Ngày thứ hai Mạnh Tuần quay trở lại công ty đi làm, không nhìn thấy
Đồng Phi Phi, anh kiểm tra qua bảng theo dõi chuyên cần của cô thì thấy
cô bốn ngày hôm nay không đi làm. Trong ấn tượng của anh thì Đồng Phi
Phi luôn rất cố gắng chăm chỉ đi làm, trừ lần trước chuyện bà Tống phải
nằm viện, từ trước đến nay cô chưa bao giờ xin nghỉ nhiều ngày như thế
này, hơn nữa lại là xin nghỉ vì việc riêng. Quả thực anh không hiểu
được, Đồng Phi Phi lúc này đã là người không thân không thích gì nhưng
rốt cuộc là vì chuyện gì mà phải nghỉ nhiều ngày như vậy? Do dự một chút nhưng rồi Mạnh Tuần cũng quyết định đến nhà Đồng Phi Phi xem sao.
Trước khi đi Mạnh Tuần không gọi điện cho Đồng Phi Phi nên khi Đồng
Phi Phi mở cửa ra, thấy Mạnh Tuần đứng ngay trước mặt mình, cô cảm thấy
rất ngạc nhiên.
“Anh…” Đồng Phi Phi mới nói được một từ đã ngưng lại, cổ họng khàn
đến mức dường như không thể nghe được. Mạnh Tuần chau mày, đưa tay ra sờ lên trán của Đồng Phi Phi, trán cô nóng đến mức khiến anh phải giật
mình: “Sao lại thế này? Sốt đến mức này mà em không đi viện sao?”
Đồng Phi Phi sốt bừng bừng, bất giác đẩy tay của Mạnh Tuần ra: “Em bị cảm nặng, đừng để lây sang anh…”
“Lây cái gì mà lây!” Mạnh Tuần không nói gì mà đi thẳng vào trong
phòng, lấy chiếc áo khoác trên giường choàng lên người cô rồi ôm lấy cô, bước ra ngoài.
“Em thực sự không sao cả, chỉ là bị cảm thôi. Em đã mua thuốc rồi, tí nữa trùm chăn ra mồ hôi là sẽ khỏi thôi…”
Mạnh Tuần cầm lấy túi của Đồng Phi Phi, vốn như thể không nghe thấy
lời từ chối của cô, cất giọng kiên quyết: “Em đi được một mình hay để
anh bế em xuống? Chọn một đi!”
“Em… em tự đi xuống được rồi.” Đồng Phi Phi nhìn ánh mắt kiên quyết
của Mạnh Tuần nên tự biết là không thể từ chối lại được anh nên đành mặc áo và cùng Mạnh Tuần đi xuống.
Mạnh Tuần cùng Đồng Phi Phi đến bệnh viện, kiểm tra nhiệt độ cơ thể
sốt đến bốn mươi độ. Bác sĩ mở sổ khám ra rồi hỏi: “Sốt mấy hôm rồi?”
“Bốn hôm.”
“Hai hôm.”
Cả Mạnh Tuần và Đồng Phi Phi cùng thốt lên câu trả lời, vị bác sĩ
sững người ngạc nhiên, chau mày lại hỏi: “Rốt cuộc là mấy ngày?”
Đồng Phi Phi mím môi lại đáp: “Hai ngày.”
Vị bác sĩ gật đầu tiếp tục nói: “Sao lại sốt tới mức này chứ?”
Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần với vẻ không được thoải mái lắm rồi đáp:
“Em… hơi khát nước, anh có thể đi mua một chai nước giúp em được không?”
