Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Chương 10: Chương 10: Năm tháng ngắn ngủi, tình cảm sâu sắc 1




Vào buổi sáng ngày thứ Hai, các bộ phận tổ chức họp như thường lệ. Đồng Phi Phi vừa hay nhận được một cuộc điện thoại ngay trước cuộc họp, thế nên đến khi cô bước vào phòng họp thì mọi người hầu như đã đến tham dự đầy đủ, trong phòng họp lớn mọi người đều đã ngồi kín, chỉ còn mỗi vị trí bên cạnh Mạnh Tuần là còn trống. Cô chần chừ, do dự một lúc, đang phân vân không biết có nên đi ra ngoài để lấy một cái ghế mang vào hay không thì Mạnh Tuần đã lạnh lùng quét ánh mắt về phía cô rồi lên tiếng: “Đến giờ rồi, những người đến muộn thì nhanh tìm chỗ trống mà ngồi xuống đi.”

Đồng Phi Phi cúi đầu, khẽ cắn môi, cũng phấn chấn hơn phần nào trước ánh mắt cảm thông của mọi người. Lúc ngồi xuống, cô khẽ thở dài một tiếng rồi nghĩ bụng, mình quả thực nói một câu mà tiên đoán được vấn đề, cuộc sống áp bức và bị áp bức, đúng thật là ở nơi nào cũng có, lúc nào cũng có, từng giây, từng phút… Cô đang nghĩ linh tinh thì đột nhiên Mạnh Tuần gõ gõ lên mặt bàn phía trước mặt cô: “Đề xuất vừa rồi của tôi không có vấn đề gì chứ?”

Hả? Đồng Phi Phi hoang mang nhìn Mạnh Tuần, một ánh mắt sắc lẹm lướt tới, ngay lập tức thần trí của cô trở nên tỉnh táo hơn, theo phản xạ cô ngồi thẳng lưng, giọng nói dứt khoát: “Không có vấn đề gì!”

Mạnh Tuần gật đầu hài lòng, nhìn đi chỗ khác, lúc này cô mới khẽ thõng, chậm rãi thở phào một tiếng, đầu óc trống rỗng, tự hỏi, không rõ vừa rồi vị này đã đề xuất điều gì? Thế là suốt thời gian còn lại của buổi họp Đồng Phi Phi không dám lơ là giây phút nào nhưng cô cũng không hề nghe thấy bất cứ điều gì có liên quan đến mình. Tan họp, cô túm lấy Hứa Lâm, kéo vào phòng nghỉ, thì thầm: “Lúc cuộc họp mới bắt đầu, Thần Mặt Đen đã đề xuất ý kiến gì vậy?”

“Thì ra là cậu không nghe rõ à? Mình cũng nghĩ tại sao mà cậu lại có thể đồng ý một cách vui vẻ đến như vậy chứ?” Hứa Lâm bỗng nhiên hiểu ra. Đồng Phi Phi càng tỏ ra bối rối: “Là chuyện gì vậy? Có liên quan nhiều đến mình không?”

“Đương nhiên rồi! Nếu không có liên quan đến cậu thì tại sao anh ta phải hỏi riêng cậu như thế chứ?” Hứa Lâm vẫn còn đứng đó mà hả hê. “Cậu thật là vĩ đại! Hy sinh bản thân để cứu tất cả mọi người!”

“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Cậu định làm mình sốt ruột mà chết à?” Đồng Phi Phi nghe xong, mặt trở nên trắng bệch, định quay người bước đi. “Cậu không nói thì thôi, để mình đi hỏi người khác!”

“Ôi trời, thực sự sốt ruột đến thế sao?” Hứa Lâm vội vàng ngăn cô lại, khẽ nở nụ cười. “Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là vị Thần Mặt Đen đó nói muốn nhận một dự án phát triển tổng hợp quy mô lớn, công ty phải thành lập một nhóm nhỏ chuyên trách, cần có một thư ký quản lý. Thế rồi anh ta chọn cậu, hỏi cậu có đồng ý không, sau đó thì cậu đã hân hoan, vui vẻ xin được chết đó!”

