Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 7: Chương 7: Có khi, chỉ vì cái trước mắt không phải là việc tốt




Kỳ Dục nghiêng nghiêng đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng, hai tay nắm chặt đứng đó.

Tư Ngôn cho rằng anh giận rồi, liền dè dặt thu lại thần sắc, đi về phía trước một bước, đưa tay níu gấu áo anh lại:, “Kỳ Dục, anh giận à? Em…”. Cô vẫn chưa nói hết đã bị Kỳ Dục nhìn một cái liền im bặt, sợ hãi cúi đầu, nhưng tia sáng nơi khoéóe mắt vẫn không ngừng chiếu sang anh, nghĩ rằng mình cũng có chút ấm ức, trong lòng còn hung hăng trừng mắt nhìn.

Kỳ Dục thở dài, bỗng nhiên quay người, không thèm để ý đến Tư Ngôn, tiếp tục đi về phía trước.

Tư Ngôn không biết anh nghĩ gì, nhưng cũng không dám lớn tiếng gọi, đành đi theo dáng hơi lắc lư đằng sau lưng anh, cũng may Kỳ Dục bụng dạ không hẹp hòi, không đi quá nhanh, Tư Ngôn có thể theo kịp, vì thế, trong lòng Tư Ngôn thầm cười trộm.

Họ đi chưa được xa, nhưng Tư Ngôn đã cảm thấy hơi mệt, có lẽ đúng là uống hơi nhiều, không chỉ đôi chân mà đến não cũng có chút cảm giác đau đớn mơ hồ, cô đang do dự có nên bảo Kỳ Dục dừng vài bước không thì lại phát hiện anh đã đứng ở một nơi đang phát sáng trước mặt.

Tư Ngôn dụi dụi mắt, mới nhìn rõ thứ phát ra ánh sáng đó chính là một đài phun nước, cô quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện hóa ra không biết từ lúc nào mình đã ở trong một công viên, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy từ đài phun phát ra và tiếng gió thổi qua những tán lá cây xào xạc.

Cô từ từ đi về phía trước vài bước, đứng đằng sau Kỳ Dục, sau đó cùng anh nhìn ngắm đài phun nước, năm màu sắc chiếu rọi trong mắt hai người, giống như trong người của họ tỏa ra vô số những bông pháo hoa.

Tư Ngôn miệng động đậy muốn nói nhưng khi quay đầu nhìn thấy Kỳ Dục nhếch khóe môi liền dừng lại, bao nhiêu lời đều bị nghẹn lại ở cổ họng, không biết phải biểu đạt thế nào.

Từ khi bắt đầu quen biết Kỳ Dục, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh có biểu hiện an bình như vậy, cô chớp chớp mắt, nghĩ mình không nhìn sai, nhưng đáng tiếc, khi cô nhìn lại một lần nữa thì chẳng nhìn thấy gì cả, vẫn là hai môi mím chặt, biểu cảm lạnh lùng, cô nhíu nhíu mày, bắt đầu nghi ngờ thị giác của mình.

Nhưng bầu không khí tĩnh lặng như vậy thực ra khiến Tư Ngôn không chịu nổi, người của cô chuyển động, sau đó nhẹ nhàng mở lời: “Trước đây em từng nhìn thấy đài phun nước như vậy.”. Cô chỉ muốn phá vỡ bầu không khí này mà thôi, nhưng Kỳ Dục quay người lại thật mạnh, tay giữ thật chặt vai cô, ánh mắt như có lửa đốt nhìn chăm chú dường như là muốn xuyên thủng khuôn mặt cô, khiến Tư Ngôn càng thêm hoảng sợ, lời định nói cũng không thoát ra khỏi miệng, ấp a ấp úng hỏi: “Sao vậy?”. Biểu hiện của Kỳ Dục ngưng đọng, lại mang chút mong mỏi, anh khó khăn cất nhẹ tiếng hỏi Tư Ngôn, giống như sợ làm tan vỡ giấc mộng không dễ gì xuất hiện: “Cô nhìn thấy khi nào?”.

“Trong nhà ở nước Y.” Tư Ngôn nghĩ, rồi khẳng định., “Ở cửa nhà em có một bồn phun nước rất to, buổi tối sẽ phát quang, hơn nữa còn có cả âm nhạc, ồ, to hơn cái này nhiều.” Nói rồi toét miệng cười.

Ánh mắt Kỳ Dục bỗng tối lại, anh từ từ buông tay đang kìm chặt khỏi vai Tư Ngôn, khẽ lẩm bẩm: “Tôi sớm không nên ôm kỳ vọng.”.

Nhưng Tư Ngôn không nghe thấy rốt cuộc anh nói gì, “Kỳ Dục, sao vậy?”.

