Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Chương 25: Chương 25: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 1




Giao thừa đã đến rất gần, công ty bắt đầu những ngày nghỉ lễ. Đồng Phi Phi đến chỗ bà Tống, hai người bận rộn cả một ngày, vừa nặn xong há cảo bưng vào bếp thì điện thoại của Đồng Phi Phi từ trong phòng khách đổ chuông. Cô vội vàng rửa tay rồi chạy ra ngoài nghe điện thoại, là Kha Nhã Doanh gọi.

“Phi Phi, bây giờ cậu có tiện để nói chuyện không?” Giọng của Kha Nhã Doanh có vẻ cố ép cho nhỏ đi. Đồng Phi Phi cũng bất giác hạ thấp giọng: “Được, có chuyện gì vậy?”

“Ừ, mình muốn bàn với cậu chuyện này.”

“Là chuyện gì?”

“Tối nay mình định dành thời gian để đến chỗ Tiểu Quả một chút…”

“Tối nay ư?” Đồng Phi Phi hơi ngạc nhiên. “Nhưng tối nay là đêm Giao thừa mà!”

“Đúng vậy, chính là vì tối nay là Giao thừa cho nên mình mới nghĩ là nên ở cùng anh ấy. Cậu cũng biết đấy, Tiểu Quả vốn là cô nhi, đã rất lâu rồi anh ấy không được vui vẻ đón năm mới. Vừa rồi mình thấy bên nhà mình thật là náo nhiệt, vui vẻ lại nghĩ đến Tiểu Quả bây giờ đang một mình cô độc trong căn phòng lạnh lẽo thì cảm thấy buồn vô cùng! Cậu nói xem, lúc trước anh ấy chưa có bạn gái thì không sao nhưng bây giờ anh ấy đang hẹn hò với mình thì làm sao mình lại có thể để anh ấy một mình đón năm mới một cách tội nghiệp như vậy chứ? Cậu nói xem như vậy thì mình có thể ăn nổi bữa tất niên hay không chứ? Mình… mình thực sự cảm thấy rất khổ tâm…”

“Khoan nào, đợt một chút, cậu đừng khóc thế chứ!” Đồng Phi Phi nghe thấy tiếng nghẹn ngào càng lúc càng to vang lên ở phía bên kia điện thoại thì cũng đau đầu, lên tiếng nhắc nhở: “Cậu đừng có mà làm ầm lên thế! Bố mẹ cậu có ở nhà không vậy?”

“Bố mình đã đi ra ngoài rồi, mẹ mình thì đang ở trong bếp.” Kha Nhã Doanh hỉ mũi, giọng nói vẫn oang oang: “Phi Phi…”

Đồng Phi Phi bị giọng nói nhõng nhẽo của Kha Nhã Doanh làm cho nổi hết cả da gà, vội vàng lên tiếng xin tha: “Được rồi, được rồi, cậu nói đi, muốn mình giúp cậu thế nào đây?”

“Ừ, thì là… thì là muốn cậu giúp mình hẹn cái tên Mạnh Tuần đó một lần nữa…”

“Hẹn Mạnh Tuần ư?” Đồng Phi Phi giật mình. “Cậu muốn để Mạnh Tuần đứng ra làm lá chắn cho cậu ư? Sau đó thì sao? Cậu đi gặp Tiểu Quả, để Mạnh Tuần một mình ra ngoài đón gió đông đợi cậu hẹn hò xong rồi đưa cậu về hay sao?”

“Vậy mình có thể mời anh ta đi bar, đi hát karaoke, dù sao cũng sẽ không để anh ta phải một mình đợi ở bên ngoài đâu…”

“Đại tiểu thư ơi, đây không phải là điều quan trọng! Cậu thật là… không ổn chút nào, làm sao mà mình có thể mở lời với người ta được chứ?”

“Phi Phi à, Phi Phi tốt của mình…”

“Không được, không được, thực sự không được đâu! Hay là chúng ta thử nghĩ cách khác xem sao…”

“Không còn cách nào khác đâu!” Kha Nhã Doanh cầm điện thoại, ngồi thu chân trên giường trong phòng ngủ, hạ thật thấp giọng lên tiếng khẩn cầu: “Phi Phi, mình đã nghĩ suốt một ngày rồi, với tình hình tối nay, mình chỉ có thể nói là đi ra ngoài gặp Mạnh Tuần thì bố mẹ mình mới đồng ý để mình ra ngoài. Nếu không thì mình cũng không phải để đến bây giờ mới gọi điện cho cậu rồi. Mình thực sự không còn cách nào khác nữa rồi! Hay là thế này vậy, nếu cậu thực sự không thể mở lời thì cậu đưa số điện thoại của Mạnh Tuần cho mình, để mình tự nói với anh ta, được không?”