Mạnh Tuần cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu rất nhanh: “Để anh đi mua cho em”
Đồng Phi Phi đợi đến khi Mạnh Tuần đi ra ngoài rồi mới khẽ nói với
bác sĩ: “Trước đây tôi có trông một người bạn qua đêm ở bệnh viện, ba
đêm liên tiếp không ngủ. Hôm qua trên đường trở về cũng mệt quá mà ngủ
trên xe nhưng lại bị trúng gió nên bị cảm. Tối qua tôi đã uống thuốc hạ
sốt rồi nhưng vẫn không đỡ…”
“Sốt nặng như thế này sao lại tự uống thuốc hạ sốt linh tinh chứ?”
Bác sĩ viết một tờ phiếu xét nghiệm máu để Đồng Phi Phi đi thanh toán.
Đồng Phi Phi vừa bước ra khỏi phòng khám thì Mạnh Tuần đã mua nước quay
trở lại. Mạnh Tuần tìm bác sĩ để hỏi về tình hình sức khỏe của Đồng Phi
Phi, nghe bác sĩ nói về việc Đồng Phi Phi mấy hôm trước vì trông một
người bạn qua đêm ở viện mà dẫn đến mệt mỏi quá sức rồi lại thêm trúng
gió nên mới phát sốt thì sững người.
Anh nhớ lại lúc trên đường quay trở lại, Kha Nhã Doanh đã từng nói
tới việc Đồng Phi Phi đến viện không phải do cô ép mà là Đồng Phi Phi
nghe thấy tin anh nằm viện thì đã vội vàng đến ngay. Còn trong mấy ngày
nằm viện, dường như trong lúc mơ hồ anh cũng đã nhìn thấy bóng dáng của
cô, nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ rằng do mình suy nghĩ nhiều quá nên mới
sinh ra ảo giác, nhưng bây giờ xem ra, lẽ nào người đó thực sự là Phi
Phi sao? Nhưng nếu cô thực sự quan tâm đến anh thì tại sao lại tỏ ra
lạnh nhạt trước mặt anh như vậy? Mạnh Tuần nghĩ đến câu than thở vô tình của Kha Nhã Doanh: Không biết có phải là do Phi Phi sợ hãi sẽ phải chịu đựng thêm nỗi đau mất đi người mình yêu một lần nữa hay không mà cứ trì hoãn, không có dũng khí để đón nhận một tình cảm mới.
Khi Mạnh Tuần tìm được Đồng Phi Phi thì cô đã trả xong tiền lệ phí,
chuẩn bị đi xét nghiệm máu. Người cần làm xét nghiệm máu rất đông, Mạnh
Tuần để Đồng Phi Phi ngồi trên ghế ở khu vực đợi bên ngoài còn mình thì
đi xếp hàng thay cô, đợi gần đến lượt thì gọi điện gọi cô vào. Đồng Phi
Phi ngồi ở trong góc của khu vực đợi, tay cầm chai nước ấm. Đám đông xếp hàng bên ngoài phòng xét nghiệm máu rất nhộn nhịp, chẳng mấy chốc đã
không nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tuần đâu cả nhưng cô vẫn cảm nhận được
cảm giác an lòng không lý giải được.
Cô cúi đầu, cảm nhận được hơi ấm của nước truyền qua lớp vỏ chai
nhựa, cô nhớ lại lần trước khi cô bị đau bụng kinh, Mạnh Tuần cũng đã
xuất hiện đúng lúc cô cảm thấy khó chịu nhất, một cốc nước ấm đã đánh
tan phòng tuyến phòng bị cuối cùng trong lòng cô. Sự ấm áp đó, sự dịu
dàng đó, thì ra cô lại nhớ đến như vậy.
Mạnh Tuần ở bên cạnh Đồng Phi Phi đến khi lấy máu xong rồi lại đi
chụp X-quang lồng ngực, cuối cùng bác sĩ chẩn đoán chỉ là bị lạnh cảm
sốt bình thường rồi viết sổ khám phải truyền dịch ba ngày. Bận rộn suốt
nửa ngày trời, cuối cùng Đồng Phi Phi cũng được truyền nước. Cô xem giờ
rồi nói với Mạnh Tuần: “Em truyền dịch xong thì có thể tự về nhà được.
