Chuyện đính hôn, Kha Nhã Doanh cố che giấu trước mặt của Hạ Tiểu Quả, dù sao thì khoảng thời gian này Tiểu Quả cũng đang toàn tâm toàn lực
chuẩn bị cho cuộc triển lãm tranh, vốn không bận tâm đến chuyện khác.
Nhưng đối với Đồng Phi Phi thì không thể giấu được như vậy, không đến
một tuần tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong công ty đều bàn tán
chuyện đính hôn giữa nhị thiếu gia nhà họ Mạnh với thiên kim tiểu thư
của Bí thư Thành ủy thành phố. Lúc đầu, cô vẫn cho là lời đồn đại nhưng
sau đó, khi cô nhìn thấy Mạnh Tuần thản nhiên thừa nhận chuyện này khi
có một vị cấp trên đề cập đến thì mới tin đó là sự thật. Thế là hết giờ
làm ngày hôm đó, cô hẹn Kha Nhã Doanh đến nhà cô và hỏi: “Chuyện cậu và
Mạnh Tuần đính hôn không phải là thật đấy chứ? Có phải hai người cố tình truyền ra tin tức giả này để Mạnh Tuần dễ dàng có được dự án nước ngoài không?”
“Không phải.” Kha Nhã Doanh ngồi xuống giường của Đồng Phi Phi, im
lặng một hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Mình với Mạnh Tuần thực sự có dự
định đính hôn.”
“Hả?” Đồng Phi Phi sững người. “Cậu và Mạnh Tuần thực sự đính hôn sao? Cậu đang đùa kiểu gì vậy?”
“Mình không đùa.” Kha Nhã Doanh trước khi đến chỗ Đồng Phi Phi đã đến tìm Mạnh Tuần. Cô ngẩng lên nhìn vẻ biểu cảm trên gương mặt của Đồng
Phi Phi, dựa theo lời mà Mạnh Tuần dặn cô mà chậm rãi nói: “Không phải
là cậu đã từ chối Mạnh Tuần rồi sao? Bây giờ, anh ấy đã nản lòng rồi, dự định sẽ lo cho việc phát triển sự nghiệp, điều này cần có sự giúp đỡ
của mình, thế nên anh ấy muốn đính hôn với mình, bởi vì thân phận của vị hôn phu chắc chắn sẽ có trọng lượng hơn là thân phận bạn gái, càng có
thể giúp anh ấy nhiều hơn. Còn mình cũng vì muốn mở triển lãm cho Tiểu
Quả nên phải vay ở chỗ anh ấy năm trăm ngàn. Mình cũng đã đồng ý với anh ấy là sẽ đính hôn với anh ấy.”
Đồng Phi Phi sững người. Cô hoàn toàn không ngờ Kha Nhã Doanh lại cho cô một đáp án như vậy. Cô đã nghĩ rằng cho dù hai người đó thực sự có
đính hôn thì cũng là vì áp lực từ hai phía gia đình quá lớn, tạm thời
không thể không khuất phục nên nghĩ ra kế này, cô không hề nghĩ rằng đó
là do Mạnh Tuần chủ động nói muốn đính hôn với Kha Nhã Doanh.
“Vậy… vậy sau này cậu sẽ không thực sự muốn kết hôn với anh ấy chứ?”
Đồng Phi Phi lắp bắp hỏi nhưng rồi lại lắc đầu để tự phủ định rất nhanh. “Tại sao mình lại đi hỏi câu hỏi này chứ? Tất nhiên là cậu sẽ không…”
“Mình không biết.” Kha Nhã Doanh ngắt lời Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi
kinh ngạc nhìn Kha Nhã Doanh: “Ý của cậu là… cậu thực sự… thực sự muốn
được ở bên Mạnh Tuần sao?”
Kha Nhã Doanh cười, lắc đầu: “Tại sao mình lại ở bên Mạnh Tuần chứ?
Mình chỉ là không dám nghĩ, nếu Tiểu Quả biết được chuyện này thì anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào? Cho dù mình chỉ vì cuộc triển lãm tranh của anh ấy mà đồng ý với Mạnh Tuần, nhưng với tính cách của anh ấy, có lẽ
anh ấy mãi mãi sẽ không tha thứ cho việc mình dùng cách này để giúp đỡ
anh ấy. Nếu mình không ở bên Tiểu Quả thì bên cạnh ai cũng đâu có gì
khác biệt.”
“Vậy tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu đã biết Tiểu Quả rất có thể sẽ
vì chuyện này mà rời xa cậu, tại sao cậu vẫn đồng ý với Mạnh Tuần chứ?”
Đồng Phi Phi lo lắng nắm lấy tay của Kha Nhã Doanh. “Đây là hạnh phúc cả đời của cậu đó! Tại sao cậu lại có thể tùy tiện đem nó ra để đánh cược
chứ?”
