Buổi tối trở về nhà, Đồng Phi Phi liền gọi ngay Kha Nhã Doanh đến,
nói là Mạnh Tuần không cho phép đan khăn, lại còn định đưa cô về nhà ra
mắt người lớn nữa. Kha Nhã Doanh tự nhiên giận dữ, lo lắng, trách mắng
Mạnh Tuần một trận, nhưng rốt cuộc thì vẫn không dám xông đi tìm anh ta
tranh luận. Dù gì thì ngay từ đầu kẻ đuối lý vẫn là bọn cô, hơn nữa, bây giờ Mạnh Tuần đang nắm đằng chuôi, bọn họ chỉ có thể tạm thời nuốt cơn
giận mà thôi.
“May mà đôi găng tay này chưa bị anh ta phát hiện, nếu không thì mình thật sự không biết làm thế nào để đưa cho Tiểu Quả nữa.” Kha Nhã Doanh
cầm đôi găng tay lên, bĩu môi. “Thôi, cậu dạy mình đan khăn đi, để mình
tự đan, cố gắng đến Tết âm thì có thể tặng cho anh ấy.”
“Cậu mới đan mà trước Tết có thể đan xong là giỏi lắm rồi.”
“Vậy thì để Tết tặng vậy! Dù gì thì đến Tết cũng phải tặng quà mà,
không cần phải lo lắng là phải tặng gì nữa rồi!” Kha Nhã Doanh nói liến
thoắng. Đồng Phi Phi cười rồi thở dài, tính cách của Kha Nhã Doanh chỉ
có điểm này là tốt nhất, trời có sập xuống thì cũng đỡ được, chuyện có
khó khăn đến mấy thì với cô ấy cũng bằng cách nào đó mà tìm thấy một lối thoát. Sự lạc quan này có lúc khiến người khác thực sự cảm thấy ghen
tị, ngưỡng mộ.
Khăn của con trai thì không cần phải quá bắt mắt, Đồng Phi Phi dạy
Kha Nhã Doanh cách đan đơn giản nhất rồi lấy chiếc khăn từ trong túi của mình ra, ngồi dưới ánh đèn, tiếp tục đan.
“Cậu vẫn thực sự muốn đan cho tên Thần Mặt Đen đó sao?” Kha Nhã Doanh bị Mạnh Tuần cướp mất chiếc khăn nên bây giờ có thể nói là đang ghét
cay ghét đắng anh ta.
“Nếu không thì phải làm thế nào, anh ta đã nói rồi thì mình còn có thể từ chối hay sao?”
“Anh ta là cái gì cơ chứ? Cố tình ăn vạ chúng ta thì có! Cậu làm qua
loa là được rồi, mà tốt nhất là đan xấu một chút, xem anh ta có dám
quàng mà đi ra ngoài không!” Kha Nhã Doanh tức giận đưa ra đề nghị. Đồng Phi Phi tròn mắt nhìn cô: “Mình đã phải chịu ấm ức là vì cái gì chứ?
Nếu thực sự chọc anh ta tức giận, lỡ chuyện của cậu và Tiểu Quả bị lộ
thì cậu phải làm thế nào chứ?”
“Ặc…” Kha Nhã Doanh cúi đầu xấu hổ, cô quên mất tiêu điều này. Đồng
Phi Phi cất tiếng thở dài, nhìn vào mắt của Kha Nhã Doanh, giọng nói có
phần nghiêm túc: “Nhưng mà cho dù bây giờ Mạnh Tuần không nói thì chuyện của cậu và Tiểu Quả cũng không thể che giấu cả đời được. Bây giờ Tiểu
Quả đối với cậu thế nào? Cậu rốt cuộc là định như thế nào?”
“Bây giờ Tiểu Quả đối với mình rất tốt! Dạo này anh ấy cũng không hề
chọc cho mình tức giận!” Nhắc đến Tiểu Quả, Kha Nhã Doanh ngay lập tức
thay đổi thái độ, đôi mắt bắt đầu mỉm cười: “Nói đến đây thì vẫn phải
cảm ơn cậu! Hình như là sau cái lần cậu nói chuyện với anh ấy ở trong
bệnh viện, thái độ của anh ấy đối với mình đã thực sự thay đổi rất
nhiều!”
“Mình cũng chỉ nói sự thật thôi.” Đồng Phi Phi mỉm cười. “Cậu đã nghe thấy hết rồi à?”
“Không, mình chỉ nghe thấy mấy câu cuối thôi, nhưng đại khái cũng có
thể đoán được những gì cậu đã nói trước đó.” Kha Nhã Doanh ôm lấy cánh
tay của Đồng Phi Phi một cách trìu mến, dụi dụi đầu vào vai cô. “Mình
biết là cậu thương mình nhất mà!”
