Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Chương 8: Chương 8: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 7




Hai người vội vàng đến nhà Hạ Tiểu Quả, nhưng gọi cửa thế nào cũng không có người ra mở cửa. Kha Nhã Doanh lo lắng, lấy điện thoại định gọi cho 120[4].

[4] 120: Số điện thoại gọi cấp cứu y tế.

“Đợi chút! Cậu gọi điện cho anh ấy trước đi, nhỡ anh ấy đi ra ngoài thì sao?” Đồng Phi Phi vội vàng ngăn Kha Nhã Doanh lại. “Xin người, cậu đang lo anh ấy bị ngất xỉu thật đấy à? Mình chỉ nói đùa chút thôi, dù sao anh ấy cũng là thanh niên trai tráng, chỉ bị cảm sốt mà thôi, cần thiết phải lo lắng như vậy sao?”

“Cậu không biết đâu, lần này anh ấy thực sự ốm rất nặng! Trưa hôm kia, mình đã đưa anh ấy đến bệnh viện truyền nước, sáng hôm nay cặp nhiệt độ, vẫn ba mươi chín độ!” Kha Nhã Doanh vừa nói vừa gọi điện cho Hạ Tiểu Quả, vừa có tín hiệu có người bắt máy, cô vội vội vàng vàng hỏi: “Tiểu Quả, anh đang ở đâu thế?”

“Ở dưới nhà em.”

“Hả?” Kha Nhã Doanh ngây người. “Anh đến nhà em? Tại sao không gọi điện cho em?”

Bên kia im lặng một lát rồi mới nói: “Không phải em nói ở nhà nghe điện thoại không tiện sao?”

Kha Nhã Doanh cứng họng, giọng điệu ngượng ngùng: “Vậy anh… anh đến đó khi nào?”

“Em vừa đi được năm phút, anh đã đuổi theo, không phải là em không mang túi theo sao, vậy em về thế nào?”

“Ồ, vậy bây giờ anh về.”

“Được, anh… ” Kha Nhã Doanh vốn muốn nói anh hãy mau bắt xe về, nhưng lúc phát ra tiếng, lại biến thành câu: “Vậy anh nhớ cẩn thận nhé, em đợi anh ở đây!”

“Được.”

Hạ Tiểu Quả ngắt điện thoại, Kha Nhã Doanh thở phào nhẹ nhõm. Đồng Phi Phi nheo mắt nhìn cô: “Yên tâm chưa? Vui chưa? Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa!”

“Bộ dạng ngốc nghếch gì? Con gái khi yêu đều thế cả!” Tâm trạng Kha Nhã Doanh rất tốt, cô mím môi, lẩm bẩm. “Hướng nhà cậu và nhà mình sao lại trái ngược nhau như vậy? Thực là hại Tiểu Quả đi một chuyến xa như vậy… ”

“Ồ, chuyện này lại đổ lên đầu mình sao?” Đồng Phi Phi gỡ tay Kha Nhã Doanh ra, ý muốn đi. “Được, mình cũng không ở đây cho người ta trách móc nữa!”

“Ây da, mình không trách cậu!” Kha Nhã Doanh vội vàng kéo cô lại, cười trừ. “Tại mình, đều tại mình! Mình nhất định sẽ thay đổi tính khí, sau này nhất định mình sẽ chú ý lời ăn tiếng nói, không bao giờ cãi nhau với Tiểu Quả nữa… ”

“Được rồi, được rồi! Không chịu nổi cậu nữa rồi! Vừa mới đây còn mang bộ dạng than phiền, lúc nãy còn phê bình mình. Mình nói cậu trách móc cũng đừng trách móc mình, quay lại xem Tiểu Quả nhà cậu đã về hay chưa, đi nựng anh ấy đi!”

“Sao phải nựng chứ? Mình rất chân thành mà! Cậu nên chú ý từ ngữ của cậu!” Kha Nhã Doanh mang vẻ mặt ngọt ngào, Đồng Phi Phi không còn cách nào, chỉ còn nước trợn mắt lên. Đúng là mặt hề! Sau này Nhã Doanh khóc tìm đến cô xem cô có quan tâm nữa hay không!

Hai người đứng chờ khoảng nửa tiếng, Hạ Tiểu Quả cuối cùng cũng trở về. Anh nhìn thấy Đồng Phi Phi thì bỗng ngây người, ngượng nghịu nói: “Em cũng đến sao?”

“Vâng! Chủ yếu là đưa người an toàn đến chỗ anh. Được rồi, bây giờ hai người tương phùng nhé! Nhiệm vụ của em cũng coi như thành công rồi… ”

“Ấy, Phi Phi, cậu đừng đi!” Kha Nhã Doanh kéo cô lại, quay người cười ngượng ngùng với Hạ Tiểu Quả: “Tiểu Quả, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Anh xem, Phi Phi bị em tra tấn cả buổi, đến nước cũng không kịp uống, hay chúng mình mời cô ấy đi ăn nhé?”

