Sáng hôm sau, mới sáng sớm Đồng Phi Phi đã đến nhà của Kha Nhã Doanh, cùng Nhã Doanh trang điểm và thay đồ rồi mới đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Cùng lúc đó thì Hạ Tiểu Quả đang ngồi ở trạm cuối cùng của chuyến xe
buýt đến sân bay, trong lòng hồi hộp nghĩ đến buổi triển lãm lưu động
sắp tới.
Trên xe buýt đang phát đi bản tin tài chính, khi vừa nghe thấy giá cổ phiếu của bất động sản Mạnh Thị không ngừng tăng thì một người đàn ông
ngồi ngay bên cạnh Hạ Tiểu Quả đắc ý nói với người bạn ngồi cạnh mình:
“Cậu xem, lần này thông tin nội bộ của tôi đáng tin không? Đã nói trước
là giá cổ phiếu của Mạnh Thị chắc chắn sẽ tăng mà, lần này kiếm bộn rồi
nhé!”
“Hà hà, đúng đó! Xem ra thì vị thiên kim tiểu thư của Bí thư Thành ủy thành phố quả thật là đáng tiền đó!”
Nghe đến mấy từ “thiên kim tiểu thư của Bí thư Thành ủy thành phố”
thì Hạ Tiểu Quả đã chú ý. Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây khi Kha
Nhã Doanh và Mạnh Tuần thường xuyên tiếp xúc, anh hơi chau mày. Lẽ nào
người mà bọn họ đang bàn tán đến lại chính là Kha Nhã Doanh sao?
“Đương nhiên rồi!” Giọng của người đàn ông ngồi kế bên cạnh ngày càng trở nên đắc ý. “Bí thư Kha có cô con gái vàng ngọc đó, cậu xem có đáng
tiền không chứ? Cậu có biết hôm nay họ tổ chức lễ đính hôn ở đâu không?”
“Ở đâu vậy?”
“Là khách sạn Grand Hyatt đó!”
“Grand Hyatt ư? Làm gì có chuyện đó? Ở đó chẳng phải thông thường không tổ chức hôn lễ hay sao?”
“Ngốc thế! Thông thường không tổ chức hôn lễ thế nên đã muốn tổ chức
thì sẽ tổ chức không bình thường chút nào chứ sao! Lần này người ta đã
bao trọn cả sảnh lớn của khách sạn Grand Hyatt rồi, cả vườn bên ngoài
nữa…”
“Bác tài! Dừng xe!” Hạ Tiểu Quả đột nhiên kêu lên khiến người đàn ông ngồi bên cạnh giật mình, anh ta không hài lòng trừng mắt nhìn Hạ Tiểu
Quả: “Đây đâu phải là taxi, anh tưởng có thể nói dừng bất cứ lúc nào
sao?”
Hạ Tiểu Quả không thèm để ý đến anh ta, xách hành lý xông thẳng đến
đằng trước xe, túm lấy ống tay áo của người lái xe rồi lớn tiếng: “Tôi
muốn xuống xe! Phiền ông dừng lại một chút, tôi muốn xuống xe! Bây giờ
phải xuống xe!”
“Được, được, được, cậu đợi một chút, tôi đỗ vào lề đường đã!” Tài xế
dừng xe với vẻ không hài lòng, Hạ Tiểu Quả còn chưa đợi xe dừng hẳn, khi thấy cánh cửa xe vừa mới hé mở đã len xuống, nhanh chóng chạy trở ngược lại phía sau.
“Mất cái gì không biết? Mất hồn rồi sao?” Người tài xế nhìn theo bóng dáng của Hạ Tiểu Quả trong chốc lát đã chạy xa qua gương chiếu hậu, lắc đầu thở dài, người trẻ tuổi bây giờ quả là manh động quá!