Nói đến đoạn sau thì biểu hiện của Hứa Lâm không còn nghiêm túc được nữa, cô ghé sát tai Đồng Phi Phi, nhăn nhở cười đùa: “Cậu nói xem tại sao anh ta lại chọn mỗi cậu cơ chứ? Liệu có phải là đã ưng cậu rồi không?”

“Sao cơ, cậu rất ghen tị phải không? Vậy thì mình sẽ nhường ngay cơ hội tốt này cho cậu đấy!” Đồng Phi Phi tức giận cấu véo Hứa Lâm. “Thế mà là chị em tốt cơ đấy! Sao cậu lại có thể giương mắt mà nhìn mình nhảy vào vạc dầu như thế chứ? Sao không nhắc mình chứ?”

“Làm thế nào để nhắc cậu cơ chứ? Lúc đó mình đã điên cuồng nháy mắt với cậu nhưng cậu có thèm nhìn mình cái ào đâu, lại còn nói chắc như đinh đóng cột là đồng ý với Thần Mặt Đen đó chứ. Như vậy thì mình còn có thể làm gì được đây?” Thấy sắc mặt của Đồng Phi Phi lúc này đã chuyển từ trắng sang tím tái, Hứa Lâm vội vàng lên tiếng an ủi: “Ôi dào, cậu cũng đừng nên lo lắng quá làm gì, dù sao thì cũng chỉ là thư ký quản lý tạm thời của một nhóm nhỏ thôi mà. Khi dự án này kết thúc, cậu sẽ tự nhiên thoát khỏi bể khổ này thôi. Hơn nữa, nếu cậu thực sự làm tốt, nói không chừng rất có thể sẽ biến khủng hoảng thành cơ hội, chịu khó xuất đầu lộ diện trước mặt Thần Mặt Đen, nói không chừng anh ta mà vui vẻ thì sẽ ngay lập tức thăng chức, tăng lương cho cậu đấy!”

“Còn ngồi đây mà mong được thăng chức, tăng lương nữa ư? Hắn ta mà không sa thải mình thì mới là lạ ấy. Ôi, A Di Đà Phật!” Đồng Phi Phi nói một cách khó chịu, đột nhiên cô chợt nhớ lại hôm thứ Bảy Mạnh Tuần bắt gặp cô đi gặp mặt, hẹn hò, liền chau mày lại, nói với Hứa Lâm: “Đúng rồi, bây giờ mình phải làm việc cùng với Thần Mặt Đen đó, xem ra sẽ không có thời gian cho bản thân. Như vậy thì tạm thời cậu cũng không thể giúp mình sắp xếp buổi hẹn hò nào được nữa rồi.”

“Hả? Không đến mức phải như thế chứ? Lẽ nào anh ta lại để cậu ở chế độ “stand by” suốt 24/7 sao?”

“Ai mà biết được chứ? Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn.” Đồng Phi Phi vốn đang nghĩ cách làm thế nào để tự nhiên tránh được mấy vụ hẹn hò, bởi vì cô cũng không muốn để Hứa Lâm biết việc cô đồng ý làm bạn gái hờ của Mạnh Tuần, bây giờ thì tốt rồi, vừa hay có thể dùng cái lý do làm thư ký này để tạm thời tránh được.

“Ồ, vậy được rồi, đợi cậu lo xong vụ này rồi tính sau vậy.” Hứa Lâm bất đắc dĩ gật đầu. Hai người họ vừa mới bước ra khỏi phòng nghỉ thì điện thoại của Đồng Phi Phi reo lên.

“Đang ở đâu? Đến văn phòng của tôi ngay bây giờ.” Giọng của Mạnh Tuần vọng ra từ điện thoại.

Đồng Phi Phi vội đứng thẳng lưng. “Được, tôi đến ngay!”

Đồng Phi Phi ngắt điện thoại, ném lại một câu: “Thần Mặt Đen triệu kiến” rồi vội vã bỏ đi. Hứa Lâm nhìn theo cái dáng đi vội vàng của Đồng Phi Phi, nghĩ bụng, đừng nói là đi gặp mặt, hẹn hò, không chừng ngay cả cô cũng không chắc có thể đợi được Đồng Phi Phi mà cùng ăn trưa.

