Mạnh Tuần lần này đến Mỹ năm ngày, trong năm ngày anh rất ít gọi điện thoại cho Đồng Phi Phi, thậm chí nhắn tin cũng rất ít. Lúc đầu, anh cố
tình muốn tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng sau này anh phát hiện
Đồng Phi Phi chưa từng chủ động liên lạc với anh, thậm chí anh nhắn tin, rất lâu sau cô mới nhắn lại một, hai chữ, khiến anh cảm thấy có chút
thất vọng.
Trước khi về nước một ngày, buổi tối Mạnh Tuần nghĩ rất lâu, mới gọi
cho Đồng Phi Phi. Trong điện thoại, anh nói với cô ở Mỹ ngày nào anh
cũng ăn đồ Tây, ăn những thức ăn tạp nham khiến dạ dày anh lại bị đau,
hỏi cô ngày mai có rảnh thì đến nhà anh ăn cơm. Trong điện thoại Đồng
Phi Phi im lặng hồi lâu, sau đó mới khẽ nói: “Được!”
Mạnh Tuần tắt điện thoại, ấn huyệt thái dương. Mấy hôm nay Hứa Nhiên
và anh đã nói chuyện mấy lần, anh ta nói trái tim Phi Phi khó có thể mở
rộng được, khuyên anh nên nhẫn nại, cho cô thêm chút thời gian. Mạnh
Tuần cũng không nỡ từ bỏ, do đó chỉ có thể thuyết phục bản thân tin rằng mình sẽ khiến cô cảm động, chỉ có thể dùng tấm chân tình, một ngày nào
đó sỏi đá cũng phải mềm.
Chiều ngày thứ hai, Mạnh Tuần vừa về đến nhà, đặt hành lý xuống liền
lái xe đến công ty đón Đồng Phi Phi. Mạnh Tuần thấy Phi Phi lên xe, chưa kịp nói gì, điện thoại Phi Phi đã reo lên, là Kha Nhã Doanh gọi: “Phi
Phi, Mạnh Tuần về chưa? Anh ấy có ở chỗ cậu không?”
“Ừm, anh ấy vừa về, đang ở đây.” Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần, khẽ nói.
“Ồ!” Kha Nhã Doanh do dự một lát rồi nói: “Hôm nay bố mình rảnh, nói
muốn tìm anh ấy nói chuyện, cậu hỏi giúp mình hôm nay anh ấy có rảnh đến nhà mình ăn tối được không?”
Đồng Phi Phi cúi đầu, ôm điện thoại nói: “Anh ấy rảnh, có thể đi. Để mình nói với anh ấy.”
“Được.”
Đồng Phi Phi ngắt điện thoại, ngẩng đầu, cắn môi, khẽ nói với Mạnh Tuần: “Tối nay anh đến à Nhã Doanh ăn cơm đi.”
Mạnh Tuần quay mặt, nhướng mày. Đồng Phi Phi giải thích: “Vừa rồi Nhã Doanh gọi điện, nói bố cô ấy tối nay rảnh, muốn nói chuyện với anh, hỏi anh có thể đến đó ăn cơm không, em nói anh rảnh, có thể đi.”
“Anh có thể đi?” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, ánh mắt rất bình tĩnh
mà có vẻ lạnh lùng, thờ ơ, đột nhiên anh cảm thấy rất buồn. Anh nhả chân ga, cho xe chầm chậm dừng lại bên đường, cúi đầu, xoa xoa trán, sau đó
mới ngẩng lên nhìn Đồng Phi Phi: “Bây giờ đến cùng ăn một bữa cơm với
anh, em cũng không muốn sao?”
“Không phải, là Nhã Doanh gọi điện…”
“Sao Kha Nhã Doanh biết được hôm nay anh về? Sao có thể trùng hợp gọi điện khi em vừa lên xe? Hơn nữa, cô ấy mời anh đến nhà ăn cơm, tại sao
không hỏi trực tiếp anh mà lại gọi cho em? Còn em, từ lúc nào đã dám
không hỏi anh một tiếng, thay anh quyết định luôn như vậy?”
Mạnh Tuần chất vấn liên tiếp khiến Đồng Phi Phi không kịp nói gì.
Thực sự cuộc điện thoại này, trước khi xuống lầu cô đã bảo Kha Nhã Doanh gọi tới, hôm qua không biết nói thế nào để từ chối Mạnh Tuần nên hôm
nay mới nghĩ ra kế sách này. Vừa rồi Kha Nhã Doanh không hiểu hỏi tại
sao cô phải tàn nhẫn với Mạnh Tuần như vậy, lẽ nào thực sự không thể cho Mạnh Tuần một cơ hội sao? Cô cũng không nói gì. Cô có thể nói gì? Cô có thể nói thực sự cô rất sợ Mạnh Tuần bị tình cảm “thiếu hụt” của cô làm
cho đau lòng, mệt mỏi sao? Cô sợ những lời nói của bà Mạnh thành sự
thật, nếu như cô còn gắn bó với Mạnh Tuần, sẽ “khắc chết” anh. Cô cúi
đầu, khẽ cắn môi, không nói.
