Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Chương 28: Chương 28: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 4




Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi về đến dưới khu nhà của bà Tống, đang định lái xe rời đi thì điện thoại của anh chợt rung lên. Anh nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, vừa dập máy, chuẩn bị nhấn ga thì một chiếc xe cấp cứu kêu inh ỏi trờ tới chặn đường. Thế là anh nhả ga, dù sao anh cũng không vội, đợi xe cấp cứu rời đi, anh mới đi cũng được. Anh nhìn người nhân viên cứu hộ trên xe cấp cứu mang cáng vội vàng lao vào tòa nhà, đang nghĩ liệu có phải là người già của nhà nào đấy đột nhiên phát bệnh phải đưa đi cấp cứu thì nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang cùng với nhân viên cứu hộ nâng cáng chạy ra, nhanh chóng chui vào trong xe cấp cứu.

Đồng Phi Phi ư? Mạnh Tuần giật mình, không kịp nghĩ ngợi gì, vội nhấn ga theo ngay phía sau xe cấp cứu, lao đến bệnh viện.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khi Mạnh Tuần đỗ xe, chạy vào trong viện thì bà Tống đã được đưa vào phòng cấp cứu, chỉ còn lại một mình Đồng Phi Phi, vẻ mặt thất thần đứng đợi trước cánh cửa phòng đóng chặt.

“Sao anh lại đến đây?” Đồng Phi Phi hơi ngạc nhiên. “Chẳng phải là anh đã về rồi sao?”

“Anh ở dưới nhà em nghe điện thoại, đang định đi thì nhìn thấy em đẩy cáng lên xe cấp cứu.” Mạnh Tuần nói một cách nhanh gọn rồi lại hỏi: “Người ở bên trong là mẹ em à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đồng Phi Phi gật gật đầu: “Vừa rồi mẹ tôi ở nhà đột nhiên bị ngất, tôi vội gọi 120[1], có vẻ như là bệnh huyết áp cao lại tái phát. Bây giờ bác sĩ đang cấp cứu ở bên trong.”

[1] Số điện thoại cấp cứu ở Trung Quốc.

Mạnh Tuần nhìn vẻ lo lắng của Đồng Phi Phi, lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, em đưa đến viện kịp thời như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Đồng Phi Phi cười với Mạnh Tuần: “Tôi không sao, anh không cần phải ở đây cùng tôi đâu. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh về đi.”

Mạnh Tuần lắc đầu: “Anh cũng không có việc gì, đợi lát nữa xem bác sĩ ra nói gì.”

Đồng Phi Phi nhìn thấy vẻ kiên quyết của Mạnh Tuần nên cũng không khuyên anh nữa. Lúc này, cô chỉ biết lo lắng cho bệnh tình của bà Tống mà thôi, sự chờ đợi trong lo lắng này khiến thời gian dường như trôi chậm hơn rất nhiều. Hai người đứng đợi phía bên ngoài phòng cấp cứu gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra. Đồng Phi Phi vội vàng lao đến phía trước: “Bác sĩ, tình hình mẹ tôi thế nào rồi?”

Vị bác sĩ tay cầm tấm phim CT, chỉ vào một vị trí trong tấm phim: “Xuất huyết não. Nhưng tình hình của bệnh nhân lúc này không thích hợp để phẫu thuật nên chúng tôi quyết định không phẫu thuật, để theo dõi và tiếp tục điều trị. Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng theo dõi rồi.”

“Nếu không phẫu thuật thì liệu có nguy hiểm không ạ?” Câu hỏi của Mạnh Tuần khiến vị bác sĩ nheo mắt lại, nhìn anh một lượt rồi điềm nhiên đáp: “Xuất huyết não đương nhiên là nguy hiểm rồi. Nhưng tình hình trước mắt của bệnh nhân không thích hợp để phẫu thuật ngay, chỉ có thể theo dõi, việc điều trị sau này sẽ phải xem tình hình của bệnh nhân. Nếu có thể được thì tốt nhất hai người nên chờ ở đây. Nếu cần thiết phải phẫu thuật thì có thể ký tên kịp thời.”

“Được ạ, cảm ơn bác sĩ! Tôi là con gái của bệnh nhân, tôi sẽ luôn chờ ở đây! Vậy bây giờ có thể đi vào trong thăm bệnh nhân được không ạ?”

Bác sĩ lắc đầu: “Tốt nhất không nên vào trong vì bây giờ bệnh nhân cần yên tĩnh tuyệt đối. Các vị ở bên ngoài đợi là được rồi, nếu có tình hình gì thì chúng tôi sẽ thông báo cho các vị.”

“Ồ, được, vậy làm phiền bác sĩ rồi, cảm ơn bác sĩ ạ!” Đồng Phi Phi chỉ biết gật đầu nhìn theo bóng vị bác sĩ xa dần rồi mới quay trở lại ghế trước cửa phòng cấp cứu, chậm rãi ngồi xuống. Mạnh Tuần nhìn sắc mặt ủ ê của Đồng Phi Phi rồi cầm điện thoại bước ra ngoài.