“Sao cậu lại cố chấp như thế nhỉ?” Đồng Phi Phi hơi sốt ruột. “Cậu và Tiểu Quả sau này vẫn còn ngày dài tháng rộng mà, chỉ một, hai ngày cũng đâu có ảnh hưởng gì chứ?”

“Nhưng mà hôm nay thực sự là ngày rất quan trọng! Phi Phi, mình vẫn còn nhớ cậu đã từng nói với mình, lúc Tống Quân An thổ lộ với cậu cũng là vào đêm Giao thừa. Đêm đó, anh ấy nhân lúc mẹ đi ngủ rồi lén ra khỏi nhà, chạy một mạch đến cửa nhà cậu, rồi kéo cậu lên sân thượng và đốt pháo hoa suốt cả đêm. Sau đó cậu còn nói với mình rằng, đó là lần đầu tiên cậu được đón Giao thừa vui đến thế kể từ sau khi bố mẹ cậu qua đời. Phi Phi, Tiểu Quả cũng giống cậu, cũng mất bố mẹ từ khi còn nhỏ. Đây là đêm Giao thừa đầu tiên mình được đón cùng anh ấy kể từ khi bọn mình yêu nhau, mình hy vọng anh ấy cũng có thể như cậu hồi đó, cảm nhận được sự vui vẻ, niềm hạnh phúc khi ở bên cạnh mình.”

Đồng Phi Phi giữ điện thoại trong tay, im lặng hồi lâu. Phải mất một lúc lâu, đến khi Kha Nhã Doanh tưởng là điện thoại của Đồng Phi Phi đã ngắt liên lạc rồi liền vội vã gọi vang trong điện thoại: “A lô? A lô?” Lúc này Đồng Phi Phi mới hít vào một hơi rồi nhẹ nhàng đáp: “Được rồi, mình sẽ cho cậu số điện thoại của Mạnh Tuần, cậu tự gọi cho anh ấy nhé!”

Bà Tống bước từ trong bếp ra, thấy Đồng Phi Phi cầm điện thoại, ngồi lặng lẽ hồi lâu trên sofa thì lên tiếng vẻ quan tâm: “Sao vậy? Vừa rồi là điện thoại của ai thế?”

“À, là của Nhã Doanh ạ!” Đồng Phi Phi định thần lại, cười với bà Tống. “Cái con bé đó tối nay muốn đón Giao thừa cùng với Tiểu Quả nhưng bố mẹ nó chưa hề biết chuyện của nó với Tiểu Quả nên nó đang chán nản, không biết phải lẻn ra ngoài bằng cách nào.”

“Thực ra thằng bé Tiểu Quả đó cũng rất tốt.” Bà thở dài một tiếng. “Mẹ cũng cảm thấy là Nhã Doanh và nó rất hợp nhau.”

Đồng Phi Phi mỉm cười, không nói gì. Vì Tiểu Quả trông rất giống Quân An nên bà Tống cũng có cảm giác rất thân thiết đối với anh. Mỗi lần Kha Nhã Doanh đưa Hạ Tiểu Quả đến chỗ họ chơi thì bà đều rất vui vẻ làm cả một bàn toàn những thức ăn ngon.

Im lặng hồi lâu rồi bà mới lên tiếng: “Vậy bố mẹ Nhã Doanh không biết chuyện yêu đương của nó thì làm cách nào mà lẻn ra ngoài để gặp Tiểu Quả vậy?”

“Thì đang nghĩ cách ạ! Cũng không phải là cô ấy hết cách đâu, thế nên cô ấy mới gọi điện thoại cho con để ca cẩm!”

“Ôi, theo mẹ thì nó nên thành thật với bố mẹ nó thì hơn. Làm cha mẹ thì đâu nỡ để con cái phải chịu khổ chứ?” Thần sắc của bà Tống có chút xúc động. Đồng Phi Phi thấy vậy mỉm cười, ôm lấy cánh tay bà, thân mật cất tiếng nũng nịu: “Mẹ nghĩ rằng ai cũng thấu tình đạt lý được như mẹ sao? Thôi kệ, không quan tâm đến chuyện của cô ấy nữa, tối nay mẹ con ta cùng vui vẻ đón năm mới thôi!”

Bà Tống mỉm cười, gật đầu, đứng dậy đi vào trong bếp. Đồng Phi Phi cũng nhanh chóng đứng lên, đang chuẩn bị đi vào bếp giúp bà thì điện thoại trong tay cô lại đổ chuông. Cô đưa điện thoại lên xem, hai chữ “Mạnh Tuần” đang nhấp nháy trên màn hình. Nhìn thấy bà đã bước vào trong bếp, cô ấn nút nghe, giọng nói thật nhỏ: “Tổng giám đốc Mạnh?”

