Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Chương 6: Chương 6: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 5




Buổi sáng Chủ nhật, Đồng Phi Phi đang chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào. Mạnh Tuần gọi điện thoại giục cô dậy: “Đến công ty, gửi tài liệu tối qua cô đã xử lý xong cho tôi ngay.”

“Gì cơ?” Đồng Phi Phi nắm chặt điện thoại, chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên! Cô rốt cuộc đã phạm tội với vị thần tiên nào thế? Tại sao lại gặp phải những chuyện đen đủi như vậy, hết chuyện này đến chuyện khác, vẫn chưa thể chấm dứt được sao? Oán hận lại oán hận, cô vẫn phải làm theo lệnh, từ trên giường bò xuống, mở tủ quần áo, nghĩ dù sao cũng chỉ đến công ty để gửi tài liệu đó, vì thế chỉ vơ vội chiếc áo khoác, khoác ra ngoài bộ quần áo thể thao. Lúc đó, cô hoàn toàn không ngờ tới, chính suy nghĩ này khiến ba tiếng sau cô cảm thấy hối hận!

“Mới đánh được một lúc đã mệt như vậy, cô thực sự phải tập luyện nhiều vào!” Mạnh Tuần cau mày lấy chai nước khoáng ném cho cô, Đồng Phi Phi mệt mỏi thở không ra hơi giơ tay ra đón, đến cảm ơn cũng không nói, liền mở nắp, uống vài ngụm. Mạnh Tuần bĩu môi, vui vẻ ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân, giơ hai tay, duỗi thẳng lưng hít một hơi thật sâu: “Vận động thế này, người ra mồ hôi, thật thoải mái!”

Đồng Phi Phi không nói, nắp nút chai lại, thầm nghĩ, anh cảm thấy thoải mái, nhưng tôi mệt rã người! Mạnh Tuần phát hiện Đồng Phi Phi từ nãy im lặng không nói câu nào, nhướng mày hỏi: “Sao thế? Không thích chơi tennis sao? Vậy chúng ta đi chơi cái khác nhé?”

“Ồ, không phải. Tổng giám đốc Mạnh, trưa nay không phải anh có việc bận sao? Anh xem, tài liệu tôi cũng đã gửi rồi, bây giờ không còn sớm nữa… ”

“Bữa trưa tôi sẽ nhường.” Mạnh Tuần nhẹ nhàng nói. Thấy biểu hiện như bị kích động của Đồng Phi Phi, anh đột nhiên cảm thấy rất vui, khẽ nhếch môi, nở một nụ cười, cố gắng hết sức lấy giọng dịu dàng nói: “Đi thôi! Vừa hay, hôm nay cô ăn mặc rất phù hợp, chiều nay chúng ta có thể chơi trò khác. Như vậy đi, trưa nay tôi sẽ cho phép cô chọn món.”

Chọn món? Mình còn phải ra ngoài đi ăn với anh ta nữa ư? Chai nước khoáng trong tay bị bóp méo. Lần thứ một trăm linh một Đồng Phi Phi đau khổ mắng bản thân sao đầu mình lại ra bộ dạng sũng nước thế này! Cô cắn răng thề, sau này gặp mặt Mạnh Tuần, nhất định phải trang điểm đàng hoàng như khi đến tổng công ty! Đúng rồi, hôm nay về, việc đầu tiên phải làm chính là tìm lại đôi giày cao gót mười phân của mình! Mạnh Tuần, sau này anh phải để tôi cho anh một trận, tôi sẽ dùng đôi giày này di nát anh ra mới hả giận!

Dẫn Đồng Phi Phi ra khỏi sân bóng, Mạnh Tuần chọn một nhà hàng buffet. Lúc bắt đầu Mạnh Tuần chỉ nghĩ rằng có lẽ khẩu vị của hai người không giống nhau, ăn buffet có thể được tự do chọn lựa. Nhưng sau đó, lúc n+1 lần thấy Đồng Phi Phi kiễng chân lên để lấy thức ăn, anh hân hoan, vui mừng, quả nhiên mình đã chọn đúng địa điểm.

“Cô… có thể ăn hết ngần này sao?” Mạnh Tuần nghĩ đến khí thế mạnh mẽ của Đồng Phi Phi trong lần ăn lẩu, sau đó lại nhìn dáng điệu của cô bê một đĩa đầy tôm hấp, cuối cùng không kìm được hỏi một câu.

“Phải hết chứ!” Đồng Phi Phi vừa ăn vừa ú ớ trả lời. Đùa à, một bữa ăn 188 tệ[3] một người, chỉ có người ngốc mới không ăn no!

[3] Khoảng gần 600.000 đồng tiền Việt Nam.

Ăn hết ngần này? Mạnh Tuần nghĩ người trước mặt mình tuyệt đối có thể dùng tính từ “que củi” để miêu tả, anh thầm nghĩ dạ dày của cô làm bằng cao su chăng?