“Hạnh phúc cả một đời sao?” Kha Nhã Doanh ngẩng lên, nước mắt đã bắt
đầu long lanh, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười. “Hạnh phúc cả
đời của mình chỉ là việc Tiểu Quả được vui vẻ. Nhưng cậu cũng đã biết
rồi đó, đối với anh ấy, không có gì quan trọng hơn mơ ước của anh ấy.”
Sau khi Kha Nhã Doanh đi rồi, phải mất một lúc lâu sau Đồng Phi Phi
mới định thần lại được. Sau đó, cô cầm điện thoại, gọi cho Mạnh Tuần.
“Phi Phi?” Điện thoại mới đổ một tiếng chuông Mạnh Tuần đã nhấc máy như thể anh đang đợi sẵn bên điện thoại vậy.
“Em nghe nói anh và Nhã Doanh sẽ đính hôn?” Đồng Phi Phi nắm lấy điện thoại, nói có vẻ hơi khó khăn. Đây hình như là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho Mạnh Tuần kể từ nửa tháng nay.
“Ừ.” Mạnh Tuần trả lời ngắn gọn, không che giấu, cũng không giải
thích. Đồng Phi Phi áp sát điện thoại vào tai, bên đầu kia điện thoại
chỉ là một sự im lặng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Em gọi điện thoại đến chỉ là muốn kiểm chứng tin này thôi sao?” Một lúc lâu sau, vẫn là Mạnh Tuần lên tiếng trước.
“Em… em muốn nói… anh… anh đừng đính hôn với Nhã Doanh, có được không?”
“Ừm?” Giọng của Mạnh Tuần đột nhiên cao hẳn lên. “Lý do?”
Lý do ư? Đồng Phi Phi cắn môi, khẽ trả lời: “Anh cũng biết đấy, người mà Kha Nhã Doanh yêu là Tiểu Quả. Nếu anh đính hôn với Kha Nhã Doanh
thì Tiểu Quả chắc chắn sẽ rất tức giận, anh ấy có thể sẽ rời xa Nhã
Doanh. Còn Kha Nhã Doanh, cô ấy cũng sẽ rất đau lòng, như vậy thì hạnh
phúc của Tiểu Quả và Kha Nhã Doanh sẽ bị hủy hoại!”
Mạnh Tuần không hề ngắt lời Đồng Phi Phi, anh nhẫn nại lắng nghe cô
nói hết, anh tưởng rằng cô vẫn chưa nói hết nhưng tiếc rằng đầu bên kia
điện thoại chỉ là sự im lặng, một lần nữa anh lại thấy rằng anh lại tự
dối mình.
“Em gọi điện cho anh, khuyên anh không nên đính hôn với Kha Nhã
Doanh, chỉ là vì em không muốn Tiểu Quả phải tức giận, không muốn Kha
Nhã Doanh phải đau lòng ư? Vậy cuộc triển lãm tranh của Tiểu Quả thì
sao? Có phải em cũng không muốn để anh ta tổ chức sao?”
“Không phải…” Đồng Phi Phi hít vào một hơi thật sâu, bàn tay đang đặt trên rèm cửa chậm rãi nắm lại. “Nếu… nếu anh không đính hôn với Nhã
Doanh thì anh có thể cho cô ấy mượn trước khoản tiền năm trăm ngàn được
không? Em… em sẽ giúp cô ấy trả!”
Cô ấy sẽ giúp Kha Nhã Doanh cùng trả sao? Mạnh Tuần cầm điện thoại,
ngồi vào trong xe, dựa lưng vào lớp da thật của ghế nhưng anh lại cảm
thấy lưng mình tê cứng.
Tối hôm nay, chính anh đã đưa Kha Nhã Doanh đến chỗ Đồng Phi Phi. Từ
lúc Kha Nhã Doanh bước vào trong anh đã luôn chờ đợi cuộc điện thoại
này, đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Anh ở ngay dưới nhà cô, nhìn Kha Nhã
Doanh bước vào trong rồi lại nhìn Kha Nhã Doanh bước ra, anh nhìn đèn
phòng cô sáng lên rồi lại tắt đi.
Anh đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, anh thậm chí còn chuẩn bị trước cả tâm lý khi rất có thể cô sẽ thản nhiên nói với anh một câu: “Chúc
mừng!”, nhưng dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không ngờ rằng cô lại có
thể… có thể như thế này, có thể như một người xa lạ, không liên quan gì
đến anh, vì một người con trai khác mà đến tìm anh để vay tiền rồi lại
tuyên bố rằng: “Em sẽ trả!” Trả ư? Trả cái gì chứ? Trả lại khoản tiền
năm trăm ngàn hay là trả lại anh tình cảm của một tình yêu đơn phương,
không biết tự lượng sức mình ư?