Lời dự đoán của Hứa Lâm quả nhiên không sai. Là thư ký quản lý của một nhóm nhỏ, Mạnh Tuần yêu cầu Đồng Phi Phi chuyển vào văn phòng của anh ta, sau đó cùng với cô tham gia một cuộc họp qua điện thoại, đợi cho đến khi các thiết bị kết nối video tắt thì cũng đã là hai rưỡi chiều rồi. Mạnh Tuần lấy một tách cà phê rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc, Đồng Phi Phi xoa xoa cái bụng của mình thầm nghĩ trưa hôm qua vừa mới được ăn một bữa no căng thế mà trưa nay lại bị đói, như thế này thì liệu có được xem là no dồn đói góp không đây?

“Nếu cô thấy đói rồi thì có thể gọi đồ ăn về công ty.” Đột nhiên giọng Mạnh Tuần vang lên từ phía sau chiếc máy tính. Đồng Phi Phi ngẩng lên nhìn về phía Mạnh Tuần, cẩn thận hỏi: “Anh đang nói với tôi à?”

“Lại còn hỏi vớ vẩn.” Mạnh Tuần cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính, ánh mắt sắc như nhìn xuyên qua cô.

“Lẽ nào tôi đang nói với không khí?”

“Ồ, tôi không đói, không cần gọi đồ đâu.” Đồng Phi Phi vội vàng từ chối. Đúng là đùa nhau, anh ta đường đường là Thần Mặt Đen mà cũng chỉ uống có mỗi một tách cà phê, lẽ nào hạng tép riu như cô mà lại có thể hùng hồn gọi đồ đến mà ăn uống hả hê hay sao? Nhưng mà có lẽ một lát nữa cô có thể lén ra ngoài để mua một cái bánh mì…

“Vậy được, tôi vừa gửi cho cô một số tài liệu, cô dựa theo yêu cầu của tôi mà tổng hợp thành một bản báo cáo, trước khi tan làm nộp cho tôi.”

“Được.” Đồng Phi Phi mở email, tải tập tài liệu về máy, nhìn rồi chậm rãi mở file tài liệu. Cô cảm thấy dạ dày của mình cũng có vẻ thật ngoan ngoãn, biết điều, vẫn muốn đi ra ngoài để mua bánh mì ư? Tốt nhất là ngay cả nước cũng nên uống ít đi một chút, để tránh phải mất thời gian đi vào nhà vệ sinh!

Sáu giờ đúng, cuối cùng Đồng Phi Phi cũng làm xongản báo cáo để giao cho Mạnh Tuần, sắp xếp lại đồ xong, cô nán lại một lúc, đang đắn đo suy nghĩ xem có nên bạo gan để nói một câu: “Tạm biệt” với Thần Mặt Đen hay không thì Mạnh Tuần đã đứng lên: “Đi ăn thôi, ăn xong rồi quay về, chúng ta sẽ cùng xem lại bản báo cáo này.”

“Ồ!” Cô đặt túi xách xuống một cách cam chịu, tự nhạo báng bản thân sao mà mình lại có thể có tầm nhìn xa, dự đoán siêu đến thế. Thế nên chuyện buổi sáng nay xem ra cũng không phải là cô lừa gạt gì Hứa Lâm. Xem này, làm thư ký cho cái tên Thần Mặt Đen này thì chẳng phải là chịu cảnh “stand by” 24/7 hay sao?

Đồng Phi Phi theo sau Mạnh Tuần, len lén xoa xoa cái vai đang mỏi cứng, rồi lại nắn bóp cánh tay còn đang tê mỏi của mình. Vừa bước vào thang máy, điện thoại của Mạnh Tuần đã reo, anh lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình hiển thị người gọi, hơi chau mày: “Mạnh phu nhân ư?”