“Dạ dày anh mới làm bằng cao su ấy!” Đồng Phi Phi tức giận lẩm bẩm, Mạnh Tuần mới phát hiện những điều mình nghĩ không cẩn thận đã bật ra thành tiếng.

“Còn không phải tại lúc sáng vận động nhiều sao, cho nên bây giờ mới thấy hơi đói.” Đồng Phi Phi lườm Mạnh Tuần.

Mạnh Tuần bật cười: “Hơi đói sao? Vậy lúc cô rất rất đói là trong trường hợp nào? Ăn hết cả cái đầu bò ư?”

Đồng Phi Phi cúi đầu, đôi đũa trong tay dừng lại. Một lúc sau, cô mới khẽ mỉm cười nói: “Lúc rất đói, thực ra tôi cũng muốn ăn cả chiếc đầu bò. Nhưng lúc đó thực sự không thể ăn nhiều dã man như vậy, nếu không, sẽ bị thủng dạ dày mất.”

Mạnh Tuần ngây người, vẻ mặt tươi cười biến mất, giọng điệu trầm xuống: “Cô thực sự có lúc rất đói sao?”

“Đúng vậy.” Đồng Phi Phi ngẩng đầu, cười hi hi, giọng điệu có vẻ hài hước. “Tôi đã từng ba ngày ba đêm không ăn, anh tin không?”

Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, mặc dù lông mày cô cong cong, nụ cười tươi tắn, ánh mắt hút hồn nhưng không có sự ấm áp, chỉ có chút lạnh lùng đầy bình tĩnh. Giống ngày hôm đó, anh nhìn thấy đôi mắt đó, lạnh lùng, vô hồn.

Trầm lặng hồi lâu, người Mạnh Tuần dần dần ngả về sau, dựa vào ghế, bất động quan sát Đồng Phi Phi. Không sợ tối, chịu được đói, cùng anh chơi tennis hai giờ đồng hồ liền mà không mệt đến nỗi gục xuống. Anh phát hiện, đối với người con gái xem ra không chút mạnh mẽ này, anh dường như bắt đầu có chút hiếu kỳ. Cô rốt cuộc còn bao nhiêu điểm khiến anh bất ngờ nữa?

Đồng Phi Phi đối mặt với ánh mắt của Mạnh Tuần, vẫn ăn hết đĩa tôm, bỏ đũa xuống, khẽ ợ một tiếng, giọng nói lại trở lại vẻ e lệ như trước: “Tổng giám đốc Mạnh… ”

“Ngoài thời gian làm việc, cô không cần phải gọi tôi là Tổng giám đốc Mạnh, có thể trực tiếp gọi tên, hoặc tên tiếng Anh là Steven.”

“Mạnh… ” Đồng Phi Phi do dự hồi lâu, cái tên “Tuần” vẫn khó bật ra ngoài. Cô than thở bỏ cuộc, nói: “Vậy Steven, nếu anh ăn xong rồi, chúng ta có thể đi được chưa?”

“Tôi đã ăn xong từ lâu rồi. Thế còn cô, cô đã thực sự ăn no chưa?”

Đồng Phi Phi giả vờ không nghe thấy câu châm chọc của Mạnh Tuần, vừa cười vừa gật đầu vẻ tự mãn: “Ăn no rồi.”

Mạnh Tuần gọi nhân viên tính tiền, đứng dậy kéo Đồng Phi Phi, vui mừng nói: “Bây giờ có sức rồi, chúng ta đi leo núi để tiêu cơm nhé?”

Đồng Phi Phi chưa bao giờ được đón nhận sự chăm sóc chu đáo, tỉ mỉ hiếm thấy của Mạnh Tuần như vậy, bị câu nói của anh kéo xuống vực sâu, vẫn phải đi leo núi sao? Trời ơi, hôm nay phải mở Thế vận hội cá nhân sao?

Hiển nhiên kháng nghị vô hiệu, huống hồ cô vừa ăn cơm của người ta, còn dám nói gì nữa đây. Đồng Phi Phi chán nản theo sau Mạnh Tuần, lặng lẽ xoa bóp tay mình, u sầu nghĩ, hôm nay thì xong rồi, bây giờ tay mỏi, chốc nữa chân mỏi, tối nay cô có thể được nằm trên giường trải nghiệm cảm giác toàn thân đau nhợ. Nếu ngày mai cô thực sự không thể bò khỏi giường, có thể viết giấy nghỉ với lý do bị thương không?

Lúc đi qua cửa nhà hàng, qua tấm kính dày rộng ở cột trụ, Mạnh Tuần đã nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Đồng Phi Phi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Cảm giác này rất lạ, dường như có chút vui mừng, nhưng lại có chút khó chịu, đang thử tìm hiểu cái cảm giác ấy cuối cùng là gì thì điện thoại của Đồng Phi Phi đổ chuông.

“Phi Phi, cậu đang ở đâu thế? Cậu có ở nhà không?” Kha Nhã Doanh bật khóc trong điện thoại.

