Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 33: Chương 33: Anh hối hận không luôn ở bên cô




“Xảy ra chuyện gì?”

“Thật không may, Nam Nam bị bệnh tim bẩm sinh, sinh ra chưa được bao lâu, thì nó đã mấy 33 lần rơi vào tình trạng nguy hiểm, suýt nữa không qua nổi, phải sống trong lồng hấp rất lâu, tôi mới có thể chính thức ôm được nó. Thực ra tôi vốn nghĩ, có con rồi thì làm sao, tôi có thể đi làm, bất luận là làm gì, tôi đều có thể nuôi sống con mình, nhưng ông trời lại nhất định phải trừng phạt tôi, tôi không có nhiều tiền để trị bệnh cho Nam Nam, rơi vào bước đường cùng thì bất ngờ gặp một cuộc tìm kiếm minh tinh, sau khi được phát hiện liền gia nhập làng giải trí.”

Nghe xong, Tư Ngôn bất giác đưa tay đặt lên ngực trái của mình, ngực trái cô cũng có một vết sẹo, là dấu tích sau cuộc phẫu thuật.

“Vậy Nam Nam bây giờ?”

Lạc Vũ Nghiên thở nhẹ nhõm, mím môi cười:, “Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, có điều tôi luôn sợ nó bệnh cũ tái phát, tôi muốn phải có thật nhiều tiền, như vậy sẽ có đủ tiền chữa bệnh cho nó.”.

Tư Ngôn bỗng nhiên nghĩ, nếu cô không phải là con gái của Tư Thiều, mà là con gái của một gia đình bình thường, vậy căn bệnh tim bẩm sinh của cô sẽ có kết quả như thế nào? Không có tiền cho cô chữa bệnh cho cô, cô có phải sớm đã không còn trên thế gian này? Cô bỗng nhiên hiểu cách nghĩ của Lạc Vũ Nghiên, nhưng vẫn cảm thấy Nam Nam thật đáng thương. “Lạc Vũ Nghiên, nhưng Nam Nam rất tội nghiệp, nó cho rằng cô không thích nó, không hề quan tâm đến nó, cho dù là cùng quay phim, cô cũng chưa bao giờ khen nó.”

Lạc Vũ Nghiên nghiêng đầu, mắt rưng rưng lệ, cô đưa tay lau đi, rồi mới quay đầu: “Tôi chỉ không hy vọng bị người ta biết mối quan hệ giữa tôi và nó. Nhưng tôi không ngờ Cảnh Dao lại biết, tôi không thể cho cô ta vai diễn đó, một trong những lý do là vì tiền, lý do nữa là trong bộ phim đó tôi diễn vai người mẹ, một thân một mình nuôi đứa con mang trọng bệnh, tôi hy vọng tôi có thể cùng Nam Nam đóng chung một bộ phim, mọi việc đã đàm phán xong rồi, tôi không hy vọng…”.

Tư Ngôn thực sự không ngờ được còn có những quan hệ chồng chất như vậy, cô vốn ghét Lạc Vũ Nghiên, nhưng sau khi biết được mọi việc, lại bỗng nhiên đồng tình với cô ta, có lẽ sự kiêu ngạo của cô ta đều là để nguỵ trang, cô ta không hy vọng có ai đó có thể tiếp cận, cô ta chỉ là muốn bảo vệ đứa con của chính mình mà thôi.

“Vậy Kỷ Huyên…” Tư Ngôn do dự, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

“Kỷ Huyên? Anh ta là người có tiền, có thể gây scandal cho tôi, cho tôi nhân khí, trước đây anh ta đối với tôi rất tốt, con người cũng không đến nỗi nào.” Lạc Vũ Nghiên nói,. “Trước mắt, tôi sẽ không rời bỏ anh ta, nhưng cô có lẽ cũng đã nhìn ra, anh ta thích cô, có lẽ không bao lâu nữa, anh ta sẽ nói lời chia tay với tôi.”

Tư Ngôn há miệng, nhưng không biết nên nói gì, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cúi đầu không nói, cô không có quyền gì đi chất vấn cuộc đời người khác.

“Cho nên, Tư Ngôn, cô có thể giúp tôi giữ kín bí mật không? Ít nhất là không nói ra những gì cô nghe thấy, phía Cảnh Dao, tự tôi có thể giải quyết, cô…”

“Tôi sẽ không nói ra, chỉ là, cô tiếp tục thế nào cũng không nên lơ là Nam Nam, nó mới năm tuổi.”

Ánh mắt Lạc Vũ Nghiên trùng xuống, khẽ nói: “Tôi biết.”. Sau khi nói câu này, cho đến khi về tới khách sạn, Lạc Vũ Nghiên không nói thêm câu nào với Tư Ngôn, khi xuống xe, cô ta nói nhỏ một câu: “Cảm ơn.”.

