Anh sẽ không bao giờ quên cái đêm lạnh lẽo một cách bất thường đó.
Khi anh bị chính mẹ ruột của mình kéo đến trước một người có gương mặt
lạnh lùng và bắt gọi một tiếng “cha”, tất cả sự tự tin và tôn nghiêm mà
anh tốn công xây dựng suốt hai mươi sáu năm qua trong chớp mắt bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn, tan thành cát bụi. Anh có thể không bận tâm đến việc
không có cha, anh có thể không bận tâm khi bị người ta gọi là “đồ con
hoang” suốt hơn hai mươi năm. Anh có thể không bận tâm đến việc ngay cả
những người thân của mình cũng dành cho mình ánh mắt khinh miệt và coi
thường. Nhưng anh không thể chấp nhận mẹ mình phải quỳ gối trước mặt
người đó, vâng vâng dạ dạ. Anh càng không thể chấp nhận mẹ mình chỉ vì
cái danh phận mà người đó đã lỡ bỏ quên suốt hơn hai mươi năm kia mà đem bán rẻ nhân phẩm, lòng tự trọng, lấy đồ của anh đi để làm giám định
quan hệ huyết thống, chỉ vì muốn buộc anh đi tìm cái người được gọi là
“cha” kia để xin một danh phận “con ngoài giá thú”…
“Mẹ chỉ muốn được cưới ông ấy! Mẹ chỉ muốn được làm Mạnh phu nhân!
Con vốn là con của ông ấy! Mẹ đã làm gì sai? Con dựa vào cái gì mà trách cứ, đổ lỗi cho mẹ chứ?”
Đã năm năm trôi qua mà cho đến tận hôm nay hàng loạt những câu chất
vấn đó vẫn còn vang vọng bên tai anh, vô cùng rõ ràng. Nhắm mắt lại, anh bóp mạnh ấn đường. Thật buồn cười, cả cuộc đời này, người anh hận nhất
lại chính là người mẹ sinh ra anh. Còn anh, thậm chí anh sẽ không bao
giờ có thể nói ra được sự thù hận đau đớn này.
“Hôm đó, tôi kéo cậu đi uống rượu là thực sự muốn được hoàn toàn chìm sâu vào đó. Do vậy, khi tôi gặp cô ấy và biết rằng cô ấy sẵn sàng bán
mình thì tôi gần như ngay lập tức đã kéo lấy cô ấy để qua đêm. Cho đến
khi tôi đè cô ấy xuống giường và nhìn thấy đôi mắt đó.” Mạnh Tuần nói
đến đây thì dừng lại. Anh nhìn Paul, khóe môi khẽ nhếch lên giống như
đang cười, nhưng lại bị dập tắt ngay trong chốc lát: “Từ trước đến nay
tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó, cái nhìn như thế không có một chút
cảm xúc nào, trống rỗng như thể cả thế giới này đều bị diệt vong vậy.
Đêm đó thực ra chúng tôi không hề bật đèn, tôi thậm chí còn không nhìn
rõ được hình dáng của cô ấy, nhưng lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng đôi
mắt của cô ấy, trong con ngươi chính là hình ảnh của tôi. Vào giây phút
đó, tôi đột nhiên cảm thấy lạnh, rất lạnh, vì vậy tôi trượt xuống khỏi
cơ thể của cô ấy và để cô ấy đi.”
“Chỉ có vậy thôi sao?” Paul không nén được sự thất vọng thốt lên.
Mạnh Tuần lạnh lùng quét ánh mắt về phía Paul rồi nói tiếp: “Cô ấy đã
không đi, cô ấy bắt đầu cởi quần áo. Khi nghe thấy tiếng động và nhận ra rằng cô ấy đang định làm gì, tôi có chút bối rối. Tôi nắm lấy tay cô
ấy, hỏi cô ấy như vậy có nghĩa là gì, rõ ràng là không muốn, sao vẫn còn ở đây miễn cưỡng làm gì? Kết quả là cô ấy bình tĩnh nói với tôi rằng cô ấy cần tiền, thậm chí cô ấy còn nói với tôi… cô ấy vẫn còn là một trinh nữ, thế nên cô ấy sẽ làm cho tôi cảm thấy rất xứng đáng… Thế là tôi nổi giận. Tôi cũng không biết tại sao, có lẽ là do sự đau buồn và tức giận
bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng đã tìm thấy một lối thoát để trút bỏ,
tôi buông tay cô ấy ra, suýt chút nữa đã cho cô ấy một cái tát. Tôi hỏi
cô ấy, liệu có phải tất cả phụ nữ đều vì tiền mà lại trở nên rẻ rúng đến thế không? Kết quả là, cô ấy nói với tôi: “Đúng!”.”
