Vào một buổi sáng đẹp trời, con đường đi làm Bích Như hằng chờ mong rốt cục đã đến. Đi làm,
kiếm tiền, tìm bạn trai, vớt 1 tấm chồng, kết hôn, sinh con, đi làm,
chăm con, làm vợ là mục tiêu phấn đấu của bao cô gái trẻ. Chẳng thế mà
trước khi đi, mẹ yêu của cô nhìn cô bằng cặp mắt đắm đuối,
“ Con
gái à, chỗ làm tốt cũng giống như bạn trai tốt, rất khó tìm, nên con
phải hết sức trân trọng. Trong công ty nhất định phải cư xử hòa thuận
với mọi người, kết thân với đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nam,
tốt nhất là nhanh chóng đưa bạn trai về ra mắt mẹ. Mấy ông bác, ông chú, ông cậu, ông dượng, bà ngoại, bà thím, bà mợ, bà dì, bà cô rồi cô dì
chú bác của con hễ gặp mẹ là cứ hỏi chừng nào con lên xe bông! ”
Hoàng Bích Như giật mình, đầu óc choáng váng, chạy bán sống bán chết, bỏ lại mẹ cô với bài diễn văn chưa hoàn tất.
Con với cái, chỉ giỏi chạy!
Bên kia người mẹ đang càm ràm, bên này con gái cũng vừa thở hồng hộc vừa oán thán:
Mẹ à, mấy cô dì chú bác, cao tằng cố tổ có hỏi, thì mẹ cứ làm lơ, mắc chi mà để bụng rồi hành hạ con gái như thế?!
Con mới 22, hối có bạn trai như hối giặc, ít có ác quá?!
Aiz, cũng hên khi cô bước xuống từ xe Hải Đăng, mẹ đang loay hoay trong bếp, chứ không đã lôi anh ta vào cuộc rồi.
Lết cái chân vẫn còn đau ra trạm xe buýt, Hoàng Bích Như xem đồng hồ: vẫn
bảo đảm đến công ty kịp giờ. Cô âm thầm động viên mình: Cố lên!!!
Hôm nay Bích Như một bộ váy công sở trang nhã, thanh lịch nhưng không cầu
kỳ, áo sơ mi trắng nền nã, váy âu phục màu đen, bộ dáng tinh xảo mà gọn
gàng, mái tóc dài đen nhánh được buộc cẩn thận, càng tăng thêm nét nữ
tính lại không phản cảm, hoàn toàn đúng chuẩn một nữ nhân viên văn phòng mẫu mực.
Lương Tử Nhan rất muốn đích thân đến đón Hoàng Bích
Như, chỉ là thân phận anh có chút đặc biệt, sợ làm không khéo lại ảnh
hưởng tới cô. Anh chỉ phái Thư Lam, là quản lý tổ thiết kế trung niên,
đến đón cô. Kiếp trước, Thư Lam luôn chèn ép Bích Như, anh không phải
không biết. Bây giờ cho cô ta ra đón, để cô ta tự biết rõ địa vị của Như Như trong lòng mình, đỡ cho sau này cô ta ỷ thế làm càn, làm nhiều
chuyện tổn hại đến Như Như.
Vị quản lý trung niên này đương
nhiên đi guốc tâm tình trong bụng sếp, cô ta mơ hồ đoán được thân phận
tương lai của nữ nhân viên thiết kế mới này. Lệnh Ông Không Bằng Cồng
Bà, Thư Lam đối với Bích Như rất nhiệt tình, giúp cô hoàn tất các thủ
tục nhậm chức, rồi dẫn cô đi tới các văn phòng trình diện, trước mặt mọi người hết lời ca tụng cô, nào là có tài mới được nhận vào công ty, nào
là nhìn quần áo cô đang mặc trên người cũng biết cô là người có khiếu
thẩm mỹ cao, tương lai chắc chắn sẽ là một thiết kế nổi tiếng... Hết
khoe cái này đến tán dương cái kia.
Hoàng Bích Như phiền muộn
không thôi. Thầm nghĩ: Cô ta cứ huyên thuyên như thế. Không khéo người
ta lại tưởng đây là con hát mẹ vỗ tay ấy chứ?!
Sau khi " tra tấn" đương sự gần 1 tiếng, người quản lý đáng kính ấy mới dẫn Hoàng Bích Như tới một cái phòng sang trọng. Bích Như ngẩng đầu nhìn tấm bảng nhỏ gắn
trên cửa: Phòng Giám Đốc Thiết kế.
Hoàng Bích Như lớ ngớ nhìn Thư Lam, cảm thấy mờ mịt, bà chị quản lý à, chị thật sự muốn dẫn tôi vào trong?
Cánh cửa mở ra, bên trong là đại sảnh rộng lớn. Đi thêm một đỗi xa là phòng
giám đốc thiết kế. Bên trái là phòng nhỏ làm việc của thư ký giám đốc.