Tư Ngôn mím môi, nhìn cô ta từng bước đi vào khách sạn, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời, không biết phải hình dung như thế nào, cô thở dài, không nghĩ lung tung nữa, liền theo sau bước vào.

Vừa về đến phòng, Tư Ngôn mệt đến mức nằm lăn ra giường không muốn động đậy, đầu óc choáng váng, cảm thấy toàn thân nóng bừng, cô không muốn nhúc nhích cũng không muốn nói với bất cứ ai, đưa tay kéo chăn quấn chặt lấy người, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trong lúc lơ mơ thiêm thiếp cô sốt cao, những gì xảy ra bên ngoài cô không hề biết, đến Tư Thiều đi đến bên giường mà cô cũng không hay.

Tư Thiều thấy cô tùy tiện vứt túi hành lý bên cạnh giường, bất giác chau mày, bước đến ngồi xuống mép giường, lay lay Tư Ngôn: “Ngôn Ngôn?”.

Tư Ngôn không hề phản ứng lại, Tư Thiều có chút lo lắng vội vàng lật chăn ra, mới thấy Tư Ngôn đến giày còn không cởi mang cả lên giường. Bà vốn định lôi dậy, nhưng tay vừa chạm vào mặt cô liền rụt mạnh lại, quá nóng. Tư Thiều do dự giây lát, người quản lý của bà cũng là nữ, chắc không bế nổi Tư Ngôn, nghĩ thế nào đành gọi điện thoại cho Trình Hải An, sau khi Trình Hải An biết được liền lập tức tới, đưa Tư Ngôn đến bệnh viện.

Tư Ngôn ngủ liền một ngày, khi cô tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau, cô cảm nhận được sự lạnh giá nơi mu bàn tay, muốn động đậy nhưng bị người khác đè lên, cô không thoải mái, mở mắt nhìn sang mới phát hiện Tư Thiều đang ngồi bên giường, tay đặt trên giường, đè lên cánh tay cô muốn cử động.

Tư Ngôn chớp chớp mắt, đầu vẫn hơi choáng, nhưng người không còn nóng, toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều, cô muốn mở miệng nói nhưng phát hiện cổ họng khô đặc nên không nói lên lời.

Tư Thiều trừng mắt nhìn cô, lấy tăm bông thấm ướt môi cô, không kìm được mắng: “Con làm sao không chăm sóc mình vậy? Mới có đi một ngày đã sốt lên đến 39 độ? Con có còn muốn sống nữa không? Đừng nói gì vội, cổ họng xem ra vẫn còn khàn.”. Tuy là quở mắng nhưng trong giọng nói hoàn toàn là sự quan tâm lo lắng.

Tư Ngôn toét miệng cười, không nói gì.

“Cười cái gì? Xấu chết đi được. Chịu khó nằm nghỉ, lát nữa còn tiêm.”

Tư Ngôn gật gật đầu, nhìn tay trái, cô khẽ co lại, từ nhỏ cô sợ nhất là bị tiêm.

Tư Thiều nhìn biết cô co tay lại, cười mắng: “Nếu sợ, sau này đừng để mình bị ốm.”.

“Con biết rồi.” Tư Ngôn khẽ nói đồng thời lại cười cười.

Tư Thiều thấy cô đã tỉnh hẳn, nghĩ đến việc cô cả ngày chưa ăn gì liền muốn đi xuống lầu mua đồ ăn cho cô, sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Tư Thiều đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình, Tư Ngôn cảm thấy quá yên tĩnh, dường như tiếng từng giọt từng giọt nước truyền vào người, cô đều nghe rất rõ, cô rất không thích sự yên tĩnh quá mức này, cô vốn không phải là người như vậy.

Căn phòng này, cô thấy rất quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra đây chính là bệnh viện Kỳ Dục nằm một tháng trước đó, bố cục của căn phòng rất giống phòng bệnh của Kỳ Dục nằm, không biết có phải là một phòng hay không, Tư Ngôn bỗng nhiên cảm thấy thật có duyên với cái bệnh viện này, mới đi chưa lâu đã phải quay lại.

Khung cảnh quá quen thuộc khiến Tư Ngôn cảm thấy rất không thoải mái, nhìn nước truyền vẫn còn một ít, không thể truyền hết ngay được, liền dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trong lúc mơ màng, cô dường như nghe thấy tiếng mở cửa, có người bước vào, cô cũng không mở mắt, chỉ cất giọng khàn khàn nói: “Mẹ đã về rồi à? Có mua cháo ở quán con thích không?”.

