Nếu Anh Là Thế Thân, Em Có Yêu Anh Không?

Chương 4: Chương 4




* Dành tặng chương này cho em Atesca9791, người đã có công lớn trong việc đưa mình đến với BJYX, cũng là người trực tiếp đẩy mình xuống hố fanfic. Hy vọng ngày mai mọi chuyện sẽ ổn em nhé. Chúc mọi điều bình an và tốt đẹp nhất <3.

(Có chút buồn vì trúng ngay chap cẩu huyết nhất, mà thời thế nó thế, biết làm sao).

Tiêu Chiến thật lâu không lên tiếng.

Anh sững sờ nhìn Vương Nhất Bác, nhìn hắn cau mày ngồi bên mép giường, vai căng chặt, lưng thẳng tắp, mặc áo khoác gió có đai lưng, tôn lên dáng người mảnh khảnh thon dài. Hắn gia nhập làng giải trí đã mấy năm rồi, gầy đi không ít, cả đường nét khuôn mặt và hình dáng ngày càng trở nên rắn rỏi, mặt mày đã thấp thoáng dấu tích tháng năm nhàn nhạt, như gió cuốn mây bay, một chạm liền sẽ tan biến, rồi lại theo thời gian mà ngưng đọng. Hắn ngày càng trưởng thành, cũng ngày càng lạnh lùng.

Tiêu Chiến còn nhớ rõ bộ dạng của Vương Nhất Bác hai năm trước, khi đó hắn vừa tròn hai mươi, mỗi lúc nhăn mày phát giận thường nghĩ là mình trông rất ngầu, nhưng trong mắt Tiêu Chiến đa phần lại giống như đang làm nũng. Tiêu Chiến lớn hơn hắn mấy tuổi, lần đầu tiên gặp đã coi hắn như em trai của mình, anh thường không nhịn được muốn véo thử cặp má sữa trẻ con trắng nộn, nhưng cuối cùng vẫn không dám. Kim chủ dù sao cũng là kim chủ.

Vương Nhất Bác của hiện tại không còn bộ dáng như trước nữa, hắn ở trong giới giải trí vật lộn suốt hai năm, đã thành thục biết kiềm chế, biết chừng mực. Cho dù lúc này đã biết Tiêu Chiến che giấu một chuyện hoang đường như vậy, hắn cũng không quá kích động, chỉ giương vẻ mặt không cảm xúc nhìn Tiêu Chiến, rất bình tĩnh mà nói: “Tiêu Chiến, đứa bé này không thể giữ.”

Tiêu Chiến đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, anh cũng không quá thất vọng, thậm chí không hỏi tại sao, chỉ nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, gằn từng chữ một mà nói: “Không được.”

Theo hắn đã hai năm, Tiêu Chiến chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy đối với hắn. Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu: “Tiêu Chiến, anh vì sao lại muốn giữ đứa bé này? Anh còn rất trẻ, nếu không có đứa bé, sau này chúng ta chia tay anh vẫn có thể sống tự tại, nhưng nếu anh giữ đứa bé này ở lại, tương lai sẽ không thể.....”

“Thì ra em cũng biết.” Tiêu Chiến cắt ngang lời hắn, cúi đầu cười, trong nụ cười có chút cay đắng, “Vương Nhất Bác, thì ra em cũng biết, chúng ta sẽ chia tay.”

“Nếu không thì sao?” Vương Nhất Bác theo bản năng mà hỏi lại, giọng điệu thản nhiên, “Tiêu Chiến, chúng ta vĩnh viễn sẽ không ở bên nhau, anh chắc cũng hiểu rất rõ. Rốt cuộc, tôi không thích anh, anh cũng không thích...”

Vương Nhất Bác đột ngột dừng lại, nhìn Tiêu Chiến với vẻ không tin được.

“Đúng, anh thích em.” Ánh mắt Tiêu Chiến vô cùng thản nhiên, thậm chí còn có cảm giác anh đang nhún nhún vai giống như nói đùa, “Em đừng nhìn anh như vậy, thích một người cũng không phải là phạm pháp.”

“Anh muốn sinh một đứa con với người mình thích, cũng không phải không có lý, đúng không?”

Nếu ánh mắt của Vương Nhất Bác dừng lại trên gương mặt Tiêu Chiến thêm chốc lát, nếu hắn có thể lưu tâm hơn đến giọng điệu của Tiêu Chiến, hẳn sẽ phát hiện trong nụ cười và ánh mắt của Tiêu Chiến ẩn chứa bao nhiêu bất đắc dĩ, cố tỏ vẻ nhẹ nhàng thoải mái như không nhưng âm thanh cuối cùng cất lên có bao nhiêu run rẩy.

Đáng tiếc hắn không làm vậy.

Hắn chỉ nhíu mày nhắm mắt, lấy tay chống trán, ngữ khí nặng nề như gặp phải chuyện nan giải: “Tiêu Chiến, tôi cứ tưởng rằng anh là người biết chừng mực.”

Chừng mực? Thích một người từ lúc nào còn có thể giữ đúng chừng mực?

Tiêu Chiến siết chặt tay, tặc lưỡi hai tiếng: “Thích cũng là một loại đam mê. Khi cảm xúc dâng tới, cũng giống như tiêu chảy, không thể nào ngăn lại. Chừng mực là cái gì, có ăn được không? Vương Nhất Bác, anh nói anh thích em, em lại giảng giải cho anh về chừng mực? Em có phải...... không, em nhất định là muốn chọc cười anh sao.”

