gì?

Không có Man Lâm bầu bạn, căn biệt thự hào nhoáng trở nên quạnh quẽ đến đáng sợ. Buổi chiều trống tiết, Thẩm Thanh không muốn về nhà quá sớm, cô bước lang thang trên đường. Lúc ngang qua một cửa hàng đồng hồ, cô sực nhớ còn năm ngày nữa Khuynh Quyết mới trở lại.

Năm ngày...sao mà dài thế.

Cuối cùng cô vào một quán kem. Bên trong được trang trí rất bắt mắt, đồ đựng bằng thủy tinh trong suốt, giá tiền in trên thực đơn cũng khiến người ta phải chặc lưỡi. Thẩm Thanh điềm nhiên chọn hai ly kem lạnh đắt nhất trong quán rồi ăn nghiến ngấu. Cô định dùng cái lạnh buốt của kem để giải tỏa tâm trạng chán nản, u ám khi này .

Lúc thanh toán, cầm hóa đơn mà các đầu ngón tay của Thẩm Thanh đều lạnh buốt.

Nhưng về đến nhà rồi, cô bắt đầu hối hận. Mấy ngày qua, tâm trạng rối bời làm cô không để tâm đến ngày đặc biệt hàng tháng của phụ nữ, cứ mặc sức ăn uống cả buổi chiều, để rồi cả buổi tối năm co quắp trên giường vì những cơn đau bụng dữ dội. Điện thoại bàn đặt bên cạnh giường bỗng nổ chuông, Thẩm Thanh không nhấc nổi máy, chỉ sợ khi tay lơi lỏng, cơn đau lại ập đến dữ dội hơn. Sau bảy, tám chuông thì im bặt .Tiếp đó, chiếc di động đang nằm trong túi xách cũng rung lên theo điệu nhạc .Thẩm Thanh mím môi, mồ hôi túa đầm đìa, nhìn chiếc túi xách nằm trên ghế sofa .

Đợi cho giai điệu cuối cùng của bài hát kết thúc, Thẩm Thanh khẽ nới lỏng bàn tay đang ấn chặt vùng bụng, cuối cùng cơn đau cũng giảm, cô có thể cử động nhẹ nhàng. Sau đó, chiếc điện thoại bàn lại đổ chuông lần nữa.

Thẩm Thanh giữ đều nhịp thở, với lấy ống nghe khẽ lên tiếng, đầu dây bên kia vẫn im lặng. Một lúc sau cô mới nghe thấy một giọng nói sắc lạnh: "Em gọi cho anh?"

Thẩm Thanh sững sờ, rồi nhớ ra điện thoại của Khuynh Quyết có tính năng nhắc nhở, có thể ghi lại tất cả những cuộc gọi bị lỡ.

"...Gọi anh có việc gì ko?"

"Không...có gì.Không có gì quan trọng" Thẩm thanh cắn chặt môi rồi mấp máy mấy tiếng.

Đầu dây bên kia lại im lặng.

Lòng bàn tay Thẩm Thanh đẫm mồ hôi làm ống nghe điện thoại cũng nhớp ướt. Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

May mà Hứa khuynh quyết mở lời trước: "Anh đang có chút việc cần bàn bạc, có gì tối nói chuyện sau”

"...Vâng"

Chợt thấy sống mũi cay cay, Thẩm Thanh liền nói :"Thế nhé!"

Không để cho Khuynh Quyết kịp đáp lại, cô vội dập máy, kéo chăn chùm kín mặt, âm thầm khóc. Bụng vẫn kêu than, nhưng trái tim cô còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần. Nghe giọng nói lạnh lùng của Khuynh Quyết vào lúc cô yếu đuối nhất, cô cảm giác nó còn sắc lạnh hơn bất kỳ một vật kim loại nhọn nào.

Nhưng anh không biết cô đang đau, làm sao có thể trách anh được?

Lúc nói chuyện cô cố gắng kìm nén để anh không nhận ra.Vì cô khôngbiết đến hôm nay, mình có còn cái quyền được than thở giãi bày cùng anh không.....