Lại là Mạnh phu nhân sao? Đồng Phi Phi nghĩ ngay đến việc đứng sang một bên, nhưng không gian bên trong thang máy không được rộng lắm, lúc này cũng chỉ có hai người ở trong, vô cùng yên tĩnh, cộng với việc Mạnh Tuần cũng không cố ý nói nhỏ đi, vì vậy mà cô bị buộc phải nghe toàn bộ. “Tối nay con phải làm thêm giờ… Là chuyện bình thường mà… Vậy mẹ cứ thương lượng trước với ông ấy đi, xem rốt cuộc là bên nào quan trọng… Cái gì mà không phối hợp với mẹ chứ? Mẹ còn muốn con phối hợp như thế nào nữa đây… Được, được rồi, con nói cho mẹ biết, con đã tìm được người ưng ý rồi, đó chính là con gái của Bí thư Kha… Đúng, bây giờ bọn con đã bắt đầu rồi… Phải! Mới bắt đầu, và đó là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thấy rất ưng ý rồi… Được, chỉ một thời gian nữa con sẽ mang cô ấy về ra mắt!”

Mạnh Tuần tắt điện thoại, phát hiện Đồng Phi Phi không còn đứng ở bên cạnh nữa. Anh ngạc nhiên quay lại, chợt nhìn thấy cô đang thu mình ở góc thang máy, nhìn anh với vẻ vô cùng bối rối. Mạnh Tuần bóp bóp trán, giọng anh có chút mệt mỏi: “Sao vậy?”

Đồng Phi Phi cắn môi, thận trọng cất tiếng hỏi: “Trước đây tôi đã từng hỏi, anh muốn tôi đóng giả làm bạn gái của anh là ở trong phạm vi nào?”

“Chủ yếu là trước mặt những người trong gia đình tôi.” Mạnh Tuần thẳng thắn trả lời: “Cuộc điện thoại vừa rồi chắc cô cũng đã nghe thấy rồi, gia đình tôi cứ ba ngày hai bận lại sắp xếp cho tôi đi xem mặt, tôi thấy rất khó chịu, do đó muốn tìm một lá chắn.”

“Chỉ có những thành viên trong gia đình thôi sao? Ý tôi là, chỉ cần ở trước mặt cha mẹ anh thôi, đúng không?” Cái từ “chỉ có” trong lời nói của Đồng Phi Phi thốt lên nghe có vẻ nặng nề. Mạnh Tuần nhìn cô, giọng điệu trở nên nghiêm nghị: “Cô muốn nói gì?”

“Anh biết đấy, Nhã Doanh, cô ấy là con gái của Bí thư Kha. Nếu như anh chỉ là muốn tìm một lá chắn trước mặt cha mẹ anh thì không có gì, nhưng nếu… nếu như…”

“Nếu như cái gì?” Mạnh Tuần nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Đồng Phi Phi với vẻ thích thú. “Xem ra có vẻ như là cô vẫn rất bảo vệ cái cô Kha Nhã Doanh đó, đúng không?”

“Vâng, cô ấy là bạn tốt của tôi, thế nên tôi không muốn làm bất cứ điều gì có thể làm tổn thương cô ấy.”

Mạnh Tuần gật đầu làm như có vẻ đã hiểu, nhìn sang Đồng Phi Phi lúc này vẫn đang nhìn anh một cách thận trọng, cười nhạt: “Căng thẳng đến vậy sao? Vậy cô cứ ngoan ngoãn tiếp tục ở bên cạnh tôi đi.”

Hả? Bầu không khí ảm đạm, trầm lắng trong phút chốc đã bị câu nói mờ ám, mơ hồ kia của Mạnh Tuần làm cho tan biến. Đồng Phi Phi mở miệng nhưng chưa kịp trả lời thì thang máy đã dừng lại. Mạnh Tuần bước ra khỏi thang máy với vẻ rất nhẹ nhõm. Đồng Phi Phi cay đắng bước theo sau, đau đớn, căm hận bản thân sao lại không biết tự lượng sức mình, lại còn ảo tưởng ngông cuồng có thể đàm phán với tên Thần Mặt Đen tu luyện nghìn năm kia. Như lần này, việc không ký kết bất cứ điều khoản có lợi nào đã không nói rồi, cô lại còn ngu ngốc đem bán cả bản thân mình nữa.