Một lúc sau, Mạnh Tuần tay xách theo một túi ni lông quay trở lại bên Đồng Phi Phi: “Anh vừa gọi điện thoại cho bác sĩ chủ nhiệm khoa Ngoại của bệnh viện này, ông ấy nói với tình trạng của mẹ em lúc này thì chỉ có thể theo dõi thôi. Em đưa mẹ đến rất kịp thời nên chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Sáng ngày mai ông ấy cũng sẽ bớt chút thời gian đến đây để xem tình hình của mẹ em xem thế nào.”

“Ồ, tốt quá! Thật là cảm ơn anh!” Đồng Phi Phi lúc trước còn tưởng Mạnh Tuần đã đi rồi, không ngờ anh đi gọi điện thoại, cứ cuống quýt gật đầu đầy vẻ cảm kích.

“Em khách khí vậy?” Mạnh Tuần mở chiếc túi ni lông trong tay, lấy ra một chiếc bánh mì, một hộp sữa. “Em vẫn chưa ăn tối đúng không, ăn một chút nhé?”

Đồng Phi Phi lắc đầu: “Anh ăn đi, bây giờ tôi không nuốt nổi.”

“Anh biết là bây giờ em không có tâm trạng, nhưng ít ra cũng phải ăn một chút chứ? Khi cô tỉnh lại còn cần em chăm sóc, em hành hạ bản thân mình như vậy sao được chứ?” Mạnh Tuần đặt bánh mì và hộp sữa vào tay Đồng Phi Phi, đồ vẫn còn nóng. Đồng Phi Phi nhìn kỹ túi bọc ngoài mới biết những đồ này không phải dễ dàng mua được ở cửa hàng trong bệnh viện mà phải mua ở tiệm bánh mì, chẳng trách mà Mạnh Tuần cứ bắt cô phải ăn ngay cho nóng. Cô nâng hộp sữa lên, hơi ấm từ lòng bàn tay tỏa ra, lan khắp cơ thể. Cô cầm bánh mì, khẽ cắn một tiếng, bánh mì vừa ra lò rất thơm, xốp mềm, lúc này cô mới phát hiện ra mình cũng hơi đói. Cô từ tốn ăn hết chiếc bánh mì rồi uống chỗ sữa vẫn còn nóng, dạ dày nguội ngắt ấm hẳn lên, cô ngẩng lên, nói với Mạnh Tuần một cách chân thành: “Cảm ơn anh!”

Mạnh Tuần cười, ngồi thẳng người: “Em có cần nghỉ ngơi một chút không? Anh có thể cho em mượn vai đấy, cứ tự nhiên dựa vào, không lấy tiền.”

Đồng Phi Phi nhìn anh chàng Mạnh Tuần hiếm khi đùa được một câu, khẽ cười. Hơn năm năm rồi, cô luôn chỉ có một mình âm thầm, lặng lẽ. Cô không có đường lùi, cũng không có chỗ dựa, cô cũng không thể bị đè nén, cũng không thể được lựa chọn từ bỏ. Thế nên dù có khổ cực, mệt mỏi, khó khăn hơn đi chăng nữa thì cô cũng một mình cắn răng chịu đựng. Đã rất lâu rồi không có ai nói với cô rằng: “Em có thể dựa vào anh mà nghỉ ngơi một chút.”

Nhắm mắt lại, Đồng Phi Phi cố ép nỗi chua xót, đau khổ xuống tận đáy lòng. Bà Tống vẫn đang ở trong phòng theo dõi, không biết sống chết thế nào nên cô cũng không thể để bản thân mềm yếu một cách dễ dàng như vậy, cô không có tư cách để mềm yếu. Khẽ thở ra một hơi, cô ngồi thẳng người, ngẩng đầu mỉm cười với Mạnh Tuần: “Cảm ơn anh! Tôi không sao, vẫn có thể trụ được.”

Mạnh Tuần nhìn vẻ bình tĩnh của Đồng Phi Phi, bỗng nhớ đến cái đêm mất điện cách đây rất lâu rồi, anh bối rối hoang mang chạy vào văn phòng tối om thì phát hiện cô đang ngủ ngon lành. Anh đã từng không hiểu tại sao cô lại có thể chịu đựng và kiên cường như vậy, nếu là những cô gái cùng trang lứa khác thì lúc đó chắc chắn sẽ cần người yêu đến bảo vệ, chăm sóc nhưng cô có vẻ như đã quen với việc một mình đối mặt, gánh vác tất cả, không hề sợ hãi sẽ phải đối mặt với khó khăn như thế nào, cho dù thực sự cô cũng sợ hãi, lo lắng nhưng vẫn có thể khiến bản thân mình trấn tĩnh lại, biết phải ứng phó và giải quyết mọi việc cho hợp lý. Sự bình tĩnh này không biết đã được tôi luyện sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ? Sự độc lập, kiên cường này cũng được hình thành sau khi trải qua bao nỗi khổ đau?

Hôm đó, Mạnh Tuần ngồi cùng với Đồng Phi Phi bên ngoài phòng theo dõi suốt đêm. Khi Đồng Phi Phi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi sau khi đã quá mệt mỏi, Mạnh Tuần nhẹ nhàng choàng chiếc áo khoác của mình lên người cô. Nhìn vết thâm mờ mờ dưới quầng mắt của Đồng Phi Phi, lần đầu tiên Mạnh Tuần nhận ra rằng, cảm giác yêu thương một người là như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.