Đồng Phi Phi giật nảy mình: “Nhã Doanh, sao thế? Mình đang ở ngoài, cậu đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Phi Phi, bây giờ cậu có thể về được không? Mình đang đứng trước cửa nhà cậu. Mình… mình buồn lắm, cậu về với mình được không?”

“Được, được, được rồi! Cậu đừng đi, mình về ngay lập tức, giờ về luôn đây!” Đồng Phi Phi vội vàng nhìn sang Mạnh Tuần: “Tổng giám đốc Mạnh… ”

“Được rồi, giờ tôi đưa cô về.” Mạnh Tuần mở cửa xe, để Đồng Phi Phi ngồi vào, lúc khởi động xe, phát hiện cô chưa thắt dây an toàn, anh liền ngả người kéo dây an toàn giúp cô.

“Á!” Đang lúc thất thần, Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần ghé sát tới khiến cô sững sờ, kinh ngạc kêu lên. Mạnh Tuần kéo dây an toàn, thẳng người, “sập” một tiếng giúp cô thắt dây, nhân tiện nhìn cô: “Sợ hãi cái gì?”

Mặt Đồng Phi Phi đột nhiên ửng đỏ, cô do dự nói một câu: “Cảm ơn!”

Mạnh Tuần hắng giọng, khởi động xe, giọng điệu có vẻ bất mãn: “Cô là người đơn bào sao? Nghĩ việc gì thì cũng phải nhớ thắt dây an toàn. Năng lực xử lý việc thấp như vậy, bình thường cô làm việc thế nào?”

“Tôi làm việc ở công ty trước nay chưa sai bao giờ, cũng chưa bao giờ vì vấn đề hiệu suất mà làm sai việc gì.” Bị Mạnh Tuần trách móc hồi lâu, tâm trạng của Đồng Phi Phi vốn đã không tốt, cuộc điện thoại vừa rồi của Kha Nhã Doanh khiến cô lo lắng, nhất thời không chú ý khống chế ngữ điệu, nói xong mới phát hiện ra giọng nói có chút tức tối.

“Tức đến như vậy sao?” Quả nhiên mặt của Thần Mặt Đen tối sầm lại.

“Xin lỗi!” Đồng Phi Phi vội vàng nói, sắc mặt Mạnh Tuần vẫn lặng như nước. Cô khẽ ngáp, cần phải nói gì để gỡ lại đây, nhưng đột nhiên cơn đau thấu xương ập tới, giống như giọt nước nhấn chìm cô, khiến cả người cô đều khó chịu, hơn nữa cũng không muốn nhúc nhích được một chút. Ngồi tựa vào ghế, cô cúi đầu, thầm nghĩ, thôi vậy, như vậy đi, sa thải thì sa thải, cùng lắm thì cô lại bắt đầu từ tầng lớp đáy của xã hội vậy, nhưng nghĩ bắt đầu lại từ đầu, cô cũng không phải là chưa thử qua. Trong lòng nghĩ vậy, người thấy thoải mái hơn, cuối cùng Đồng Phi Phi đã chìm vào giấc ngủ ở trên xe, cho đến khi Mạnh Tuần gọi cô dậy: “Đến rồi.”

“Hả?” Đôi mắt mơ màng mở ra, Đồng Phi Phi ngồi thẳng người, chiếc áo đắp trên người cô rơi xuống. Mạnh Tuần cúi người nhặt lên, cô mới nhìn rõ hóa ra là áo khoác của anh, đột nhiên thấy khó chịu: “Xin lỗi!”

“Dường như cô thích nói xin lỗi nhỉ?” Mạnh Tuần không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc, mở nửa cửa xe, làn khói bay xung quanh, Đồng Phi Phi không nhìn rõ vẻ mặt của Mạnh Tuần, cái đầu vừa ngủ dậy vận động cũng có chút chậm chạp, chỉ có thể hàm hồ nói một tiếng: “Vâng”, coi như đã trả lời. Mạnh Tuần cũng không nói gì, khẽ nhìn Đồng Phi Phi, ánh mắt rất tập trung, nhìn rất kỹ, nhưng dường như lại có chút không tập trung. Đồng Phi Phi ngượng ngùng cử động, nhẹ nhàng nghịch dây an toàn, muốn mở cửa xe, nhưng phát hiện vẫn chưa mở chốt. Cô không biết làm thế nào, đành nói: “Tổng giám đốc Mạnh… ”

“Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Mạnh.” Mạnh Tuần dập điếu thuốc, mở cửa xe, dường như khẽ thở dài một tiếng: “Cô về đi!”

Đồng Phi Phi mấp máy môi, khẽ nói một câu: “Cảm ơn!” đóng cửa xe, đầu không ngoảnh lại, bước vào ngõ nhỏ. Mạnh Tuần ngồi trong xe, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang dần xa khỏi tầm mắt, mới ngoảnh đầu lại, đạp mạnh chân ga, nhanh chóng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.