Nửa năm trước.
Đồng Phi Phi vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc thì Kha Nhã Doanh gọi tới: “Phi Phi, cậu đã ra ngoài chưa?”
“Rồi!” Đồng Phi Phi vừa đi đi lại lại ở trạm xe buýt vừa oán hận.
“Cậu không biết lúc mình lừa Thần Mặt Đen, nói rằng mình phải đi khám
bác sĩ, mình đã lo lắng thế nào đâu! Suýt chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực rồi! Mình xin cậu lần sau đừng bắt mình phải làm những việc thót
tim như vậy nữa, mình phải giữ cái mạng này lại để kiếm tiền nuôi gia
đình chứ!”
“Ây da, không sao đâu! Cùng lắm là bị Thần Mặt Đen cho nghỉ việc chứ
gì! Với lý lịch của cậu, thêm quan hệ của mình, còn sợ không tìm được
công việc phù hợp sao?”
“Quan hệ của cậu?” Đồng Phi Phi chu miệng. “Cậu có quan hệ tốt như vậy sao còn bắt mình đi xem mặt giúp cậu?”
“Haizz, những việc yêu cầu cần phải có kỹ thuật cao như vậy đương
nhiên phải tìm một chuyên gia như cậu rồi!” Kha Nhã Doanh cưng nựng,
đồng thời lo lắng dặn dò: “Cậu phải nhớ, nhất định phải gặp Quang Tử đấy nhé!”
“Biết rồi!” Đồng Phi Phi thấy chiếc xe buýt đang tiến vào bến, vội
vàng tắt điện thoại của Kha Nhã Doanh, nhảy lên xe. Trong vòng một tiếng ngắn ngủi, cô phải về nhà trang điểm sau đó mới ra quán cà phê “Chỗ Cũ” ở vùng ngoại ô để xem mặt đối tượng. Thời gian quả thật rất gấp khiến
người ta phải chạy thục mạng.
Mười hai giờ năm phút, Đồng Phi Phi sau một hồi lòng vòng, cuối cùng
cũng tìm được quán đó. Cô lau mồ hôi, thở phào đẩy cửa, cô tiếp tân vui
vẻ bước tới, nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi Đồng Phi Phi: “Xin hỏi
cô đi mấy người?”
“Ồ, tôi đã đặt chỗ rồi, phòng số 6.”
Nụ cười của cô tiếp tân có chút gượng gạo, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường, xoay người nói: “Mời cô đi theo tôi.”
Đồng Phi Phi khẽ mỉm cười, đi theo cô ta, qua tấm kính ở hành lang cô thấy được dung mạo “đẹp đẽ” của mình, phấn nền bột trân châu trắng mịn, lông mày đen sậm, đôi môi đỏ tươi, hơn nữa rất phù hợp với đôi má hồng
hồng. Cô không kiềm chế nổi, liền đưa tay véo má mình một cái, hy vọng
lát nữa trái tim người đàn ông đáng thương đó có đủ sự kiên cường.
Đứng trước cửa phòng, cô tiếp tân lịch sự gõ cửa, thuận tay đẩy cửa,
đưa Đồng Phi Phi vào trong: “Anh Mạnh, khách của anh đã tới.”
“Anh Mạnh?” Đồng Phi Phi hoài nghi tại sao cái tên này nghe rất quen. Người đàn ông quay người lại, sau khi nhìn thấy Đồng Phi Phi, anh kinh
ngạc mở to mắt. Đồng Phi Phi bỗng chốc hóa đá: Thần Mặt Đen?!
Thực ra, Thần Mặt Đen cũng không đen lắm, vừa bước qua tuổi ba mươi,
là một thanh niên có khuôn mặt trắng. Thêm nữa, vẻ bề ngoài lạnh lùng,
tác phong làm việc rất nghiêm khắc, những lúc không hài lòng sẽ khiến
tất cả mọi người thấy khí phách mạnh mẽ, hô mưa gọi gió của anh, do đó
tất cả mọi người trong bộ phận kế hoạch phong cho anh chức danh “Thần
Mặt Đen”.
Bình thường, Đồng Phi Phi luôn kính trọng tránh xa Thần Mặt Đen. Lúc
họp đều ngồi rất xa, nhưng lúc bình thường cũng bị phong thái mạnh mẽ
của anh dọa đến mức tim phải nhảy ra khỏi lồng ngực. Vì giúp Kha Nhã
Doanh thoát khỏi thảm họa, cô lấy hết mười hai vạn phần lòng dũng cảm
của mình đứng trước mặt Thần Mặt Đen nói dối, ai biết được bây giờ lại
bị chính anh ta bắt hiện hình! Cô cúi đầu tự liệt kê lỗi lầm của mình:
đi làm giả vờ ốm để về sớm, thay người khác đi xem mặt, sau đó trang
điểm thành bộ dạng quỷ quái này… Bây giờ thực sự cô rất muốn đập đầu vào gối tự tử.