Ngẩng lên, Mạnh Tuần đột nhiên cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt,
thật là buồn cười! Anh tưởng rằng anh đã thắng cược ư? Đã có được sự
chân thành của cô ư? Sự chân thành của cô chỉ là đối với Kha Nhã Doanh,
chỉ là đối với Hạ Tiểu Quả mà thôi! Còn anh, chỉ là người xa lạ bên
đường, chỉ là một người qua đường mà thôi! Anh dựa vào điều gì để đưa ra một sự đánh cược lớn thế này? Sự chân thành của anh ư? Sự chân thành
của anh vốn chẳng hề có giá trị, chẳng đáng gì cả! Cho dù anh có đem cả
tấm lòng mình, nhưng đối với cô chẳng qua cũng chỉ là chuyện không đáng
bận tâm, không đáng nhắc đến!
Thực ra, ngay từ đầu khi anh vạch ra cục diện này, anh đã thua. Anh
đã mệt mỏi, không muốn cố gắng từ lâu rồi, chẳng còn cách nào, anh đã
vứt bỏ cả lý trí, tưởng rằng có thể dùng trận đấu cuối cùng này để đánh
cược với một điều kỳ diệu mà ngay cả anh cũng biết là rất mơ hồ. Nhưng
cuối cùng anh vẫn là kẻ thua cuộc, mất tất cả.
“Mạnh Tuần?” Đồng Phi Phi nghe thấy bên kia không có bất cứ âm thanh gì nên thử cất tiếng thăm dò.
“Phi Phi.” Giọng của Mạnh Tuần dường như trở nên xưa cũ. Qua cửa xe
anh nhìn về phía cánh cửa sổ khép hờ ở một nơi không xa, anh đã từng
nghĩ rằng, anh đã gần đến trong gang tấc nhưng thì ra lại vẫn cách cả
một bầu trời.
“Phi Phi.” Mạnh Tuần lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng điệu có vẻ
nhạt dần như thể mệt mỏi quá sức không còn chút sinh khí và hy vọng nào
nữa. “Phi Phi, anh luôn biết em coi trọng tình cảm con người. Nhưng lúc
này đây anh thực sự rất hận cái gọi là coi trọng tình cảm của em!”
Đồng Phi Phi càng áp sát điện thoại vào tai nhưng vẫn không hề nói
một câu. Cô chỉ cắn chặt môi, cố gắng nén dòng nước mắt. Dưới lầu vẫn là chiếc xe Volvo màu bạc. Cô ẩn mình ở nơi tối nhất sau rèm cửa, khóe mắt đong đầy nước mắt đau tức nhưng vẫn mở to, muốn được nhìn thấy bóng
dáng quen thuộc đằng sau khung cửa sổ xe đang mở kia.
“Đồng Phi Phi, em bận tâm đến tâm trạng của Hạ Tiểu Quả đến thế, bận
tâm đến hạnh phúc của Kha Nhã Doanh đến thế, còn anh thì sao? Trong trái tim em, anh là gì?” Giọng của Mạnh Tuần cuối cùng cũng biểu lộ sự lạnh
lẽo đến thấu xương. “Anh thực sự nghĩ thà rằng chưa từng gặp em, như thế sẽ tốt hơn!”
Tiếng nói cuối cùng vang lên thì tiếng động cơ chói tai cũng phá tan
màn đêm yên tĩnh. Đồng Phi Phi nắm chặt tấm rèm cửa, nhìn theo bóng
chiếc xe quen thuộc đang lao đi với tốc độ nhanh, rời xa thế giới của
cô. Cô nắm chặt tấm rèm, từ từ trượt người xuống sàn. Cô không thể níu
kéo, thậm chí ngay cả tư cách để rơi lệ cô cũng không có nữa rồi!
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang sáng tỏ bên ngoài khung cửa sổ,
trước nay cô chưa từng thấy ánh trăng sáng như thế này, sáng tới mức
dường như xuyên qua con ngươi. Cô ngẩng lên rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô nhớ đã có người từng nói với cô rằng, ngẩng lên thì nước mắt sẽ không rơi. Thế là cô cứ ngẩng đầu mãi như vậy, cho đến khi cổ đau mỏi mà vẫn
không dám dừng lại. Cô không biết tại sao mình lại ngốc nghếch như vậy,
chỉ là cô cảm thấy chỉ cần cô cam tâm tình nguyện để Mạnh Tuần rời xa
thì ông trời sẽ buông tha cho anh. Vậy nên cô không thể rơi nước mắt, cô không hề đau lòng, chỉ cần cô không đau lòng thì anh có thể được bình
an, hạnh phúc, có đúng không?