 Qua một lúc, cô không thấy có tiếng của Tư Thiều, nhưng rõ ràng cô cảm thấy có người đứng ở bên cạnh cô, một cảm giác mơ hồ nhanh chóng bao trùm lấy cô, một tia sáng loé lên trong đầu, vừa định mở mắt liền cảm thấy một làn hương quen thuộc bỗng nhiên sát lại, cô chạm vào một vòng tay ấm áp, nước mắt lập tức rơi xuống.

 Cô đương nhiên biết người đang ôm cô là ai, mùi hương quen thuộc như vậy, cái ôm quen thuộc như vậy, không phải Kỳ Dục thì còn có thể là ai?

Kỳ Dục ôm cô thật chặt, chặt đến mức muốn hòa tan cô vào trong chính mình, không bao giờ chia lìa nữa, sau khi nghe được Trình Hải An nói qua điện thoại cô sốt đến 39 độ, còn hôn mê bất tỉnh anh vô cùng sốt ruột, hận không thể mọc cánh bay về bên cô, vừa may Mặc Sênh đã tìm thấy, anh liền mua vé máy bay nhanh chóng quay về.

 Khi anh mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tư Ngôn yếu ớt nằm trên giường bệnh, hai má vốn hồng hào giờ trở nên trắng bệch, môi chỉ còn làn da khô héo, cô nhắm mắt, nhìn dáng vẻ mệt mỏi đó, lòng anh đau thắt lại, bản thân hối hận không luôn ở bên cô khi cô bị bệnh.

 Đến khi cô mở miệng nói, giọng khàn khàn đâm thẳng vào tim anh, anh không kìm nén nổi nữa, cúi người ôm lấy cô, may thấy cảm giác ấm áp mềm mại vẫn còn, Kỳ Dục thở phào.

Tư Ngôn để mặc Kỳ Dục ôm rất lâu, đến khi cô cảm thấy không thể thở được nữa mới đưa tay đẩy ngực anh: “Kỳ Dục, em khó chịu.”. Nghe thấy vậy, Kỳ Dục vội vàng buông lỏng tay, khắp mặt lo lắng hiện rõ: “Khó chịu chỗ nào?”.

Tư Ngôn ngại ngùng cười: “Em không thở nổi nữa.”.

Kỳ Dục ngẩn ra, bỗng nhiên cũng hé môi cười, cuối cùng chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Tư Ngôn thấy nước truyền sắp hết, liền ấn chuông, sau đó để Kỳ Dục trốn trong nhà vệ sinh, đợi rút kim ra, Tư Ngôn mới gọi Kỳ Dục, nhìn cằm lún phún râu của anh bỗng nhiên bật cười, nói giọng khàn khàn: “Nói không chừng không ai nhận ra anh, chưa ai từng thấy anh nhếch nhác như vậy.”.

“Nhếch nhác?” Kỳ Dục khẽ chau mày, vào lại phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi của mình qua gương, anh xoa xoa cằm đi ra,: “Em nói râu anh hả?”.

“Ừ, cũng tốt.” Tư Ngôn cười., “Có phong vị của người nam nhân trưởng thành.”

Kỳ Dục không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh Tư Ngôn, cầm lấy bàn tay vừa bị cắm kim truyền của cô, nắm trong lòng bàn tay mình, ủ ấm cho cô.

Tư Ngôn nhìn biểu cảm chăm chú trên khuôn mặt của anh, trong lòng ấm áp, trong mắt lại ươn ướt: “Em cứ nghĩ rằng ngày mai anh mới trở về.”.

“Vốn định là ngày mai.” Kỳ Dục thản nhiên nói.

“Là vì em sao?” Tư Ngôn nhếch môi cười, đuôi mắt ánh lên tia hạnh phúc., “Kỳ Dục, là vì em bị ốm cho nên anh mới vội quay về sao?”

Kỳ Dục không nói gì, động tác của tay cũng không dừng lại.

Tư Ngôn cũng không ép anh nói, cô chỉ cần biết anh vì cô là đủ rồi, cô biết rằng con người anh không biết nói những lời ngọt ngào, còn chẳng dám hy vọng anh nói những lời dễ nghe một chút.

“À, sức khỏe của bác gái vẫn ổn chứ?”

“Hả?” Kỳ Dục thất thần, sau đó mới hồi phục lại,: “Ừ, vẫn ổn.”.

Tư Ngôn thêm một lần nữa chứng thực anh về Tân Hải tuyệt nhiên không phải vì Lâm Mạn Văn, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vì động tác của anh dịu dàng hơn, cô không nên ghen tị, đó là em gái của anh, nếu cô và anh mãi ở bên nhau, vậy sau này cô ấy cũng là em gái của cô, cũng là người thân của cô. Tư Ngôn tự nói với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.