Vừa đến trường, tôi đã cảm thấy có chút là lạ, tất cả mọi người dường như đang chuẩn bị cho điều gì đó, họ cười thần bí với nhau, còn có khẩu hiệu, băng rôn, bóng bay đủ loại. Quả nhiên, họ đang chờ cô ấy đến, vừa thấy cô ấy, họ liền thả bóng bay cùng với một tấm áp phích lớn màu hồng phấn, nếu tôi không nhầm, dòng chữ trên đó hẳn là một lời tỏ tình.
Rồi Dương Quân Phong bước ra, trên tay anh ta là một bó hồng lớn, anh ta muốn chân chính trở thành bạn trai của cô ấy. Thực ngu ngốc, tôi hiểu rõ cô ấy, cô ấy không thích hoa hồng, cô ấy thích hoa lan! Anh ta vốn thông minh như vậy, lẽ nào tình yêu thật sự làm chỉ số thông minh của anh ta giảm sút rồi ư?
Thế nhưng cô ấy lại cười, cười đến hạnh phúc, cô ấy ôm chầm lấy anh ta, gật đầu liên tục, tôi thậm chí có thể thấy một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống từ khóe mắt của cô ấy, cô ấy đã luôn chờ ngày này từ rất lâu rồi...
Trái tim tôi khẽ nhói, lặng lẽ cảm thấy chua xót và thương hại cho chính mình. Nếu cô ấy yêu một người, người đó làm gì cô ấy cũng cảm thấy tốt, không có được tình yêu của cô ấy, đồng nghĩa với việc tôi mãi mãi chẳng là gì đối với cô ấy cả... Mặc dù tôi luôn tự nhủ mình có thể chịu đựng được, mình chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, nhưng cho đến tận lúc này đây, tận mắt chứng kiến cô ấy thuộc về người đàn ông khác, tôi vẫn cảm thấy đau...
( Táo: Khi Táo nhận ra rằng Táo vẫn chưa đặt tên cho nam chính cả nhà ạ @@ Cứ xưng tôi mãi thôi, đặt tên gì giờ? Mọi người cho Táo ít ý kiến đi. )