Vương Nhất Bác sợ nhất chính là miệng lưỡi của Tiêu Chiến, thường xuyên già mồm dẻo miệng mà nói cho hắn nghẹn họng, kể cả lúc hắn tâm phiền ý loạn như hiện tại cũng phải bất lực nặn ra một nụ cười: “Tiêu Chiến, bây giờ tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

“Anh cũng không nói là anh không nghiêm túc.” Tiêu Chiến lập tức tỏ vẻ đứng đắn, “Em hãy nghe anh nói, không phải em từng nói Đào Nhiên không muốn có con vì sợ ảnh hưởng đến phát triển sự nghiệp sao, mà em hiện tại cũng có ý nghĩ như vậy? Vừa lúc cả hai đều không muốn, anh lại có sẵn một đứa bé? Nếu em không muốn thừa nhận nó cũng không sao, anh sẽ để đứa bé này gọi em và Đào Nhiên là cha nuôi, nhận một người cha đỡ đầu để sau này khi cả hai nghỉ hưu có người bồi. Con anh nuôi dưỡng, tiện nghi hai người nhận. Vương Nhất Bác, anh nói cho em biết, vui vẻ nhận đi, đây là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống....”

“Tiêu Chiến!”

Vương Nhất Bác dường như đã chịu đựng tới cực hạn, lập tức đứng lên, trên trán nổi lên một đường gân xanh, ánh mắt như tóe lửa: “Anh nói đủ chưa? Anh thật sự cho rằng tôi đang nói đùa sao? Hay anh định dùng đứa bé này trói buộc tôi? Tiêu Chiến, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám cho Đào Nhiên biết chuyện này, đừng trách tôi không niệm tình cũ!”

Tiêu Chiến bị hắn xả một tràng vào mặt cũng không quá kích động, anh ngồi trên giường bệnh nhàn nhạt cho hắn một cái liếc mắt: “Em có niệm tình cũ hay không có gì quan trọng? Dù sao giữa hai chúng ta cũng không có cái gọi là 'tình cũ'.”

“Anh...” Vương Nhất Bác trước nay chưa từng nói lại được Tiêu Chiến, bị anh chặn một câu, không nói được lời nào.

“Em cũng không cần phải gấp gáp, Vương Nhất Bác, cứ coi như anh vừa nói hươu nói vượn đi.”

Tiêu Chiến thấy hắn bị mình chọc giận đến đỏ cả mặt, cuối cùng cũng cho hắn một bậc thang để xuống, dù sao bao lâu nay anh vẫn luôn là người cúi đầu trước, đã quen rồi. Anh khẽ thở dài nói: “Anh biết em không thích anh, cho nên anh cũng không định để em biết chuyện có đứa bé, càng không nghĩ đến dùng đứa nhỏ này để trói buộc em. Anh cũng biết chúng ta sớm muộn gì cũng có ngày chia tay... Vương Nhất Bác, em yên tâm, anh có thể tự mình nuôi nấng đứa bé, sẽ không làm phiền, dây dưa em quá nhiều. Anh biết, chuyện anh thích em cũng không liên quan gì đến em cả.”

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến mềm lòng với hắn, tâm địa liền cứng rắn, ôn tồn cùng anh thương lượng: “Tiêu Chiến, anh cũng yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh, sau này khi chia tay tiền tôi cũng sẽ cho anh không ít, anh cứ suy nghĩ cho kỹ-- coi như là vì chính anh sau này có thể sống tự do hơn một chút, đừng khăng khăng giữ đứa bé này lại, được không?”

“Tôi thật sự không thể để Đào Nhiên biết chuyện này.” Hắn nói.

“Anh đã nói, anh sẽ không để Đào Nhiên biết. Sau khi đứa bé ra đời, anh sẽ đưa nó đi thật xa, nhất định không bao giờ để Đào Nhiên thấy bọn anh. Như vậy có được không?” Tiêu Chiến muốn nắm tay Vương Nhất Bác, nhưng lại thấy hắn theo bản năng né tránh, bàn tay đưa ra khoảng không lại chậm rãi thu về, ánh mắt bi ai hàm chứa cả cầu xin, “Anh thực sự chỉ muốn giữ lại chút tưởng niệm cho riêng mình mà thôi, dù sau này chúng ta không thể gặp lại, anh nhìn bóng dáng đứa bé cũng có thể nhớ đến em... Như vậy cũng không được sao? Vương Nhất Bác, như vậy cũng không được sao? “

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hai mắt chứa đầy lệ nóng, hai chữ “Không được” nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được. Nhưng hắn lại nhớ tới gương mặt tươi cười ôn hòa của Đào Nhiên, liền giơ tay lên che mặt, đối với Tiêu Chiến thái độ càng ôn hòa, lại càng kiên định: “Tiêu Chiến, anh đừng làm tôi khó xử.”

“Anh biết rồi, Vương Nhất Bác, anh biết...”

Tiêu Chiến vô thức che kín ngực, toàn thân đều theo hô hấp run rẩy vài cái, anh nhắm mắt lại gật đầu, lúc mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt đã yên tĩnh, giống như một vũng nước tù đọng.

“Đứa bé này anh sẽ không giữ lại”, anh nói.

“Vương Nhất Bác, chúng ta chấm dứt đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.