Anh mới trở lại công ty đi làm, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm,
không cần phải ở lại đây cùng em đâu.”
“Sao em biết anh mới quay lại đi làm?” Mạnh Tuần nhìn thẳng vào đôi
mắt của Đồng Phi Phi, hỏi ngược lại: “Chẳng phải em xin nghỉ bốn ngày
rồi sao? Sao lại biết anh đi làm từ bao giờ cơ chứ?”
Đồng Phi Phi sững người rồi quay đi, tránh ánh mắt của Mạnh Tuần, lẩm bẩm nói: “Em… em đoán thôi.”
“Đoán sao?” Mạnh Tuần nhìn vào hai hàng mi đang cụp xuống của Đồng
Phi Phi, lông mi của cô vẫn hơi run rẩy, có vẻ không được thoải mái.
Mạnh Tuần đưa tay lên bóp trán: “Anh sẽ ở đây cùng em, em nghỉ ngơi một
chút đi.”
“Thực sự là không cần đâu…”
“Được rồi. Họng em đau thì đừng nói gì nữa, nghe lời anh đi!”
Đồng Phi Phi cắn môi, im lặng một hồi lâu rồi mới khẽ gật đầu, cất tiếng rất nhẹ: “Cảm ơn anh!”
Nói xong, cô dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Mạnh Tuần cởi áo khoác,
nhẹ nhàng đắp chăn lên người của Đồng Phi Phi. Lông mi của Đồng Phi Phi
vẫn khẽ run rẩy nhưng cô không mở mắt ra nữa, đầu hơi nghiêng sang bên
cạnh một chút.
Mạnh Tuần nhìn hai gò má bừng đỏ, gương mặt hốc hác, hai hàng lông
mày khẽ nhíu lại của Đồng Phi Phi mà cảm thấy khó chịu, như thể có một
cái kim đang nằm trong tim, cứ mỗi lần trái tim co bóp thì chiếc kim đó
lại đâm thật sâu vào nơi mềm yếu nhất, khiến anh đau đớn. Anh thực sự
không hiểu, rốt cuộc cô đang từ chối cự tuyệt điều gì? Cô rốt cuộc đang
từ chối tình yêu của anh hay đang từ chối tin tưởng, từ chối mong chờ
một tình cảm mới? Anh không tin cô thực sự lại thờ ơ với anh như vậy!
Nhưng rốt cuộc anh nên làm thế nào thì mới có thể khiến cô dũng cảm hơn
để nguyện cùng anh cố gắng, cùng nhau đấu tranh cho hạnh phúc tương lai
của họ đây?
Mạnh Tuần đợi cho đến khi Đồng Phi Phi lấy máu xong, cùng cô ăn chút
đồ rồi đưa cô trở về. Anh vừa về đến công ty thì nhận được điện thoại
của Paul: “Hôm nay, mình đã đến tìm ông Lưu, giám đốc ngân hàng, nhưng
ông ấy nói bây giờ chính sách cho vay của ngân hàng chỗ họ với kiểu
doanh nghiệp nhỏ như chúng ta rất chặt, nghe giọng của ông ấy thì có vẻ
như thực sự khó đấy.”
Mạnh Tuần im lặng một hồi rồi nói: “Bây giờ có một cách có thể giải quyết được vấn đề vốn của chúng ta.”
“Ồ? Là cách gì vậy?”
“Kha Nhã Doanh nói với tôi cùng cô ấy diễn một vở kịch trước mặt mẹ
cô ấy, tỏ vẻ như tôi và cô ấy đã bàn đến chuyện hôn lễ, mẹ cô ấy sẽ đứng ra tìm người của ngân hàng để cho chúng ta vay tiền.”
“Kha Nhã Doanh để mẹ cô ấy giúp chúng ta vay tiền sao?” Paul thắc mắc. “Tại sao cô ấy lại tự nhiên đưa ra yêu cầu như vậy chứ?”