“Không sao.” Kỳ Dục quay người đi, xua xua tay, dường như không muốn tiếp tục đối mặt với Tư Ngôn nữa.

Tư Ngôn bĩu bĩu môi, mặc dù cô biết Kỳ Dục nhất định có việc gì đó giấu cô, nhưng cô cũng không dám tuỳ tiện hỏi, cô vẫn phải giữ chút chừng mực này. Nghĩ vậy cô càng không dám lên tiếng, giữa hai người trái lại càng thêm lúng túng khó xử. Tư Ngôn nghĩ hôm nay có lẽ chẳng thu hoạch được gì rồi, nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, nên muốn mở miệng đòi về.

Nhưng chưa đợi cô lên tiếng, Kỳ Dục đã quay người lại,: “Không còn sớm nữa, cô về đi.”. Tư Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn muốn đưa ra yêu cầu: “Anh làm taxi đưa em về được không?”. Kỳ Dục nhìn cô chăm chăm, nhưng không phản đối, chỉ quay người đi về đường cũ, Tư Ngôn nhìn thấy sự đồng ý của anh trong lòng vui sướng, vội vàng đi theo.

Vừa rồi, khi đến không hề phát hiện, hóa ra lối vào công viên là một con đường nhỏ, đèn đường vài cái còn sáng, vài cái chỉ còn là những đốm lửa nhỏ, chắc do nhiều năm rồi không sửa chữa, vì mùa hè, hai bên đều là cây to lá rậm rạp, gió buổi tối hơi lớn, thổi đám lá cây phát ra những tiếng rào rào, lại thêm sự phản chiếu của ánh đèn, cố nhiên có chút ý vị của sự âm trầm, u ám đáng sợ.

Tư Ngôn mặc dù không tin là có ma quỷ, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một người con gái, lại chưa một mình đi qua những nơi như thế này, nhìn cái bóng in trên nền đường liền cảm giác giống như có người trên người đường vậy, dọa khiến cô bám chặt lấy Kỳ Dục, nhưng không dám kéo anh, sợ rằng chỉ vì cái trước mắt mà rước lấy sự phản cảm của anh. Kỳ Dục giống như thường ngày vẫn đi qua đây vậy, không hề cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng Tư Ngôn.

Nhưng, sự sợ hãi trong lòng Tư Ngôn dường như thực sự biến thành hiện thực.

Từ trong vô số những cái bóng, bỗng nhiên thực sự xuất hiện một người, cánh tay dài của anh ta đưa ra bịt miệng Tư Ngôn, tay còn lại giữ chặt cánh tay cô, nhanh chóng lôi cô vào bụi rậm bên đường.

“Ư!” Tư Ngôn sợ muốn hét lên, nhưng vì bị người đằng sau bịt chặt miệng, nên một tiếng cũng không phát ra được, đôi mắt mờ ảo nhìn Kỳ Dục vẫn bình thản đi đằng trước, cô rất muốn anh cứu mình, nhưng anh dường như hoàn toàn không biết đằng sau mình đang xảy ra chuyện gì.

Tư Ngôn bị lôi vào bên đường, dứt khoát không thể để bị kéo vào sâu trong rừng, trong lúc hỗn loạn giơ chân hung hăng đạp vào bàn chân người sau mình, sau đó tranh thủ lúc anh ta vì bị đau mà buông lỏng tay liền nhanh chóng hét to: “Kỳ Dục, cứu em!”. May thay Kỳ Dục đã nghe thấy, anh quay người nhìn thấy Tư Ngôn khắp mặt đỏ lựng bị người ta khống chế ở trước mặt, trong lòng bỗng nhiên nhói đau.

Tư Ngôn lúc này mới thở thở phào một cái, vì cuống quá mà nước mắt tuôn ra khiến cô càng hiện rõ vẻ đáng thương. Cô nhìn chằm chằm Kỳ Dục, không nói.

Người nấp trong bóng tối lại bỗng nhiên quýnh lên, giữ thật chặt Tư Ngôn, kéo cô ở đằng trước hắn ta, lạnh lùng nói: “Bỏ tiền ra, nếu không…”. Chân Kỳ Dục nhúc nhích nhưng khi nghe thấy câu này của hắn lại lần nữa dừng bước, anh đứng yên đó, cười lạnh một tiếng:, “Nếu không? Nếu không thì sao?”.

Tư Ngôn nhíu đầu mày, haizzz, anh như vậy không phải là kích động tên kia sao? Nếu như hắn thực sự bất chấp “làm thịt” cô thì lúc đó làm thế nào? Thế nhưng cô bây giờ đang bị hắn khống chế, không có cách nào nói được.