“Cái… cái gì?” Paul choáng váng, anh cố nhớ lại hình dáng người con
gái năm đó xem rốt cuộc trông như thế nào, nhưng nghĩ rất lâu rồi đành
phải bỏ cuộc. Anh chỉ nhớ người con gái đó gầy, rất rất gầy, mái tóc dài che mất hơn nửa khuôn mặt, thế nên lúc đầu anh thậm chí đã không nhận
thấy ánh mắt có vẻ gì đó trống rỗng như Mạnh Tuần nói.
“Đủ ác chưa?” Mạnh Tuần lại rút thêm một điếu thuốc, châm lửa nhưng
chưa hút ngay mà lặng nhìn làn khói thuốc rơi xuống, chăm chú một lúc
lâu rồi mới tiếp tục: “Cậu không nhìn thấy bộ dạng của cô ấy lúc đó,
giống như cả thế giới này không có điều gì là quan trọng vậy, chỉ cần
đưa tiền cho cô ấy thì cô ấy sẽ không quan tâm tới bất cứ điều gì. Lúc
đó, tôi đột nhiên cảm thấy suy sụp, tôi không biết là thế giới này điên
hay tôi đã điên mất rồi. Tại sao thứ khiến tôi phản ứng thái quá như thế thì cô ấy lại thấy quá đỗi bình thường như một lẽ tất nhiên? Thế là tôi không làm chủ được mình mà lên tiếng hỏi cô ấy: “Cô đã muốn bán mình
như vậy thì tại sao mấy hôm trước lại tỏ ra nhẫn nhịn, thà bị người ta
đánh chết cũng không chịu bán thân?”.”
“Cậu…” Paul nhìn Mạnh Tuần với vẻ trách móc. “Tại sao cậu lại có thể
hỏi như vậy chứ? Đó vốn là một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng
đẹp, cuối cùng lại bị cậu phá hỏng! Cậu thật là… nói không chừng rất có
thể người ta còn định tỏ lòng cảm ơn sâu sắc, lấy thân báo đáp nữa ấy
chứ, kết quả là bị cậu hỏi như vậy… Than ôi, hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng
hết cả rồi…”
“Hỏng cái gì mà hỏng! Cậu nói gì thế? Cái gì mà cảm ơn sâu sắc, lấy
thân báo đáp?” Mạnh Tuần nhìn Paul với thái độ mỉa mai. “Cậu có biết là
khi nghe câu đó xong, cô ấy phản ứng thế nào không? Cô ấy thậm chí còn
nhìn tôi rồi nói một cách rất nghiêm túc, ngày hôm đó là cô ấy đã sai.”
“Hả?” Paul choáng váng. Mạnh Tuần gật đầu, đột nhiên phá lên cười:
“Sau này tôi mới phát hiện ra đêm đó cô ấy cũng đã uống rất nhiều rượu,
có khi còn nhiều hơn cả tôi. Tôi nghĩ đó thực sự có thể là lần đầu tiên
của cô ấy. Cô ấy nhìn và nói với tôi, tiền rất quan trọng, còn quan
trọng hơn cả giới hạn của phẩm giá, lần trước là cô ấy đã sai, nếu cô ấy có cơ hội để làm lại thì cô ấy nhất định sẽ không ngần ngại, do dự mà
bán mình.”
Paul không nói gì nữa. Anh biết đây không phải là kết cục cuối cùng,
nhưng anh không muốn hỏi nữa. Paul có thể đoán được lý do sau đêm đó
Mạnh Tuần đột nhiên cảm thấy bớt căng thẳng, lý do thực sự rất đơn giản. Khi bạn biết rằng trên thế giới này vẫn còn có người đau đớn, phiền
muộn hơn bạn gấp trăm lần thì tất cả sự bất bình và thiệt thòi của bạn
cũng không là gì cả.
Mạnh Tuần không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Năm năm trước, khi vừa
nghe thấy câu chuyện của người con gái đó, anh đã cảm thấy vô cùng kinh
ngạc, có lẽ còn thương xót, vì vậy cuối cùng, mặc dù anh thực sự đã
không làm gì cô ấy nhưng vẫn đưa tất cả tiền mặt trong người cho cô ấy.
Nhưng bây giờ, khi gắn những chuyện đó và ánh mắt trống rỗng của Đồng
Phi Phi lại với nhau thì anh mới phát hiện ra rằng, nỗi đau đớn ngùn
ngụt trong anh có lẽ đã rất lâu rồi không còn xót xa nữa.