“Vì cô ấy cũng vừa hay đang cần một khoản tiền nên mới nghĩ ra cách thế này.”
“Nhưng điều này thực sự là…” Paul vẫn cảm thấy không được hợp lý lắm
nên hoài nghi hỏi: “Người mà cậu thích không phải là Đồng Phi Phi hay
sao? Vậy cậu giúp Kha Nhã Doanh như thế này, liệu có vấn đề gì không?”
“Tôi cũng vì Đồng Phi Phi nên mới định nhận lời theo yêu cầu của Kha Nhã Doanh.”
“Hả?” Paul thực sự bị làm cho bối rối, ngạc nhiên hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Tôi đang nghĩ, thử đánh cược một lần xem sao.” Mạnh Tuần cầm lấy
điện thoại, đi đến bên cửa sổ, khẽ nói: “Tôi không biết vì lý do gì mà
Đồng Phi Phi cứ mãi trì hoãn, không có dũng cảm để có thể bước ra khỏi
quá khứ, nhưng tôi thực sự không muốn phải nhìn thấy cô ấy một mình tiếp tục chịu đựng nữa.”
Hôm đó, khi Đồng Phi Phi đứng trước mặt anh lạnh lùng nói câu: “Chúng ta không thể ở bên nhau” thì anh thực sự cảm thấy tuyệt vọng. Anh đã
từng nghĩ đến việc buông tay vì anh cho dù không cam tâm cũng không muốn yêu cầu Đồng Phi Phi phải ở bên anh trong đau khổ. Nhưng hôm nay anh
phát hiện rằng tình cảm mà Đồng Phi Phi dành cho anh vốn không hề như sự lạnh lùng và cự tuyệt như vẻ bề ngoài mà anh vẫn nhìn thấy, anh nhận ra rằng anh vẫn còn hy vọng! Thế là anh tiếp tục tận hưởng niềm ước vọng
của mình, cuối cùng anh vẫn không nỡ buông tay, cuối cùng anh vẫn muốn
thử thêm một lần nữa, thử xem anh có thể giành được sự may mắn của số
phận hay không.
“Cậu thật sự mạo hiểm đó!” Paul thở dài một tiếng, im lặng một hồi
lâu rồi lên tiếng: “Thôi được rồi, tôi cũng chỉ biết hy vọng là lần này
cậu có thể đạt được những gì mà cậu muốn.”
Kết thúc cuộc điện thoại với Paul, Mạnh Tuần gọi ngay cho Kha Nhã
Doanh, nói là đồng ý với yêu cầu của cô ấy và nói cô hẹn mẹ ra ngoài để
cùng ăn trưa.
Bà Mạnh vừa hay hôm đó có việc ở gần công ty của Mạnh Tuần nên nghĩ
có thể tiện ghé qua cùng Mạnh Tuần, dùng bữa trưa. Bất ngờ khi bà đến
văn phòng của Mạnh Tuần thì mới nghe thư ký Tiểu Trương nói là anh đã đi ra ngoài ăn rồi. Bà Mạnh nhớ lúc mới bước vào không nhìn thấy Đồng Phi
Phi đâu nên chau mày hỏi: “Cô có biết nó đi ăn ở đâu không?”
“Tổng giám đốc Mạnh đến Ngự Hương Các, phòng số 3 tầng hai, vừa rồi anh ấy bảo cháu đặt chỗ ở đó.”
Bà Mạnh gật đầu rồi dặn dò với Tiểu Trương: “Chuyện buổi trưa tôi đến tìm nó, cô không cần phải nói lại với nó nữa.”
“Được ạ.” Tiểu Trương vội gật đầu, một vị là phu nhân của chủ tịch
hội đồng quản trị, một người là cấp trên của cô, cô thực sự không muốn
phải đắc tội với bất cứ ai.