Mạnh Tuần cũng chỉ đoán, anh vốn nghĩ chỉ cần Đồng Phi Phi có thể
phản bác, chỉ cần Đồng Phi Phi khẳng định nói một câu: “Không phải”, anh sẽ cho rằng tất cả đều là những lời nói vớ vẩn của anh, sau đó trực
tiếp gọi cho Kha Nhã Doanh, từ chối bữa ăn tối nay. Nhưng bây giờ, sự im lặng của Đồng Phi Phi đã thừa nhận suy nghĩ của anh là đúng, thậm chí
cô không giải thích, dùng thái độ im lặng để biểu thị sự cự tuyệt. Mạnh
Tuần khởi động xe, đưa Đồng Phi Phi về nhà. Lúc cô đẩy cửa, xuống xe,
Mạnh Tuần nói: “Tối mai mình cùng ăn cơm được không?”
“Tối mai em đã hứa với Lâm Lâm cùng cô ấy thu dọn hành lý, ngày kia
cô ấy đi Mỹ.” Đồng Phi Phi nói xong, đóng cửa xe, thậm chí đến câu “Tạm
biệt” cũng không nói, vội vàng vào nhà. Mạnh Tuần ngồi trong xe, nhìn
bóng dáng vội vàng biến mất của Đồng Phi Phi, cũng không có sức để buồn
phiền, sầu não nữa. Hóa ra đây chính là sự lựa chọn của cô ấy sau khi
anh để cho cô ấy thời gian suy nghĩ.
Nửa giờ sau, quả nhiên Kha Nhã Doanh gọi điện cho Mạnh Tuần, lưỡng lự nói tối nay bố cô ấy đột nhiên bận cho nên hẹn Mạnh Tuần hôm khác, liên tiếp nói xin lỗi Mạnh Tuần. Mạnh Tuần sầu não, ngắt lời giải thích của
Kha Nhã Doanh: “Em không cần che giấu cho Phi Phi nữa. Cô ấy đã thừa
nhận rồi, là cô ấy cố tình bảo em gọi điện, giúp cô ấy tìm một lý do để
từ chối anh.”
“Hả?” Kha Nhã Doanh không ngờ Đồng Phi Phi đã nói thẳng với Mạnh Tuần như vậy, cô muốn giúp Đồng Phi Phi giải thích: “Cô ấy… cô ấy… Có thể…
hôm nay cô ấy hơi mệt hoặc tâm trạng không tốt. Anh… anh đừng giận cô
ấy, đừng trách cô ấy…”
“Anh không trách cô ấy.” Khi nói câu này, giọng Mạnh Tuần như lạc đi. Anh nhớ đến khi ở Mỹ, Hứa Nhiên cũng khuyên anh như vậy, khuyên anh
không nên tức giận, càng không nên trách Phi Phi, vì tâm trạng của Phi
Phi không tốt, vì Phi Phi cần được tha thứ, cần được bao dung, bảo vệ,
còn anh là khung thép, dao súng không thể chạm tới được.
“Xin lỗi…” Kha Nhã Doanh nhận ra sự u sầu trong giọng nói của Mạnh
Tuần, không biết làm thế nào. Mạnh Tuần im lặng hồi lâu rồi nói sang
chuyện khác: “Dự án hợp tác với nước ngoài đó, anh cũng chuẩn bị khá đầy đủ rồi. Hai ngày trước anh đã gọi điện cho Tổng giám đốc Trương bên đó, bây giờ ông ấy có thể bắt đầu bàn bạc về hợp đồng với phía mình rồi, em xem mấy hôm tới em có thời gian, có thể đi cùng anh một chuyến không?
Cũng không lâu đâu, có thể chỉ đi một, hai ngày.”
“Em… để em xem, chắc có thể được.” Ý muốn từ chối của Kha Nhã Doanh
lại ngược lại với câu nói của cô, cuối cùng cô đã đồng ý với Mạnh Tuần.
Trong lòng cô thầm than thở, chỉ có thể nhờ Phi Phi chăm sóc Hạ Tiểu
Quả, về phía Mạnh Tuần, cô có thể giúp thì sẽ cố gắng giúp đỡ!
“Cám ơn em! Việc này không nên để lộ ra ngoài, cho nên em cố gắng giúp anh giữ bí mật, không được nói cho bất kỳ ai.”
“Được.” Kha Nhã Doanh vội vàng đồng ý, nhưng nghĩ lại, vẫn hỏi thêm một câu: “Thế cũng không được nói với Phi Phi sao?”
Mạnh Tuần im lặng trả lời: “Không nên nói trước, cô ấy cũng không nên biết.”
“Ồ, em biết rồi.” Kha Nhã Doanh không dám nói nhiều, hẹn thời gian với Mạnh Tuần, sau đó tắt điện thoại.