Cùng lúc đó, Khuynh Quyết vẫn nắm chặt điện thoại, đứng im lặng hồi lâu bên cửa sổ. Anh cảm giác hình như giọng nói của Thẩm Thanh có chút bất thường.

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm trầm vang đến sau lưng anh:

"Đó chính là người phụ nữ làm kế hoạch của anh bị trì hoãn một năm sao?"

Hứa Khuynh Quyết quay người lại, nét mặt bình thản, thờ ơ nói:

"Điều cô Lâm đây quan tâm chắc chỉ có công việc thiết kế."

Cô gái có vẽ mặt tinh khiết như một nữ sinh tiếp tục cười nói.

"Tại sao không đưa phu nhân của anh đến, có chị ấy cùng tham gia sẽ tuyệt vời hơn nhiều."

Đôi mắt sau tròng kính đen của Khuynh Quyết khẽ cụp xuống,"Cô ấy còn chưa biết chuyện này"

"Chuyển lời ko bằng gặp mặt .Anh cũng là con người chu đáo, lãng mạn cơ đấy!" Lần này ,cô gái càng cười lớn.

Hứa khuynh quyết ngồi xuống ghế, sắc mặt dửng dưng, các ngón tay gõ nhịp xuống bàn, nói như vô tình:

"Ông Phương ở tận Macao ấy, nghe nói cũng rất chu đáo, đúng ko?"

Gương mặt cô gái bỗng nhiên biến sắc, hàm răng trắng muốt, đều đặn, môi mím chặt, giọng nói run run :" Anh biết ông ta?"

"Vậy lúc đầu cô nghĩ ai là người tiến cử cô?"

Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chùm lan tỏa khắp căn phòng, soi sáng con người mặt toàn đồ đen đang ngồi cạnh cửa sổ. Đôi mày hơi nhướn lên làm gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của anh thêm phần sống động.

Đôi mi dài và rậm của Lâm Thanh Trường cúp xuống, tâm trạng ngổn ngang.Hóa ra, cô đã vô tình chịu ơn người ấy .

Hứa Khuynh Quyết hắng giọng, làm cô gái định thần trở lại.

"Cô Lâm, cô có thể nói rõ ý tưởng của mình không?

Lật giở quyển thiết kế, Lâm Thanh Trường gác lại những suy tư, đi vào chủ đề chính:"Toàn bộ ko gian sẽ lấy đi màu xanh lam làm chủ đạo...."

Nữa tiếng sau, Lâm Thanh Trường hoàn thành việc giới thiệu bước đầu công việc liền đứng dậy ra về.

Lúc bước đến cửa, cô dừng lại nói:

"Xanh lam, có phải màu mà Hứa phu nhân thích nhất ko? Anh Hứa, có người đã nói khi anh nói chuyện với cô ấy, anh vô cùng dịu dàng?"

Lời nói vừa dứt, gương mặt lạnh như băng của Khuynh Quyết hơi biến đổi, biểu lộ sự bối rối khó hiểu. Lúc này Lâm Thanh Trường nói đắc ý bước đi.

Trong giờ nghỉ phải nói chuyện công việc, thế mà bị anh ta cố tình chạm vào vết thương lòng, vậy nên cô cũng phải "ăn miếng trả miếng" cho bõ tức!

...

Khó khăn lắm mới chợp mắt được, chẳng biết bao lâu sau, Thẩm Thanh lại bị cơn đau bụng dày vò làm cho thức giấc.

Theo kinh nghiệm, mỗi lần đau bụng thế này sẽ kéo dài tầm ba, bốn tiếng. Nhưng hôm nay, vì ăn nhiều đồ lạnh nên cơn đau lại kéo dài hơn. Chạm vào khóe mắt, vẫn còn ngấn lệ, lạnh giá…

Không biết trong nhà có túi chườm nóng hay không, cơ thể rã rời, Thẩm Thanh chỉ còn biết nằm lặng trên giường.

Điện thoại lại đổ chuông, nhấc máy mới biết vẫn là Khuynh Quyết. Mở mắt nhìn đồng hồ, chỉ có ba tiếng kể từ cuộc gọi trước đó.