“Vậy cậu đã gặp cô ấy như thế nào? Bây giờ cô ấy vẫn đang làm… sao?” Im lặng một hồi lâu, Paul mới mở lời.
Mạnh Tuần lắc đầu: “Không, bây giờ cô ấy làm trong công ty chúng ta,
còn làm cùng một bộ phận với tôi. Bây giờ cô ấy trông hoàn toàn khác so
với năm đó, tuy ánh mắt vẫn có nét gì đó trống rỗng nhưng thần thái con
người cô ấy vẫn khá bình thường. Vì vậy, lúc đầu tôi hoàn toàn không
nghĩ rằng cô ấy chính là người con gái ở trong hoàn cảnh năm đó.”
Paul gật đầu, chợt thở dài: “Vậy bây giờ cậu định làm thế nào với cô ấy?”
Mạnh Tuần cúi đầu, nhấc chai rượu trên bàn lên, uống một ngụm lớn. Có thể là uống hơi vội nên anh bị sặc, bật ho. Ho một lúc mới ngẩng lên,
ánh mắt anh ướt ướt, giọng nói khàn khàn đáng sợ: “Tôi không biết.”
Paul sững người một lúc, sau đó cười gượng gạo, lắc đầu. Anh nghĩ đến Alex bây giờ vẫn đang trốn ở Mỹ để chữa trị vết thương tình rồi thở dài một tiếng. Hy vọng rằng Mạnh Tuần sẽ không trở thành “kẻ cô đơn” thứ
hai.
Mạnh Tuần trở về nhà, cũng đã hơn mười hai giờ, vừa mở tin nhắn MSN, tin nhắn của Alex đã hiện ra: “Merry Christmas!”
Mạnh Tuần hơi ngạc nhiên: “Tôi cứ nghĩ rằng cậu đã đi nghỉ lễ rồi, hóa ra lại ngoan ngoãn ở nhà sao?”
“Cậu định công kích tôi đấy hả? Cậu không xem tin tức thời sự hay
sao? Ở bên này đang có bão tuyết! Cậu hy vọng là tôi sẽ chết mệt ở sân
bay hay là chết rét trên đường vậy?”
Mạnh Tuần click chuột mở trang tin tức, đúng là cả Âu Mỹ đang bị che
phủ trong “kẻ khủng bố màu trắng”, anh cười một cách nham hiểm: “Vậy là
cả một kỳ nghỉ dài như vậy chắc chắn cậu sẽ thấy rất nhàm chán nhỉ? Tốt
hơn hết là quay về đây mà bầu bạn cùng Paul đi, cậu ta bây giờ ngày nào
cũng kêu chán, không ai thèm để ý đến cậu ta đây.”
“Sao thế? Cậu ta vẫn cô đơn hả? Vậy còn cậu? Vẫn còn làm chàng Ngưu Lang sao?”
Khuôn mặt đen của Mạnh Tuần lại tối sầm, anh giận dữ gõ bàn phím:
“Bây giờ chẳng phải đang làm cái dự án lớn đó hay sao? Tôi đang rất bận, chỉ tiếc là không có ba đầu sáu tay, ngay cả thời gian ăn còn sắp không có, lấy đâu ra thời gian mà đi hẹn hò chứ?” “Xì, đừng có mà bất bình
quá như thế! Cậu còn may là hết bận thì có thể tiếp tục đi ngắm người
đẹp, vẫn tốt hơn tôi đấy, một mình cô đơn đón Giáng sinh trong căn phòng trống trải, ngay cả bóng dáng một con ma cũng chẳng thấy. Ôi, thật
khiến cho người nghe phải đau lòng, người nhìn thấy phải rơi nước mắt…”
“Đau lòng ư? Cậu đừng nghĩ rằng tôi ở Trung Quốc mà không biết, Paul
nói hết với tôi rồi. Ngay tháng trước thôi, có một người đẹp đã vượt
ngàn dặm từ Chicago đến New York để đón lễ Tạ ơn cùng cậu đấy thôi, kết
quả là bị cậu tuyệt tình, từ chối một cách tàn nhẫn!”
“Làm sao mà Paul có thể nói như thế chứ? Tôi muốn đi cùng cậu ta nên
mới miễn cưỡng từ chối lời mời của người đẹp ấy! Tôi đối xử với cậu ta
có tình có nghĩa như anh em, thế mà cậu ta lại không biết ngại mà vu
khống cho tôi thế hả?”