Tiệc đính hôn lần này mà Mạnh Tuần và Kha Nhã Doanh chọn là kiểu tiệc ngoài trời kết hợp nghi thức Đông và Tây. Bãi cỏ nhân tạo bên hồ xanh
mướt, thời tiết cuối xuân ấm áp, dễ chịu, quan khách thưởng ngoạn khung
cảnh nên thơ thì thầm trò chuyện, không khí vô cùng ấm cúng và trang
nhã.
Đồng Phi Phi cùng với Kha Nhã Doanh ngồi trong phòng trang điểm đang
bàn xem lát nữa có nên trang điểm lại một chút không thì đột nhiên nghe
thấy tiếng cửa bị đạp một cái “rầm”. Đồng Phi Phi ngạc nhiên quay đầu
lại thì thấy Hạ Tiểu Quả đang như hụt hơi đứng trước mặt cô.
“Tiểu Quả, anh, sao anh lại quay lại…” Kha Nhã Doanh ngạc nhiên đứng
dậy. Vì đây chỉ là lễ đính hôn nên cô không mặc áo cưới trắng mà là mặc
bộ lễ phục màu trắng ngà.
“Sao em lại thực sự muốn đính hôn với Mạnh Tuần?” Hạ Tiểu Quả điên
cuồng chạy một mạch tới đây, khi đứng trước mặt Kha Nhã Doanh thì cả
người đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tiểu Quả, anh nghe em giải thích…”
“Anh không muốn nghe em giải thích nữa!” Trong đôi mắt của Hạ Tiểu
Quả tràn ngập sự đau đớn và tuyệt vọng không thể tin nổi. “Lúc mới đầu,
em đã nói với anh là em để Đồng Phi Phi dùng thân phận của em đóng giả
làm bạn gái của Mạnh Tuần vì muốn ứng phó với mẹ em. Lần trước, em nói
với anh, em giả làm bạn gái Mạnh Tuần là vì muốn giúp anh ta làm cầu
nối. Vậy còn hôm nay thì sao? Em nói cho anh nghe đi, hôm nay, có phải
là em thực sự muốn đính hôn với Mạnh Tuần không?”
“Em… em muốn đính hôn với Mạnh Tuần, nhưng mà chuyện này không như anh nghĩ đâu…”
“Hai người đính hôn thật, anh còn có thể nghĩ như thế nào được chứ?”
Hạ Tiểu Quả lùi về sau hai bước, sự ấm áp trong đáy mắt tan biến, trong
giọng nói lan tỏa nỗi đau đớn. “Tối hôm qua em vẫn còn ôm anh, nói người em yêu là anh, chỉ có mìnhnh mà thôi! Kết quả là hôm nay em lại đứng ở
đây, đính hôn cùng với người khác! Kha Nhã Doanh, lừa gạt tình cảm của
anh, trêu đùa với hạnh phúc của anh khiến em cảm thấy rất vui phải
không? Rất thú vị phải không?”
“Em không…!” Nước mắt của Kha Nhã Doanh cuối cùng cũng bị những lời
nói phẫn nộ của Hạ Tiểu Quả kích động mà rưng rưng nơi khóe mắt, cô vội
vàng nắm lấy tay của Hạ Tiểu Quả, khóc đến mức lớp trang điểm đều trôi
hết cả. “Tiểu Quả, em không hề lừa gạt anh! Người em yêu chính là anh,
từ trước đến nay luôn là anh!”
“Vậy tại sao em lại đính hôn với Mạnh Tuần chứ?”
“Bởi vì cô ấy muốn cậu tham gia buổi triển lãm tranh!”
Giọng của Mạnh Tuần cất lên khiến Hạ Tiểu Quả quay đầu lại, anh nghe
thấy câu trả lời của Mạnh Tuần thì mặt đột nhiên biến sắc. Mạnh Tuần im
lặng bước vào. Vừa rồi, khi Đồng Phi Phi vội vã chạy đến tìm thì anh vẫn còn tưởng rằng cuối cùng cô cũng đã vì chuyện đính hôn này của anh mà
bị kích động, nhưng không ngờ rằng cô lại vì chuyện của Kha Nhã Doanh và Hạ Tiểu Quả.