“Em đang làm gì vậy?” lần này, Khuynh Quyết mở lời ngay.

Thẩm Thanh thấy hơi lạ, nghĩ một lát rồi nói:

“Em sắp ngủ rồi.”

“Mới sáu giờ đã ngủ?”

Thẩm Thanh áp tay lên trán, mơ mơ màng màng, uể oải nói “Vâng”.

Bên kia im lặng hồi lâu, rồi khẽ lên tiếng:

“…Em ốm phải không?”

“…Không.” Cô co người lại, mím chặt môi, nhưng hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc bỗng trầm xuống, mang theo sự tức giận lẫn nỗi lo lắng: “Không được nói dối!”.

“Thật sự là không…”Cô không chịu thừa nhận, nhưng hơi thở càng dồn nén.

Nghe rõ hơi thở khó nhọc của Thẩm Thanh, Hứa Khuynh Quyết lo lắng, vội hỏi:

“Man Lâm không ở nhà sao?”

“…Đi rồi.” Từ lúc nào mà nói thôi cô cũng thấy khó khăn thế này.

“Em đợi đó!”

“…Sao?”

Thẩm Thanh còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã cúp máy đánh “cạch” một tiếng.

Anh bảo cô đợi?

…Đợi điều gì? Thẩm Thanh chẳng rõ, chỉ biết bây giờ cô chẳng phải kiềm chế hơi thở của mình nữa.

Nửa tiêng sau, chuông cửa vang lên.

Thẩm Thanh giật mình, điều đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ là gương mặt lạnh lùng của Khuynh Quyết. Nhưng rồi cô lại tự cười sự ngốc nghếch của mình. Dù cho anh có bay đến chăng nữa, cũng không thể nào nhanh như vậy được! Thật là hồ đồ.

Tiếng nhấn chuông mỗi lúc một gấp gáp. Thẩm Thanh đành ôm bụng, lê từng bước ra mở cửa. Lần đầu tiên cô thấy hận Khuynh Quyết tại sao lại ở căn nhà quá rộng như thế này?

Nhìn màn hình quan sát, Thẩm Thanh sững sờ. Hai người-một nam, một nữ-đang đứng trước cửa, cô đều không quen biết.

“Chúng tôi là trợ lý và thư kí của chủ tịch. Xin hỏi Hứa phu nhân đau thế nào? Có cần đi bệnh viện ngay không?”

Thẩm Thanh lần theo vách tường tiến ra mở cửa. Cô đau đến nỗi không thể đứng thẳngngười dậy, nhìn hai người lạ mặt đang bối rối, chẳng hề thân quen, lắc lắc đầu.

Cô thư kí quan sát Thẩm Thanh, rồi quay sang thì thầm với người trợ lí, sau đó cả ba đóng cửa bước vào nhà.

Dìu Thẩm Thanh ngồi xuống ghế, cô thư kí lễ phép hỏi: “Cô đau chỗ nào?”.

Nghe Thẩm Thanh nói rõ đầu đuôi, cô thư kí vừa gọi điện thoại vừa xuống bếp lấy một ly nước ấm đem lên.

“Tôi đã gọi người đem đồ đến, cô cố chịu đựng thêm chút nữa.”

Thẩm Thanh vừa nói lời cảm ơn vừa thấy xấu hổ. Chuyện cá nhân của cô, đâu cần phải phiền đến nhiều người như vậy. Hứa Khuynh Quyết làm thế có khác nào lấy việc công lo việc tư?

Ngay sau đó, thuốc giảm đau, túi chườm nóng đều được mang đến. Thẩm Thanh uống thuốc, lên giường nằm dưới sự chứng kiến của cô thư kí, cô nói nhiều lần đảm bảo mình đã đỡ hẳn thì họ mới chịu đi.

Ôm túi chườm nóng, Thẩm Thanh nằm cuộn tròn trong chăn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn nhớ đến giọng điệu lo lắng của Khuynh Quyết khi nói chuyện điện thoại.

Hóa ra, xa cách đêm ngày, anh vẫn quan tâm đến cô như vậy!