Bích Như cảm thán: Chậc chậc. Bề ngoài tưởng là một căn phòng tầm thường. Hoá ra bên trong là một giang sơn thu nhỏ.
Thư quản lý dẫn cô tới căn phòng nhỏ bên phải thì dừng lại.
Hoàng Bích Như ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn căn phòng trước mặt. Phía trước có ghi bảng: Phòng làm việc của nhân viên thiết kế.
Cô không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Không phải nói thư ký là cánh tay đắc lực của sếp sao? Sao bây giờ như cô thấy, thư ký ở phòng bên trái. Cô
lại là phòng bên phải?
Chẳng lẽ giám đốc ở công ty này thuận tay trái?
Chính xác là có một sự nhầm lẫn không hề nhẹ ở đây?!
Thư Lam liếc cô gái nhỏ đang trong trạng thái bấn loạn, cô ta thở dài 1
cái, măt để lên trần nhà, miệng nói sơ qua công việc hằng ngày và trách
nhiệm của Bích Như, cuối cùng kết thúc bài diễn văn dài dằng dặc bằng 1
câu hỏi, “ Cô Hạ, đây là phòng làm việc của cô, mấy điều vừa rồi tôi nói cô nhớ kỹ hết chưa ? ”
Mặt Hoàng Bích Như lập tức tối sầm, rõ ràng không phải nhầm lẫn.
Sao không nói đại từ đầu là tôi sẽ làm viếc sát bên phòng giám đốc.
Nếu biết trước, cho dù đánh chết cô cũng không đồng ý làm ở chỗ này đâu.
Kiềm nén bất mãn trong lòng, Bích Như vội vàng gật đầu, “Dạ, mọi điều chị dạy em đều nhớ hết, không sót một chi tiết nào ! "
Quản lý Lam hài lòng gật đầu, “ Vậy thì bắt đầu làm việc đi, có cái gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi. ”
Bích Như lễ phép nói "Dạ. Chị yên tâm, em sẽ cố gắng làm việc thật tốt!"
Sau đó ngập ngừng nói thêm, giọng ngọt như mía lùi " À chị ơi, em tên Hoàng Bích Như, sau này chị cứ gọi em là Bích Như, hoặc Như là được. Em là
lính mới. Mọi việc sau này nhờ chị và mọi người chiếu cố nhiều hơn ”
Thư Lam mặt không biểu cảm nhìn Bích Như, gật đầu 1 cái, xoay người rời đi. Phải nói cô che giấu rất tốt, mới đi được mấy bước, sau lưng không nhịn được đã mỉm cười, trong lòng tán dương: Tốt, không ỷ thế bạn gái giám
đốc rồi lên mặt. Người có trước có sau, có tiềm năng làm bà chủ tương
lai của cô.
Đừng thấy quản lý Thư bề ngoài tiểu nhân chính hiệu,
gió chiều nào xoay chiều ấy mà nghĩ rằng cô ngu dốt, dễ thao túng. Lăn
lộn gần nửa đời người, hơn ai hết cô hiểu rõ quy tắc “ Thỏ không có kết
cục tốt, Sư tử không có kết cục tốt, chỉ có cáo mới có kết cục tốt”.
Đời trước, Thư Lam không ngừng chèn ép Hoàng Bích Như vì cô từ sớm đã
nhận ra, Hoàng Bích Như chỉ là 1 con thỏ. Cô tốt bụng nghĩ có thể rèn
giũa cô ta khôn lên. Nhưng Thư Lam cô đã sai lầm. Giang sơn dễ đổi, bản
tính khó dời, ngu ngốc kết cục vẫn hoàn ngu ngốc. Vẫn sa chân vào bi
kịch tình yêu không lối thoát. Dẫn đến đau khổ cho cả 3 người.
Rõ ràng, có những thứ vốn đã định sẵn, cho dù cố cách mấy không tài nào thay đổi.
Thư quản lý vừa đi khỏi, Hoàng Bích Như liền ngồi xuống bàn làm việc của
mình, hớn hở nhìn đồ dùng văn phòng riêng của mình, sờ tới sờ lui mặt
bàn lạnh buốt bóng loáng, còn tỏa ra mùi gỗ đàn hương êm dịu, nếu nằm
xuống ngủ nhất định đã mát mẻ còn thêm thoải mái dễ chịu.
Tính
tính tình tang cô nàng bán than… Tiếng quái gì thế này? Bích Như giật cả mình, cô vội đảo mắt nhìn xung quanh, thì phát hiện trên bàn mình có
cái điện thoại. Cái câu khó nghe này đích thị phát ra từ nó.
Cô nhanh chóng bắt máy, “ A lô ! Xin hỏi ai đầu dây đó ạ?”
“ Vào đây. ” Đơn giản, trực tiếp, giọng nói rất quen thuộc, còn ai khác ngoài cấp trên siêu biến thái của cô.
Bích Như thở dài, lật đật đứng dậy, đẩy cửa đi qua phòng giám đốc.