“Được rồi, chỉ biết ra vẻ ngoan ngoãn ở chỗ mình thôi! Lẽ nào Tiểu
Quả nhà cậu không thương cậu hay sao? Có lần nào đi ăn mà anh ấy không
chọn những món mà cậu yêu thích đâu? Lần trước, lúc chúng ta đi mua sắm, cậu chỉ tình cờ nói một câu là muốn cùng mình đi ăn món cua xốt cay mà
anh ấy đã ngay lập tức đi chợ mua cho cậu đúng hai cân! Lại còn lựa sẵn
gạch cua và thịt cua ra cho cậu, còn anh ấy thì chỉ ngồi đó mà gặm càng
cua…”
“Hi hi, nhưng mà cậu cũng ăn cùng còn gì, anh ấy cũng đâu phải là mua cho một mình mình đâu…”
“Đó là mình được hưởng lây của cậu thôi! Chẳng phải là anh ấy lo cậu
ra bên ngoài ăn phải cua không tươi ngon nên mới để mình áp tải cậu về
ăn đồ anh ấy làm hay sao? Đó là lần đầu tiên mình được thưởng thức tay
nghề của anh ấy đó, không ngờ món anh ấy làm lại khá ngon!”
“Tất nhiên rồi! Tiểu Quả nhà mình là người tuyệt vời mà!” Kha Nhã
Doanh có vẻ vô cùng đắc ý, nói cứ như thể cái người tuyệt vời, toàn vẹn
đó là của riêng mình không bằng.
“Đúng đúng đúng, mình biết Tiểu Quả nhà cậu là người toàn vẹn, vừa
giỏi giang ngoài xã hội vừa giỏi giang chuyện nhà rồi. Vậy cậu định đến
bao giờ mới công khai thân phận của người ta đây? Bây giờ thì Mạnh Tuần
cũng đã biết cậu có bạn trai rồi, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh ta tìm ra
được, cậu phải cẩn thận đấy!”
“Ôi, bây giờ mình cũng đang mệt mỏi vì điều đó đây!” Kha Nhã Doanh
buông tay Đồng Phi Phi, vẻ mặt khổ não, lẩm bẩm: “Mình cũng không muốn
che giấu lâu như vậy, nhưng mà bây giờ chắc chắn là không dám công khai. Mình muốn đợi cho đến khi Tiểu Quả ít nhất đạt được thành công nào đó
rồi mới nói với bố mẹ mình. Chứ bây giờ xem hoàn cảnh của anh ấy thì
đừng nói là bố mình, ngay cả mẹ mình cũng chắc chắn sẽ không đồng ý
đâu!”
“Vậy Tiểu Quả phải đạt được thành công như thế nào thì mới có thể có
được sự công nhận của bố mẹ cậu? Liệu có khi nào cho dù anh ấy đã trở
thành một họa sĩ lớn, bố mẹ cậu cũng không đồng ý không?”
“Điều đó là không thể!” Kha Nhã Doanh nói nhưng có vẻ gì đó không
chắc chắn, cô im lặng một hồi rồi cắn cắn môi. “Dù sao thì mình cũng
phải ở bên cạnh Tiểu Quả! Nếu mà bố mẹ mình thực sự không đồng ý thì có
thể mình và anh ấy sẽ cùng nhau bỏ trốn!”
“Bỏ trốn ư?” Đồng Phi Phi nhìn Nhã Doanh mà cảm thấy buồn cười. “Tiểu thư à, cậu nghĩ rằng bây giờ vẫn là xã hội cũ à? Cái cách cũ rích thế
mà cậu cũng có thể nghĩ ra được sao? Chưa nói đến điều gì khác, chỉ nói
đến khả năng của bố cậu thôi thì việc tóm được cậu và Tiểu Quả chẳng
phải dễ dàng như trở bàn tay hay sao?”
“Vậy theo cậu phải làm thế nào?” Kha Nhã Doanh thất vọng nhún vai. Cô co chân ngồi lên giường của Đồng Phi Phi, tựa cằm vào đầu gối, ánh mắt
quét qua khung ảnh đặt cạnh đầu giường, miệng chúm chím, nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy cậu… lúc đó cậu làm thế nào để có được sự đồng ý của mẹ Tống Quân
An vậy? Lúc đầu chẳng phải bác ấy không muốn tiếp nhận cậu sao? Sau này
làm thế nào mà bác ấy lại quý cậu như vậy?”
Nghe đến cái tên Tống Quân An, Đồng Phi Phi hơi giật mình, cô từ từ
buông que đan trong tay xuống, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt: “Mình và
cậu không giống nhau.”
Nhìn Kha Nhã Doanh với vẻ do dự, định nói gì đó nhưng lại thôi, Đồng
Phi Phi vỗ nhẹ vào vai cô: “Cậu đừng lo lắng nữa. Có lẽ mình hơi cả
nghĩ. Bố mẹ luôn yêu thương con cái. Nếu bố mẹ cậu biết cậu thực sự
thích Tiểu Quả, và Tiểu Quả cũng thực sự đối tốt với cậu thì có lẽ họ sẽ đồng ý thôi.”