Cách nửa vòng trái đất, anh vẫn đem lại cho cô hơi ấm!

Cuối cùng Thẩm Thanh có thể bình yên chìm vào giấc ngủ. Khi thức dậy, trời đã sáng rõ.

Thẩm Thanh cựa mình, cơn đau biến mất, túi chườm cũng bị đẩy ra khỏi chăn lúc nào không hay.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy ống nghe vẫn đặt bên cạnh gối suốt đêm qua. Thẩm Thanh nhớ lại, có thể do tối qua Khuynh Quyết dập máy quá nhanh, có thể cô cứ thế ôm ống nghe và suy nghĩ về câu nói khó hiểu của anh, sau đó vật vã với cơn đau, rồi quên mất việc phải cúp máy.

Đặt điện thoại trở lại vị trí, Thẩm Thanh nằm thêm một lúc rồi mới dậy đi tắm.

Đang rửa mặt, chuông điện thoại lại vang lên.

Vội chạy đến nhấc máy, cô chưa kịp lên tiếng thì nộ khí từ bên kia đã ập đến.

“Rốt cuộc em đang làm gì?’

Thẩm Thanh ngây người, là giọng nói của Khuynh Quyết.

Nhưng cũng có vẻ không giống lắm.

Chưa bao giờ thấy anh nói chuyện với ngữ khí như vậy, có lẽ anh đang rất giận cô.

“Em…đang rửa mặt.” Cô nhỏ nhẹ đáp.

Một lúc sau mới nghe tiếng đầu dây bên kia thở phảo.

Anh hỏi tiếp: “Sao máy bận cả đêm vậy?”.

“Em quên cúp điện thoại.”

Hóa ra là như vậy.

Chỉ là quên cúp máy.

Hứa Khuynh Quyết ngồi trên ghế, tay trái day day giữa đôi mày, trạng thái căng thẳng được giải tỏa bớt. Tuy trước đo đã được thư kí gọi điện đến báo lại sự việc, nói rõ ràng Thẩm Thanh chỉ đau bụng sinh lý phụ nữ, uống thuốc xong và đã nghỉ ngơi rồi. Nhưng cả đêm gọ điện máy đều bận, anh lại tưởng tượng ra nhiều tình huống xấu…

Cứ nghĩ đến cô đã quay về bên anh, tất cả đều trong tầm kiểm soát…Nhưng lại một lần nữa, chỉ vì khoảng cách địa lí, chỉ vì những chuyện bất ngờ xảy ra đến mà anh cảm thấy lo lắng không yên.

Anh không ở bên cô, không có cách nào để biết được cô đang buồn hay vui, càng không thể làm cho cô bất cứ điều gì.

Suốt đêm nghe tiếng chuông điện thoại bận liên hồi, anh cảm giác như trở về những ngày đằng đẵng đau khổ khi mất cô.

Một lúc sau, Thẩm Thanh mới nghe giọng anh trầm xuống, “Không sao thì tốt rồi”.

“Vâng, đã ổn rồi, giờ em chuẩn bị đi làm.”

“Ừm.”

“…Chào anh.”

Khj sắp xếp túi xách, Thẩm Thanh mới biết di động đã tự động tắt máy vì hết pin. Kéo ngăn kéo đầu giường tìm sạc, cô vô tình phát hiện một máy ghi âm nhỏ, là loại ghi âm cuộc gọi cho điện thoại.

Kỳ thực trước đó cô cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng trong nhà có máy ghi âm, nhưng luôn đặt ở phòng ngủ, không hề dùng đến. Nhớ lại cơn giận ban nãy của Khuynh Quyết, bản thân cô cả ngày vắng nhà, Thẩm Thanh chắc mẩm nếu lắp đặt máy ghi âm sẽ tiện lợi hơn chút, bèn lôi máy ghi âm ra và cắm nguồn điện cho máy hoạt động.

Chiếc máy nhỏ chạy phát ra những âm thanh “ro ro”, màn hình lập tức hiện lên những dòng chữ nhắc nhở có muốn lưu những hội thoại đã có.