Cô đã từng phản đối chuyện đính hôn của anh nhưng không phải là vì
thích anh mà là vì không muốn Hạ Tiểu Quả phải buồn, vẫn còn hy vọng anh sẽ đưa tiền để giúp đỡ Hạ Tiểu Quả như trước! Lúc này, cô vội vã chạy
đi tìm anh cũng không phải là vì lo lắng cho anh, mà chỉ là không muốn
Hạ Tiểu Quả phải đau khổ, và cô hy vọng anh có thể như trước đây, giấu
Hạ Tiểu Quả khiến anh ấy yên tâm mà đón nhận sự giúp đỡ của họ.
Tâm trạng của anh, cảm nhận của anh không hề khiến cô suy nghĩ. Cô từ trước tới nay luôn toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ muốn bảo vệ, muốn
giúp đỡ người đó, luôn là Hạ Tiểu Quả! Người rất giống Tống Quân An – Hạ Tiểu Quả!
“Mạnh Tuần, anh…” Đồng Phi Phi ngạc nhiên kéo Mạnh Tuần, vừa rồi rõ ràng là cô đã cầu xin anh không nên nói ra chuyện đó rồi mà.
Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, nỗi đau đớn trong lòng lúc này đã lan
đến tận cổ họng, giọng anh lạnh lùng như băng: “Trên thế gian này không
hề có chuyện vẹn cả đôi đường, em cũng không thể bảo vệ được tất cả mọi
người đâu!”
“Phi Phi, em để anh ấy nói hết đi!” Hạ Tiểu Quả kích động, xông đến
trước mặt Mạnh Tuần, lớn tiếng chất vất: “Ý của anh là sao? Chuyện tôi
tham gia cuộc triển lãm và chuyện anh đính hôn thì có liên quan gì đến
nhau chứ?”
“Không liên quan ư?” Mạnh Tuần cười lớn. “Cậu cho rằng số tiền để cậu mở triển lãm là ở đâu ra cơ chứ? Cậu thực sự nghĩ rằng là do phòng
trưng bày tranh giúp cậu ứng trước hay sao?”
Anh lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ: “Không có một gallery tranh
nào lại đi đầu tư như vậy cho một người từ trước đến giờ không hề có một chút vốn liếng! Năm trăm ngàn đó là do Kha Nhã Doanh vay của tôi, còn
điều kiện để tôi có thể vay được số tiền đó chính là phải đính hôn với
cô ấy!”
“Cái… gì?” Hạ Tiểu Quả giống như một quả bóng bất ngờ bị nổ tung vậy, người đổ sụp. Anh chậm rãi quay người lại, nhìn vào gương mặt đang đẫm
nước mắt của Kha Nhã Doanh: “Những lời Mạnh Tuần nói là thật sao? Em
thực sự là vì muốn anh tham gia buổi triển lãm tranh nên mới đính hôn
với anh ta phải không?”
Kha Nhã Doanh đã nghẹn ngào không nói nên lời, cô không nỡ gật đầu,
cũng không dám lắc đầu, chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt đầm đìa nhìn Hạ
Tiểu Quả.
“Ha ha.” Hạ Tiểu Quả đột nhiên cười thật lớn rồi lại lùi hai bước,
gần như lùi ra đến cửa rồi mới loạng choạng dừng lại, cười lớn: “Thì ra
trong mắt em, anh chỉ là một thằng đàn ông không hề có triển vọng! Thì
ra anh lại là người phải dựa vào bạn gái bán đi hôn nhân của chính mình
để thực hiện ước mơ của anh! Doanh Doanh, trong lòng em, anh thực sự hèn hạ và đáng khinh bỉ như vậy sao? Phải dựa vào việc từ bỏ đi tình cảm
của chúng ta để phát triển sự nghiệp của anh hay sao?”