“Thôi, quên đi! Cậu mà có tình nghĩa anh em sao? Vậy năm đó ai là
người vì người tình trong mộng mà vứt cho tôi một chùm chìa khóa, rồi
ném tôi đến nước Mỹ hoàn toàn xa lạ kia, để tôi tự lo?”
“Khà khà khà, lúc đó tình hình đặc biệt mà…”
“Hừm!” Mạnh Tuần tỏ thái độ mia mai: “Có cái gì đặc biệt chứ? Lúc đó, khi cậu trở về với bộ dạng như của một vị cứu tinh thì tôi và Paul đã
nghĩ rằng cậu chắc chắn có thể khiến người khác phải ngạc nhiên, nhưng
kết quả là cậu đã bỏ phí mấy tháng học ở trường, suýt bị trường đuổi
học, còn người ta lại không thèm nể tình cậu, ngay cả tôi còn không thấy xứng đáng thay cho cậu!”
“Hi hi, thế nên chẳng phải sau này tôi đã từ bỏ hay sao…”
“Cậu thực sự đã từ bỏ rồi sao vẫn còn trốn ở bên Mỹ, không chịu quay
về chứ? Đừng có mà nói với tôi mấy câu vớ vẩn đại loại như là ở bên Mỹ
lâu rồi nên khi quay về Trung Quốc không thể thích ứng được đấy nhé! Nếu mà có chuyện này thì từ nay về sau cậu đừng có bảo tôi mỗi lần đi công
tác mang gia vị nấu lẩu đến cho cậu!”
“Này, chỉ bắt cậu mang mỗi hai gói gia vị thôi mà cậu lại cứ đuổi tôi về là sao? Tôi không về đấy, cùng lắm thì lần sau để Paul mang cho tôi
là được rồi!”
“Cậu đúng là ngoan cố quá đấy! Vì một người con gái mà phải như vậy,
có đáng không? Tôi thực sự không hiểu, người ta đã tàn nhẫn từ chối cậu
nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn cố chấp níu kéo cái gì chứ? Tâm trạng
của cậu như vậy là không bình thường! Tôi nghĩ là cậu nên đến gặp bác sĩ tâm lý xem sao! Bệnh này của cậu có thể chữa được đây!”
“Biến đi! Cái đồ chưa từng yêu ai như cậu mà dám làm chuyên gia tâm lý trước mặt tôi hả?”
“Tôi là người ngoài cuộc nên chắc chắn sẽ luôn tỉnh táo hơn cậu! Tôi
chưa từng yêu thì sao chứ? Nếu yêu mà trở thành một người giống như cậu, cuối cùng vẫn cô đơn, lưu lạc tứ xứ thì tôi thực sự xin kiếu!”
“Cậu đừng nói như vậy. Có những lúc hy sinh, cho đi cũng là hạnh
phúc, cậu có hiểu không? Tôi biết cậu và Paul đều nghĩ rằng tôi làm như
vậy là không đáng, thực ra không phải như vậy. Tình yêu và việc làm kinh doanh của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, không phải chỉ đơn giản
như việc đưa tiền, nhận hàng, sự được mất trong tình yêu không thể toan
tính như vậy. Ít nhất tôi có cơ hội để thử cố gắng, để cho đi, đó cũng
là hạnh phúc, vì vậy tôi không hề cảm thấy hối tiếc. Mặc dù cô ấy không
yêu tôi nhưng chỉ cần cô ấy vui là được rồi.”
“Ồ, tôi thực sự đã không biết, thì ra cậu lại là một người cao thượng đến vậy sao?”
“Chuyện! Tôi đã cao thượng bao nhiêu năm rồi, giờ cậu mới biết hay sao? Mắt cậu có vấn đề à? Mau đi khám mắt đi!”
“Không vấn đề gì, khi nào cậu đi gặp bác sĩ tâm lý thì tôi cũng đi tìm bác sĩ nhãn khoa khám!”
“Được! Định chém với tôi hay sao? Tôi đi nấu cái gì ăn trước đã, rồi
sẽ đến chỗ bác sĩ tâm lý, trò chuyện xong sẽ nhắc cậu tới viện khám
nhé!”
“Ok, tôi chờ cậu đây!”
Nói chuyện với Alex xong, Mạnh Tuần tắt máy tính rồi đi nằm nhưng
không thể nào ngủ được, trong tâm trí cứ lặp đi lặp lại câu nói của
Alex: “Cho đi cũng là hạnh phúc.” Có thực sự là như vậy không? Vậy tại
sao tình yêu mà anh đã từng thấy đều khiến người ta cảm thấy khó chịu và đau đớn như vậy?