Thẩm Thanh nhấn nút xem lại để biết nội dung trong đó có quan trọng hay không.

Đoạn hội thoại đầu tiên.

Rõ ràng đã nhấn nút mở, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy âm thanh nào phát ra, lâu đến nỗi cô còn tưởng rằng đây là một băng trắng.

Trong lúc Thẩm Thanh đang còn ngờ vực thì bên trong phát ra những âm thanh rất nhỏ, rồi một giọng nữ run run:

…Xin lỗi, Hứa Khuynh Quyết, em xin lỗi…

Tim cô giật thót.

Chính là giọng nói của cô!

Các ngón tay cô bất giác đan vào nhau run rẩy. Âm thanh tiếp tục cất lên:

…Em nghĩ, em không thể trở về được nữa…Thật đấy…Xin đừng đến tìm em. Em muốn ở lại đây một mình… Em muốn ở lại nước Anh…Em không thể trở về được…Có những chuyện em phải suy nghĩ thấu đáo…thật lòng xin lỗi anh…

Lời thoại tắt hẳn.

Thẩm Thanh ngồi bên mép giường, gương mặt tái nhợt.

Là những lời đã cố tỏ ra trấn tĩnh, những lời không đâu vào đâu ấy, đích thực là lời chính cô nói từ một năm về trước.

Nếu không được nghe lại, có lẽ cô cũng quên mất ngày ấy mình đã nói những lời như vậy.

Cô chỉ nhớ đã nói vô vàn lời xin lỗi, vì thực lòng cô thấy vô cùng có lỗi với anh.

Nhớ lại, khi nói xong những lời ấy, cô lập tức gác máy, không để mình có thêm bất kỳ cơ hội nào, lạnh lùng cắt đứt mọi quan hệ.

Vì thế, câu nói “xin lỗi” cuối cùng vẫn còn chưa hoàn thiện, điện thoại đã ngắt.

Thẩm Thanh thần người ra đó, hoàn toàn không thể ngờ rằng có ngày cô được nghe lại những lời này. Cô khẽ rùng mình, toan đứng dậy tắt máy, nhưng khi các ngón tay chuẩn bị nhấn nút thì khựng lại.

Vì đằng sau vẫn còn nội dung của một giọng nói rất đỗi quen thuộc.

Giọng nói sắc lạnh, mãi mãi khắc sâu trong tim cô…

Thẩm Thanh, buổi chiều công ty có việc, có thể anh về trễ. Nếu em về nhà trước, có thể đến công ty tìm anh, hàng ăn anh đã đặt sẵn rồi. Còn nữa… anh đã chuẩn bị một món quà tặng em, chắc chắn em sẽ rất thích. Và còn…

Im lặng một hồi lâu.

…Thẩm Thanh, anh yêu em!

Lời nhắn kết thúc.

Thời gian ghi lại, lời nhắn này chỉ cách đoạn thoại trước không đến ba mươi phút.

Tất cả đều diễn ra vào ngày cô dự tính về nước.

Thẩm Thanh ngồi ngây ra đó.

Ba chữ sắc lạnh mà chan chứa ân tình ấy cứ văng vẳng bên tay cô.

Cuối cùng, cô thẫn thờ nhân nút tua lại.

…Có thể anh về trễ.

… Anh đã chuẩn bị một món quà tặng em, chắc chắn em sẽ rất thích.

Thẩm Thanh, anh yêu em!



Hết lần này đến lần khác, lời nhắn dài không đầy một phút được bật đi bật lại, ngân vang trong căn phòng rộng rãi, ngăn nắp.

Không biết bao lâu sau, một giọt nước mắt trong như pha lê rớt trên màn hình màu xanh thẫm.

Hai tiếng sau, đại sảnh của sân bay London Heathrow tấp nập người qua lại, Thẩm Thanh tay cầm điện thoại, mắt rưng lệ.

“Khuynh Quyết, anh đợi em…” Mặc kệ đầu dây bên kia thắc mắc, Thẩm Thanh vẫn nói kiên định trong tiếng nghẹn ngào.

“…Lần này, anh nhất định phải đợi em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.