“Vừa rồi Kha Nhã Doanh có gọi cho anh, nói anh ra ngoài để làm quả pháo khói đánh lạc hướng cho cô ấy, chuyện này em có biết không?” Giọng nói của Mạnh Tuần rất bình tĩnh. Đồng Phi Phi nghe nhưng lại cảm thấy trong lòng thấp thỏm, cô nhẹ nhàng: “Vâng” một tiếng, xem như câu trả lời.

“Anh cũng có thể đồng ý với cô ấy. Nhưng em nói xem đêm Giao thừa thế này, một mình anh đi ra ngoài, đại tiểu thư như cô ấy cũng không rảnh để gặp anh, vậy thì anh có thể đi đâu được chứ? Hay là em ra ngoài, ngồi cùng anh đi!” Mạnh Tuần nói một cách rất dịu dàng, điềm tĩnh nhưng Đồng Phi Phi vẫn có thể cảm nhận được sau giọng nói hết sức bình tĩnh đó của anh có chút gì đó mong đợi.

“Tổng giám đốc Mạnh, tôi xin lỗi! Tối nay có lẽ tôi không thể ra ngoài được, tôi đang ở cùng người thân.”

“Người thân ư? Không phải là em đã không còn ai thân thích sao?”

Đồng Phi Phi lại nhìn về phía nhà bếp, cầm điện thoại, chậm rãi đi ra ngoài ban công rồi mới nói tiếp: “Tôi vẫn còn một người thân, dù bà ấy không phải là mẹ đẻ của tôi nhưng bây giờ đối với tôi, bà ấy cũng như là mẹ đẻ vậy.”

“Mẹ em ư?” Mạnh Tuần nhíu mày, khẽ cười một tiếng. “Đồng Phi Phi, muốn từ chối anh thì cũng không nên tìm cái cớ như thế này chứ? Kha Nhã Doanh đã nói với anh rồi, em đang ở chỗ bạn em mà.”

Đồng Phi Phi giữ điện thoại, không biết phải đối đáp thế nào. Kha Nhã Doanh không hề biết chuyện ba ngày trước Mạnh Tuần đã thổ lộ với cô nên vừa rồi tự mình hẹn với Mạnh Tuần, không hề cảm thấy có vấn đề gì quá lớn. Bây giờ Kha Nhã Doanh rất tích cực muốn che đậy chuyện của cô nên việc hy vọng Mạnh Tuần có thể đến tìm Phi Phi cũng là điều dễ hiểu thôi. Nhưng bản thân Đồng Phi Phi lại không thể coi chuyện của ba ngày trước như chưa từng xảy ra.

“Không phải là bạn đâu, là mẹ tôi đấy.” Đồng Phi Phi khẽ cắn môi để giọng mình trở nên điềm tĩnh hơn rồi mới lên tiếng tiếp: “Bà ấy là mẹ của bạn trai tôi. Dù bạn trai tôi đã qua đời rồi nhưng tôi và bà vẫn luôn ở bên cạnh, nương tựa vào nhau. Tôi đã coi bà là người thân duy nhất của tôi trên thế gian này rồi. Thế nên tôi xin lỗi!”

Không đợi Mạnh Tuần lên tiếng nói thêm điều gì, Đồng Phi Phi đã buông tay, ngắt điện thoại.

Ba hôm trước, Mạnh Tuần đã kéo tay cô, nói với cô rằng, cô có thể tiếp tục đóng giả, nhưng với anh thì đó là sự thật, anh thật sự thích cô. Lúc đó, thật sự không phải là cô không hề mảy may cảm động. Vào một ngày lạnh như vậy, cô lạnh tới mức cơ thể run lên cầm cập, chỉ có nơi bàn tay mà anh nắm lấy là ấm áp. Lòng bàn tay to và dày của anh thật ấm áp làm sao, đến mức mu bàn tay của cô nóng rát. Vào giây phút đó, cô dường như muốn được chìm đắm trong sự ấm áp ấy. Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là dường như mà thôi. Cuối cùng, cô vẫn vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của anh, lạnh lùng nói với anh một câu đơn giản: “Tôi xin lỗi!” như vậy.

Cô dựa người vào cửa sổ, từng chùm pháo hoa rực rỡ nổ trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, tiếng pháo nổ rộn ràng, tiếng người ồn ã đầy phấn khích, còn cả tiếng cười nói vui vẻ trong cái gió lạnh thấu xương kia cùng ùa đến bên cô, mùi lưu huỳnh của xác pháo bao phủ không trung. Cô nhìn ra ngoài bầu trời đêm lúc này sáng như ban ngày dưới ánh sáng rạng rỡ, lấp lánh của pháo hoa, khẽ lên tiếng: Quân An, chúc mừng năm mới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.