Lương Tử Nhan đang vùi đầu vào đống tài liệu, áo sơ mi để hở hai nút áo, cổ
áo hơi mở rộng để lộ khuôn ngực rắn chắc tráng kiện, mí mắt dày che
khuất đôi mắt, cả người toát ra khí chất của một trai bao cao cấp, tuy
không muốn thừa nhận, nhưng bộ dạng làm việc chăm chỉ của anh ta lúc này trông rất... chảnh cẩu.
Bích Như vô thức nhìn xuống áo mình: Áo không có túi.
Cô ảo não cúi đầu, nhủ thầm trong bụng: “Giám đốc à, không phải là tôi keo kiệt, mà tôi không đem sẵn tiền bên người. Anh không vì tôi không trả
phí mà đá tôi ra đường chứ?! “
Trong lòng cô hơi căng thẳng tiến lên vài bước, nhỏ nhẹ xin chỉ thị, “ Dạ thưa giám đốc, xin hỏi ngài có gì dặn dò ?”
Lương Tử Nhan ký xong tài liệu trong tay mới ngẩng đầu, nhướng mày nhìn cô, “ Cô Hoàng, cô có biết cty chúng ta mới nhận một đơn hàng phục trang công sở cho một cty ở Pháp không ?
Bích Như nhanh nhảu lắc đầu, ” Không biết… ”
Nghe lời nói vô cùng chân thật, Lương Tử Nhan cố gắng nhịn phun ra máu. Anh mỉm cười gật đầu, “ Không biết thì tốt. ”
Hoàng Bích Như, “ …. ? ”
Anh nghiêm chỉnh nhìn cô, lại hỏi, “Cô đã biết việc hôm nay mình phải làm là gì chưa?”
Câu này càng làm Bích Như thêm mắc nghẹn, cô khẽ nhăn mày.
BMVNAHN, dông dài từ nãy giờ, có chịu nói đâu mà biết?
“Khụ, hôm qua tôi chưa kịp nói với cô, thì cô đã đi rồi. Nhiệm vụ của cô là
nghiên cứu tập tài liệu này. Bên trong là tập hợp những mẫu thiết kế
được đánh giá cao nhất trong 1 tháng nay của công ty. Tôi cho cô thời
gian là một ngày, sau giờ tan tầm, cô đem đến cho tôi bản đánh giá chi
tiết các ưu, khuyết điểm của chúng đến văn phòng cho tôi.” Thấy cô nhíu
mày lại, Lương Tử Nhan vô cùng đau lòng, lập tức mở miệng giải thích,
giọng nói trầm trầm khó nén dịu dàng.
“ Dạ, tôi sẽ cố hoàn thành… thưa sếp.. ! ”
Lương Tử Nhan hơi nhăn mày. Bình sinh anh ghét nhất những câu: Tôi sẽ cố.
Phương châm của anh là: Làm việc, chỉ được phép thành công, không cho sơ suất, dù là một lỗi nhỏ xíu bằng hạt đậu. Chứ không phải chỉ đơn giản
là cố gắng.
Nhưng người nói câu này lại là cô. Nên, anh miễn cưỡng cho qua.
Lương Tử Nhan cúi xuống tiếp tục công việc dở dang, anh đầu cũng lười ngẩng
lên, ngực trần hất hất về phía Hoàng Bích Như, phất phất tay ra hiệu cô
về phòng làm việc.
"Cái đồ sáng nắng chiều mưa. Sớm trưa thất
thường" Hoàng Bích Như thầm rủa trên đỉnh đầu ai đó, xong ôm xấp tài
liệu về phòng mình. Cô quyết chí không để mình mang tiếng bình hoa di
động, đồ chưng kiểng ngắm được mà không xài được.
Nhìn bóng lưng Hoàng Bích Như đi xa, ánh mắt Lương Tử Nhan cũng đầy ý cười. Anh đứng dậy, thong thả cài nút áo lại.
Rốt cục bé cưng à, em vẫn còn non lắm.
Tối hôm qua, anh trằn trọc suy nghĩ suốt một đêm. Vì sao kiếp trước Như Như thích anh? Người xưa có câu: Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.
Lúc đó anh hờ hững với cô, cô lại yêu anh say đắm. Bây giờ anh có hơi để ý tới cô một chút, thì cô đã sợ hãi chạy tám thước.
Thế nên, bây giờ muốn thành công rinh vợ về nhà, thì anh phải thay đổi kế hoạch tác chiến.
Chỉ cần anh giữ vững phong độ, đừng làm những việc quá phận như kiếp trước, cộng thêm chiến thuật: lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh. Càng khó nắm
bắt lại càng thu hút. Chỉ với dung mạo, khí chất bẩm sinh của anh thôi,
anh không tin không nắm được cô trong lòng bàn tay.
Như Như, anh bảo đảm sẽ khiến em yêu anh đến chết đi sống lại lần nữa.