“Không phải!” Kha Nhã Doanh lao đến bên cạnh Hạ Tiểu Quả, khóc lóc
nắm lấy tay anh. “Tiểu Quả, anh đừng nói vậy! Là em cam tâm tình nguyện, là em muốn giúp anh…”
“Nhưng anh không cần em giúp anh như vậy!” Hạ Tiểu Quả vùng ra khỏi
tay của Kha Nhã Doanh, mắt đỏ lừ như sắp chảy máu. “Sao em lại có thể
dùng cách đó để giúp anh chứ? Em biết tại sao anh lại muốn xuất hiện
không? Là vì anh muốn được ở bên em, anh vì muốn được ở bên em!”
Nước mắt của Kha Nhã Doanh không ngừng tuôn rơi, cô nắm lấy tay của
Hạ Tiểu Quả một lần nữa, khóc nghẹn ngào không thành tiếng: “Tiểu Quả,
xin lỗi… xin lỗi… em xin lỗi! Em muốn… muốn được ở bên anh… Em cũng
muốn… muốn được ở bên cạnh anh!”
“Vậy hãy ở bên cạnh anh, hãy rời xa nơi này!” Hạ Tiểu Quả cuối cùng
cũng không vùng ra khỏi bàn tay của Kha Nhã Doanh nữa mà nắm thật chặt
tay cô, trong ánh mắt bùng lên ánh sáng: “Doanh Doanh, đối với anh,
không có gì quan trọng hơn là được ở bên em! Anh không muốn em vì anh mà lại phải chịu ấm ức như vậy! Em không phải đang giúp anh mà là đang chà đạp lên tình cảm của chúng ta! Doanh Doanh, hãy đi cùng anh, anh sẽ đi
gặp bố mẹ em, anh sẽ đi nói rõ ràng với họ…”
“Đứng lại!” Mạnh Tuần bước hai bước đến cửa, chặn hai người họ lại.
“Làm gì vậy?” Hạ Tiểu Quả trừng mắt nhìn Mạnh Tuần. “Tôi không cần
anh đưa tiền để tham gia triển lãm tranh! Doanh Doanh, cô ấy vốn không
hề yêu anh, anh hãy tránh ra!”
“Không được!” Mạnh Tuần đứng chắn trước mặt của Hạ Tiểu Quả, giọng
trầm xuống: “Nếu hôm nay cậu thực sự đưa Kha Nhã Doanh đi thì mọi chuyện sẽ không có cách nào để kết thúc đâu! Bố mẹ của Kha Nhã Doanh cũng nhất định sẽ không để cậu làm loạn như vậy! Cậu liều lĩnh thì sẽ chỉ làm mọi việc nghiêm trọng thêm thôi!”
“Tôi để anh và Doanh Doanh đính hôn thì tôi mới là kẻ điên!” Hạ Tiểu
Quả tức giận đẩy Mạnh Tuần ra, kéo theo Kha Nhã Doanh chạy ra ngoài.
Trên thảm cỏ bên ngoài cửa vừa hay có một chiếc xe điện đang đỗ ở đó, chủ nhân của nó chắc hẳn là đang đi vào bên trong đưa hàng, chìa khóa
vẫn cắm ở xe. Hạ Tiểu Quả đỡ Kha Nhã Doanh ngồi chắc còn mình thì v론trèo lên thì Mạnh Tuần đã đuổi kịp, chặn ngang trước đầu xe: “Cậu đừng có mà quá xúc động như vậy! Tôi hứa với cậu, cho dù tôi có đính hôn với Kha
Nhã Doanh thì sẽ tuyệt đối không động đến một đầu ngón tay của cô ấy!
Triển lãm tranh của cậu đã nộp tiền rồi, cậu đừng khiến cô ấy thất vọng, làm uổng phí tấm lòng của cô ấy!”
“Tôi định làm gì, không cần anh phải dạy!” Hạ Tiểu Quả cúi đầu khởi
động chiếc xe, tiếng động cơ nổ giòn, giọng anh càng lớn: “Anh tránh
ra!”