Nhìn theo bóng dáng của Mạnh Tuần, Đồng Phi Phi hít vào một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần. Bạn gái hờ mà thôi, cũng không phải là điều quá khó khăn, hơn nữa cũng chỉ là đối phó thôi mà, còn sóng gió, bão tố nào mà cô chưa từng đối mặt qua cơ chứ? Thử thách nhỏ này mà lại sợ hãi tới mức không làm được ư? Nghĩ vậy, cô ngay lập tức tìm lại được sự tự tin, ngẩng đầu hiên ngang bước theo Mạnh Tuần vào bên trong quán ăn nhỏ.

Khách bên trong quán ăn không nhiều, những món mà họ gọi đều được mang lên rất nhanh. Đồng Phi Phi nhận bát mì bò nấm hương mà mình đã gọi, đang định ăn thì Mạnh Tuần đột nhiên cất tiếng hỏi: “Buổi trưa cô không ăn mà bây giờ chỉ gọi có một bát mì, có đủ no không? Liệu có cần ăn chung suất cơm sườn này với tôi không?”

Đồng Phi Phi im lặng nhìn chiếc bát lớn trước mặt mình, cố gắng bình tĩnh mở lời: “Không cần đâu, cảm ơn!”

Mạnh Tuần không do dự đẩy đĩa cơm của mình đến trước mặt cô: “Tôi biết cô ăn rất được mà. Không cần phải cảm thấy ngại đâu, tối nay còn phải làm thêm khá muộn đấy, ăn no thì mới có sức mà làm việc chứ!”

Nói xong, anh ta không đợi Đồng Phi Phi trả lời mà gọi người phục vụ lại, gọi thêm một đĩa sườn cay, còn nhấn mạnh là trong món sườn không được cho hành.

“Khoan đã!” Đồng Phi Phi ngăn người phục vụ lại, mỉm cười, nói với cô ấy: “Lát nữa chúng tôi sẽ gọi, phiền cô khoan hãy đặt món.”

Người phục vụ khẽ bĩu môi, quay người bước đi. Mạnh Tuần cau mày nhìn Đồng Phi Phi. Cô cúi xuống, im lặng lấy đũa của Mạnh Tuần gạt bỏ tất cả lớp hành phủ đầy trên món sườn, sau đó chậm rãi đẩy chai tương ớt đặt trên bàn đến trước mặt Mạnh Tuần: “Đây là món sườn cay không có hành.”

Mạnh Tuần nhíu mày, Đồng Phi Phi nhìn xuống rồi giải thích: “Tôi ăn một bát mì là đủ no rồi. Nếu anh vẫn muốn gọi lại món sườn cay mới thì phần ăn này tôi có thể bỏ hộp để đem về được không?”

Mạnh Tuần im lặng hồi lâu, một lúc sau anh mới cầm đũa, cúi đầu ăn. Suy cho cùng thì có quá nhiều hành, Đồng Phi Phi không thể nào gạt sạch hết được. Mạnh Tuần chau mày ăn hết, trong lòng có chút bực tức, khó chịu. Tại sao mình lại phải nghe theo Đồng Phi Phi mà ăn hết suất này chứ? Mình kiên quyết đòi đổi món sườn cay khác thì sao chứ? Dù sao thì bữa này là mình trả tiền mà, mình mới là ông chủ kia mà? Nghĩ đến đây, anh cảm thấy không hài lòng, ngẩng lên thì thấy Đồng Phi Phi đang chậm rãi ăn món mì bò. Trong làn hơi nghi ngút, cô cúi đầu, cẩn thận thổi từng miếng, từng miếng rồi lại chậm rãi nhai, thần thái trầm tĩnh và thanh thản.

Anh hơi nheo mắt, nghĩ lại lúc cô giúp anh gạt đi từng cọng hành, từng miếng gừng cũng có vẻ rất dịu dàng, nhẹ nhàng như lúc này. Vô tình cánh cửa của ký ức bỗng hé mở, điều gì đó chầm chậm, bình thản, ấm áp len lỏi trong lòng anh. Nếp nhăn giữa hai đầu lông mày dần giãn ra, đột nhiên anh cảm thấy, có lẽ có một cô gái như thế này ở bên cạnh mình cũng là một điều tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.