Tên kia lấy ra một con dao kề vào cổ Tư Ngôn, cứng giọng nói: “Nếu không tao sẽ cắt cổ cô ta.”. Kỳ Dục lạnh lùng nhìn họ, vừa định nói thì lại nhìn thấy mắt Tư Ngôn bỗng nhiên mở to, giống như nhìn thấy một việc vô cùng kinh ngạc vậy, anh dường như ý thức được điều gì đó, khi vừa định quay người nhìn thì đã không kịp nữa, một vật tấn công anh từ phía sau lưng, anh bị đánh cho loạng choạng về phía trước một bước, trong miệng có vị tanh, giống như có thứ gì đó đang cuộn lên từ trong cơ thể, anh cố hết sức nuốt cảm giác đó xuống, sau đó đứng thẳng người quay lại nhìn.

Người kia không ngờ Kỳ Dục vẫn có thể đứng vững, có chút hoảng sợ, định đánh tiếp một nhát nữa thì chỉ nhìn thấy người đàn ông trước mặt đánh mạnh một quyền, hắn chưa kịp phản ứng, thì đầu nắm đấm như búa giáng vào mặt hắn, hắn lùi mạnh lại phía sau mấy bước, vừa định đứng thẳng người dậy không ngờ Kỳ Dục tiến về trước mấy bước, đã cầm cây gậy qua chỗ hắn, giáng mạnh lên người hắn.

Kỳ Dục nhìn thấy người đàn ông nằm trên đất đã bất tỉnh lập tức quay người, ném cây gậy về phía trước, vừa trúng vào tay của tên đang khống chế Tư Ngôn, “bịch” một tiếng, con dao dùng để khống chế rơi xuống đất.

Tư Ngôn vừa thấy mình thoát khỏi sự khống chế, lập tức chạy nhanh mấy bước đến bên cạnh Kỳ Dục, mặt cảm động nhìn anh.

Kỳ Dục cũng không kịp nói với cô, nắm lấy cánh tay cô chạy về phía trước.

Gió đêm hè thổi lên người Tư Ngôn cảm giác mát lành, con tim đập có chút lạ lùng, kỳ diệu, tóc của cô hơi rối nhưng không buộc lại, cô chỉ biết quay đầu nhìn một bên mặt nghiêm túc của Kỳ Dục, trong lòng nghĩ, người đàn ông tôi thích có một khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng đẹp. Đang nghĩ, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cô thực sự không muốn bị Kỳ Dục nghe thấy, anh quay đầu tức giận nhìn Tư Ngôn một cái, khiến Tư Ngôn thè thè đầu lưỡi, không cười nổi nữa.

Cũng may khi vừa đi ra thì gặp taxi, hai người như bay ngồi vào trong, Kỳ Dục không thèm suy nghĩ nói luôn địa chỉ của mình, đợi đến khi xe chạy được một lúc rồi mới nghĩ ra bên cạnh mình còn có một người.

“Đến đường Lâm An trước.” Kỳ Dục nghĩ, rồi nói với tài xế.

Nhưng vị tài xế lại không nghe:, “Ở đây và đường Lâm An ngược chiều nhau, tôi vốn muốn về nhà rồi, chẳng qua nhìn thấy các vị vội mới đưa các vị đi, không thể lúc muốn đến chỗ này lúc về chỗ kia.”. Kỳ Dục nhíu mày, muốn nói lại nhưng bị Tư Ngôn cắt ngang: “Được, chúng tôi không đổi, bác cứ đi đến địa chỉ lúc đầu.”. Nói xong, quay đầu nhìn Kỳ Dục:, “Đến khi xuống, em tự về được. Đúng rồi, lúc nãy em nhìn thấy anh bị đánh, không sao chứ, có cần đi bệnh viện không?”.

Kỳ Dục lạnh lùng quay đầu,: “Không sao, không cần đi.”. Tư Ngôn tự chuốc lấy phiền phức, trong lòng vô cùng buồn rầu, lại nghĩ đến vừa rồi khi anh kéo mình chạy, vô cùng xúc động, vốn tưởng rằng phát sinh sự việc như vậy sẽ khiến Kỳ Dục có chút không giống như vậy, không ngờ không khí như vậy trái lại càng kỳ lạ.

Xe dừng ở bên ngoài tiểu khu Kỳ Dục sống, hai người vừa xuống chiếc xe đó liền cuốn tung bụi lao đi. Tư Ngôn đứng trong bóng tối liền làm mặt quỷ, trong lòng nghĩ bây giờ chỉ có hai người họ, để xem anh lạnh nhạt với mình như thế nào.

“Đến nhà tôi rồi, cô tự mình về vậy.” Kỳ Dục lãnh đạm nói. Tư Ngôn kinh ngạc kêu lên: “Ở đây không gọi được xe, anh thực sự muốn để em một mình đi về à?.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.