Mạnh Tuần không cử động mà cứ đứng nguyên tại đó. Ánh mắt của Hạ Tiểu Quả cũng trở nên sắc lạnh, anh khẽ lùi xe lại phía sau vài bước rồi
nhấn ga, lao nhanh về phía trước: “Rầm…”
Tất cả mọi người đều không nhìn rõ vào khoảnh khắc cuối cùng Đồng Phi Phi đột nhiên lao đến đẩy Mạnh Tuần ra. Mọi người chỉ nhìn thấy một
bóng người mặc đồ màu xanh nhạt bị đâm mạnh, bay lên rồi rơi xuống bên
hồ nước bên cạnh đó.
“Phi Phi!” Mạnh Tuần, mặt tái đi, la lên, bò từ dưới đất lên không
kịp cởi giày mà lao thẳng xuống hồ. Chiếc xe đâm phải Đồng Phi Phi cũng
lật nhào sang một bên, cả người Kha Nhã Doanh đều ê ẩm, phải mất một lúc sau mới định thần lại được, ra sức đẩy Hạ Tiểu Quả lúc này vẫn đang
ngây ra ở đó: “Cứu người đi! Anh mau giúp cứu người đi!”
Tốc độ của Mạnh Tuần cũng đã rất nhanh nhưng đến khi anh cùng Hạ Tiểu Quả đưa Đồng Phi Phi từ dưới nước lên thì Đồng Phi Phi đã không còn thở nữa.
“Phi Phi, tỉnh lại đi! Em tỉnh lại đi!” Mạnh Tuần quỳ bên người Đồng
Phi Phi làm hô hấp nhân tạo. Nước hồ cuối tháng Tư vẫn còn chút lạnh, cả thân người ướt lạnh của anh bị gió thổi run lên từng chặp.
“Phi Phi, em hãy tỉnh lại cho anh! Có nghe thấy không, em hãy tỉnh
lại cho anh!” Anh không ngừng ép xuống ngực cô, một phút trôi qua, hai
phút trôi qua, Đồng Phi Phi vẫn nhắm chặt mắt, không hề có chút phản ứng nào.
“Đồng Phi Phi, em không được chết! Anh đã nói rồi, nếu em dám chết
thì anhẽ chết cùng em! Em có phải là muốn anh chết cùng em không? Em mau tỉnh lại đi, hãy tỉnh lại nói cho rõ đi!”
“Khụ khụ khụ…” Cuối cùng Đồng Phi Phi cũng mở mắt ra, nhưng cô lại ho ra toàn là máu.
“Mạnh Tuần…” Mắt của Đồng Phi Phi dường như mất đi điểm nhìn, cô mơ
màng đưa tay ra, Mạnh Tuần vội vã nắm lấy bàn tay cô. “Mạnh Tuần, đừng
chết, em… em không muốn… không muốn anh chết.”
“Được, được, anh không chết, chúng ta đều không chết!” Mạnh Tuần
không dám chạm vào bất cứ chỗ nào khác của Đồng Phi Phi, chỉ biết nắm
lấy tay cô rồi quay đầu lại hét lớn: “Xe cấp cứu đâu? Xe cấp cứu đã đến
chưa?”
Đồng Phi Phi đột nhiên nắm lấy tay Mạnh Tuần thật chặt, Mạnh Tuần
quay đầu lại, Đồng Phi Phi nói một cách rất khó khăn: “Mạnh Tuần, em
quan tâm… em quan tâm đến hạnh phúc của anh… Mạnh Tuần, em bảo vệ anh,
người em muốn bảo vệ là anh, em mong anh… em mong anh hạnh phúc… Khụ
khụ…”
“Phi Phi!” Mạnh Tuần mở to mắt nhìn trân trân vào Đồng Phi Phi lúc
này lại phun ra một ngụm máu lớn, cái màu đỏ khắc nghiệt và tàn khốc đó
bao phủ cả thế giới trước mắt anh.