“Ừ! Mình cũng nghĩ rằng họ sẽ đồng ý.” Kha Nhã Doanh nói một cách
chắc chắn, dường như muốn khẳng định hơn nữa suy nghĩ của mình, cô còn
ra sức gật đầu. Đồng Phi Phi mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay với lấy khung
hình ở gần đầu giường, Kha Nhã Doanh cũng chụm đầu lại xem, khẽ thì
thầm: “Cậu cũng không thể phủ nhận Tiểu Quả và Quân An trông thật sự rất giống nhau phải không? Lần đầu tiên mình nhìn thấy Tiểu Quả, mình cũng
đã cảm thấy rất quen thuộc, rất thân thiết. Có khi cũng một phần là do
Quân An đó!”
“Nói như vậy thì Quân An chính là người mai mốiho cậu và Tiểu Quả sao?” Đồng Phi Phi cười đùa với Kha Nhã Doanh.
“Dù sao thì chuyện mình và Tiểu Quả có thể được ở bên nhau không thể
không nói đến công của cậu và Quân An! Đợi đến khi chúng mình kết hôn,
mình nhất định sẽ đưa cho cậu một bao lì xì thật lớn!”
“Cậu không thấy ngại hay sao? Người ta đã cầu hôn cậu hay chưa mà cậu đã háo hức, sốt ruột muốn kết hôn thế? Thật là, dù sao cậu cũng là con
gái, chẳng lẽ không biết giữ thể diện một chút sao?”
“Hic, cậu chỉ biết nói mình thôi! Chẳng phải cậu còn hơn mình hay
sao? Quân An nhà cậu lúc đó chỉ là phải mổ nhẹ ở chân thôi mà cậu đã một ngày ba bữa đưa cơm đến ký túc xá của anh ấy, rồi chỉ thiếu mỗi nước
đút cơm cho anh ấy thôi, lại còn giặt hết quần áo, thậm chí còn giặt cả
đồ lót nữa…” Kha Nhã Doanh nói một hồi mới thấy có lẽ cô nên nhanh chóng dừng lại.
Dưới ánh đèn vàng vọt ảm đạm, Đồng Phi Phi vẫn ôm lấy khung ảnh, cổ
hơi nghiêng sang một bên, dáng vẻ vô cùng xót xa, cả người cô chìm vào
sự cô đơn, lặng lẽ, giống như một bức tượng bị tuyết bụi phủ trắng xóa.
Kha Nhã Doanh không kìm được đưa tay ra kéo ống tay áo của cô: “Phi
Phi…”
Đồng Phi Phi chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng, hoang mang,
đơn độc. Phải mất một lúc lâu sau, đôi mắt đó mới quay trở lại đối diện
với đôi mắt của Kha Nhã Doanh, cô khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Đúng vậy, lúc
đó mình còn không biết kiềm chế hơn cậu nhiều. Bọn con gái ở ký túc xá
của chúng ta lúc đó còn cười nhạo mình là “cô bạn gái có hiếu 24/24”…”
“Phi Phi…” Mắt của Kha Nhã Doanh bắt đầu hoe đỏ, cô lấy khung ảnh từ
tay của Phi Phi, đặt lại chỗ cũ rồi ôm Phi Phi thật chặt. “Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cười nữa! Thật đó, đừng cố gắng kìm ném nữa, có
được không?”
Đồng Phi Phi vẫn mỉm cười. Cô khẽ tựa cằm mình lên vai Kha Nhã Doanh, giọng nói vẫn trong trẻo chứ không hề có chút nghẹn ngào, sự bình tĩnh
đó giống như một sự im lặng của nỗi cô đơn, chết chóc vậy: “Mình không
thể khóc được.”
Là thật đó, không thể khóc được. Cô vẫn còn nhớ, ngày Quân An ra đi,
trời mưa to, rất to, khi cô ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của anh, nỗi đau đớn như thể trái tim bị vỡ vụn ra thành hàng nghìn mảnh cô cũng nghĩ rằng
mình đã khóc. Nhưng không. Cái lạnh đến thấu xương vẫn không phải là
nước mắt mà chỉ là nước mưa. Đến lúc đó cô mới biết rằng nỗi đau đớn đến cùng cực chính là lúc nước mắt không thể rơi xuống.
Cô ngẩng lên, ánh đèn vàng vọt, mờ ảo khiến mọi thứ đều trở nên mơ
hồ, mờ nhạt và xa xôi, giống như cô đã từng chạm tay được vào hạnh phúc
nhưng sự mơ hồ đó lại đẩy nó ra ngoài tầm với.