Đúng lúc nét mặt Đồng Phi Phi khó coi nhất, Thần Mặt Đen cũng chính
là Mạnh đại nhân, Mạnh Tuần từ từ cất tiếng nói: “Cô Kha? Cô không khỏe
sao? Đi khám bác sĩ chưa?”
Đồng Phi Phi ngẩng đầu mới phát hiện ra cô tiếp tân đã ra ngoài,
trong phòng chỉ còn lại hai người là cô và Mạnh Tuần. Cô bặm miệng, cảm
thấy cổ họng nghẹn đắng, mãi mới nói nên lời: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi…
buổi chiều tôi sẽ viết đơn xin nghỉ việc…”
“Nghỉ việc?” Mạnh Tuần cau mày. “Tôi còn nhớ quy định của công ty,
muốn xin nghỉ việc phải xin trước một tháng. Nhưng tình trạng của cô
thuộc loại bị sa thải, dù nguyên nhân chỉ viết là cố ý nghỉ không có lý
do.”
Đồng Phi Phi chớp chớp mắt như sắp khóc, nói: “Tôi… tôi không có ý nghỉ không xin phép…”
“Thời gian đi làm, cô làm việc riêng, giả vờ ốm, lừa lấy ngày nghỉ,
thực tế thì chạy đi làm việc riêng của bản thân, đây không phải là cố ý
nghỉ không xin phép hay sao?”
Đồng Phi Phi bị chặn họng, không nói được câu nào. Cô cúi mặt ủ rũ,
nước mắt tuôn rơi, hàng mi đen đậm được cô tô vẽ, giờ theo dòng nước mắt chảy thành hai vệt đen trên mặt.
“Mau lau sạch lớp trang điểm của cô đi rồi nói chuyện với tôi.” Mạnh
Tuần quay mặt lại, Đồng Phi Phi lúc này mới nhớ ra bộ mặt khủng khiếp
của mình, vội vàng đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Mười phút sau, dường
như cô đã lau sạch một lớp da của mình, lúc này mới đứng vững, nhẹ nhàng quay lại, đứng trước mặt Mạnh Tuần: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi xin lỗi!
Tôi… lần này tôi thực sự nhất thời hồ đồ, cầu xin anh cho tôi thêm một
cơ hội! Sau này, tôi sẽ không bao giờ nói dối nữa! Sau này nhất định sẽ
cố gắng làm việc! Sau này nhất định sẽ vì công ty, vì anh mà dốc hết tâm sức của mình để làm việc… ”
Mạnh Tuần cau mày, đang chuẩn bị ngắt lời cô thì tiếng chuông điện
thoại đột nhiên vang lên, Đồng Phi Phi lập tức im bặt. Mạnh Tuần nhìn
màn hình, sắc mặt đột nhiên không vui, nhưng khi nghe điện thoại, giọng
anh chuyển sang đầy khách khí: “Mạnh phu nhân?”
Mạnh phu nhân? Mắt Đồng Phi Phi giật giật, cô muốn nghe trộm vài câu, nhưng Mạnh Tuần đột nhiên ngẩng đầu, lườm cô một cái, dường như có một
luồng khí lạnh chạy qua, toàn thân run rẩy, cô khẽ cười, chạy ra ngoài.
Lúc đóng cửa, cô thoáng nghe thấy Mạnh Tuần nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Hai phút sau, Mạnh Tuần mở cửa phòng, Đồng Phi Phi vội vàng vào
trong, nói với giọng đáng thương: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi thực sự biết
lỗi rồi. Xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa… ”
Mạnh Tuần ngắt lời cô: “Là Kha Nhã Doanh trang điểm cho cô thành bộ dạng như thế này sao?”
“Hả?” Đồng Phi Phi bị câu hỏi bất ngờ này làm cho ngây người, biến thành bộ dạng ngốc nghếch.
“Tôi hỏi, có phải Kha Nhã Doanh cho cô đến để cố ý phá hỏng cuộc gặp
mặt này không?” Mạnh Tuần hỏi lại một lần nữa, sắc mặt không chút kiên
nhẫn.
“Cái này… ” Đồng Phi Phi cắn môi, đang nghĩ không biết phải nói gì,
nhưng phát hiện dường như nói như thế nào cũng không thể che giấu được
sự thật. Cô lấy một hơi thật dài, thẳng thắn nói: “Cứ coi là như vậy
đi.”
Mạnh Tuần cúi đầu, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại. Anh bê cốc cà phê,
uống một ngụm rồi đặt xuống, ngẩng đầu nhìn Đồng Phi Phi: “Cô vừa nói,
cô tình nguyện vì tôi, vì công ty mà không tiếc thân mình sao?”
“Hả? Ồ! Vâng, vâng!” Lần này coi như Đồng Phi Phi đã bắt nhịp được với Mạnh Tuần, gật đầu liên tiếp.
“Được, vậy tôi có hai việc. Nếu cô làm được, chuyện hôm nay tôi sẽ
tạm thời gác lại. Nếu cô không làm được, vậy thì xin lỗi, ngày mai cô
không cần đến công ty nữa.”
“Được! Tôi nhất định sẽ làm được!” Đồng Phi Phi lập tức giơ tay bảo
đảm. Mạnh Tuần trừng mắt nhìn Đồng Phi Phi, nhìn hồi lâu, đến nỗi những
chiếc lông tơ trên khuôn mặt cô cũng vì sợ hãi mà dựng đứng lên, sau đó
mới từ từ nói: “Thứ nhất, sau này tuyệt đối không được nói dối tôi bất
cứ điều gì, bất kỳ lúc nào, bất kể ở đâu và nguyên nhân vì sao. Thứ hai, lấy thân phận Kha Nhã Doanh, giả làm bạn gái của tôi.”
Đồng Phi Phi nghe hết điều kiện thứ nhất vẫn gật đầu lia lịa, nhưng
nghe xong điều kiện thứ hai, cô ngây người như một con ngốc. Gì cơ? Giả
làm bạn gái của anh ta? Lấy thân phận Kha Nhã Doanh? Cô hít một hơi thật sâu, thêm một lần nữa, cuối cùng cũng lấy được chút dũng khí, run rẩy
nói: “Tổng giám đốc Mạnh, cái này… là như vậy… Tôi… thấy… chúng ta… có
thể không hợp nhau…”
“Chỉ cần giả vờ mà thôi, không cần hợp.”
“Nhưng anh xem… chuyện này dù sao cũng cần cả anh và tôi tình nguyện…”
“Đồng Phi Phi, vừa rồi ai nói chắc chắn sẽ làm được? Chưa đến một
phút đã hối hận rồi sao?” Mạnh Tuần cười lạnh lùng, Đồng Phi Phi đột
nhiên thấy toàn thân lạnh toát.
“Tôi… nhưng điều tôi đảm bảo là công việc… Còn tôi và Kha Nhã Doanh
ngoại hình không hề giống nhau! Làm sao có thể giả vờ được?” Đột nhiên
nhớ đến điều then chốt này, Đồng Phi Phi lập tức nói như người sắp chết
đuối vớ được cọc.
“Điều này không thành vấn đề. Người nhà tôi chưa từng gặp cô ấy. Hơn
nữa, cô đã có thể thay cô ấy đến đây xem mặt, hiển nhiên là cô rất thân
với cô ấy, bắt chước cô ấy càng dễ.”
Đồng Phi Phi còn muốn nói vài điều nữa, nhưng Mạnh Tuần nghiêm mặt:
“Vừa rồi tôi cũng đã nói rõ ràng, đồng ý điều kiện của tôi, tôi lập tức
bỏ qua sự việc ngày hôm nay, không đồng ý, cô không phải đến làm việc,
hơn nữa, hồ sơ lý lịch càng khó chấp nhận! Điều này cũng có nghĩa là tôi không muốn nói lại lần thứ ba.”
Đồng Phi Phi lập tức im bặt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, lòng
đầy tuyệt vọng: Kha Nhã Doanh, lần này mình bị cậu hại chết rồi!
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây ăn cơm, ăn xong vẫn phải quay về
công ty.” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi ngồi xuống, nói thêm: “Nhớ đó,
trong công ty chúng ta vẫn là mối quan hệ sếp và nhân viên. Tôi hy vọng
trong công việc cô cũng sẽ không làm tôi thất vọng.”
Đồng Phi Phi khẽ: “Vâng”, phẫn nộ cúi đầu, cố gắng nhồi nhét hết các
món hải sản đầy màu sắc trên bàn, biến chúng thành cái mặt đáng ghét của một số người. Trong lòng thầm chê cười, loại người gì vậy, tôi cũng
không muốn làm bạn gái của anh, nói như kiểu tôi là loại người muốn dựa
dẫm vào các mối quan hệ hay sao ấy!
Mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng Đồng Phi Phi cũng không có đủ
dũng khí để đối mặt với Thần Mặt Đen đó. Im lặng ngồi trong xe của Mạnh
Tuần về trước cửa tòa nhà công ty, cô tháo dây an toàn rồi ngoan ngoãn
nói: “Vậy tôi xuống trước, để đồng nghiệp nhìn thấy thì không hay.”
“Ừm. Sau khi tan ca đợi tôi, tôi và cô cùng đi.”
“Hả?” Tay Đồng Phi Phi đang mở cửa bỗng dừng lại, hoài nghi hỏi: “Tại sao? Không phải nói giả vờ hay sao?”
“Là giả vờ, nhưng cũng phải giả vờ giống như thật, cho nên nhân lúc
tôi có thời gian, chơi vui một chút.” Mạnh Tuần quay người, mở cửa giúp
cô. “Tôi không thích những cô gái ngờ nghệch và phiền phức. Sau này
không cần phải hỏi tại sao nhiều như vậy.”
Đồng Phi Phi hít một hơi thật sâu, cười rất tươi, nhẹ nhàng nói: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong cô liền nho nhã xuống xe, đi một mạch vào trong văn phòng.
Nhưng đáng tiếc, Mạnh Tuần không nhìn theo, Đồng Phi Phi vừa xuống xe,
anh liền nhấn ga, tăng tốc đưa xe vào gara.