“Sao… ” Đồng Phi Phi nhìn ánh mắt khẩn cầu của Kha Nhã Doanh, khóe miệng giật giật. Bà cô ơi, một tiếng trước mình vừa mới ăn xong! Là ăn buffet đó.

“Phi Phi… ” Kha Nhã Doanh kéo dài giọng, ngữ điệu mềm mại, uyển chuyển. Đồng Phi Phi đột nhiên cảm thấy lưng ớn lạnh, dựng tóc gáy, cô chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng: “Được, được, được, đi thôi, hai người chọn địa điểm, mình sẽ tuân mệnh.”

“Ây da, chủ yếu là mời cậu mà, đương nhiên cậu chọn địa điểm chứ! Phải không Tiểu Quả?” Kha Nhã Doanh nói xong, liền buông Đồng Phi Phi ra, tự nhiên kéo tay Hạ Tiểu Quả. Khuôn mặt Tiểu Quả trở nên dịu dàng, anh cười với Đồng Phi Phi: “Ừm, em thích gì?”

“Cái này, bây giờ cũng quá giờ ăn cơm rồi, em cũng không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, hay là chúng mình tìm nơi nào ăn uống nhẹ nhàng nhé?”

“Được!” Kha Nhã Doanh vội vàng đồng ý, ngẩng đầu cười hỏi Tiểu Quả: “Ở chỗ anh có chỗ nào ăn uống nhẹ nhàng không?”

Hạ Tiểu Quả nửa cười nửa như không, nhìn Kha Nhã Doanh: “Những nơi như thế này em chắc rõ hơn anh chứ? Đi thôi, tới quán cháo Lão Hà.”

“Ha ha, đi, đi thôi!” Kha Nhã Doanh lòng đầy tâm trạng, bẽn lẽn, đỏ mặt ôm chặt Hạ Tiểu Quả, như đang đánh đu trên người anh. Hạ Tiểu Quả nhìn Đồng Phi Phi đi bên cạnh, nhẹ nhàng đập vào tay Kha Nhã Doanh, muốn cô biết ý một chút, kết quả bàn tay nóng rực của anh khiến Kha Nhã Doanh nhảy dựng lên, hoảng loạn đưa tay lên trán anh: “Sao nóng như vậy?”

“Vẫn ổn mà, đừng có lo lắng như vậy!” Hạ Tiểu Quả cau mày, kéo tay Kha Nhã Doanh xuống. Kha Nhã Doanh vội vàng tìm chìa khóa trong túi của anh, mở cửa đưa anh vào nhà ngồi nghỉ, sau đó lấy áo và ví, nói vẻ trách móc: “Sốt cao như vậy mà áo khoác cũng không mặc, lại còn chạy ra ngoài, anh muốn em tức chết sao?”

Hạ Tiểu Quả đành để cho Kha Nhã Doanh choàng áo khoác cho mình, nhỏ nhẹ an ủi cô: “Anh không sao, vừa rồi gấp quá, ai biết phải ra ngoài lâu như vậy… ”

“Không sao cái gì chứ, nhiệt độ cao hơn buổi sáng rất nhiều! Nhanh, chúng ta tới bệnh viện. Hôm nay anh vẫn chưa truyền nước!”

“Phi Phi vẫn còn ở đây, cô ấy vẫn chưa ăn cơm… ”

“Em không sao, em không đói, thật mà!” Đồng Phi Phi cuối cùng cũng không thể im lặng như thể người dưng, chọn đúng lúc nói: “Tiểu Quả, anh nghe lời Kha Nhã Doanh đi, anh nhìn cô ấy lo lắng cho anh kìa! Chúng ta tới bệnh viện, anh truyền nước trước, em và Nhã Doanh sẽ mua cháo tới cho anh.”

“Sao thế được…”

“Ây da, anh đừng khách khí như vậy! Phi Phi cũng không phải người ngoài!” Kha Nhã Doanh vừa nói vừa đẩy Hạ Tiểu Quả ra ngoài. Hạ Tiểu Quả vốn sốt cao, chóng mặt, lại bị cô đẩy như vậy, anh không chịu được chân mềm nhũn, suýt nữa ngã. Đồng Phi Phi vội vàng chạy đỡ anh, Hạ Tiểu Quả cắn chặt môi, cười lơ đãng: “Cảm ơn!”

“Ừm, đừng khách sáo!” Trong lòng Phi Phi giật thót, nghiêng đầu, tránh ánh mắt của anh. Bên kia, Kha Nhã Doanh đã khóa xong cửa, đỡ Tiểu Quả bước đi. Hạ Tiểu Quả cố gắng đứng thẳng hơn một chút.

Đồng Phi Phi và Kha Nhã Doanh cùng đưa Hạ Tiểu Quả đến bệnh viện. Hạ Tiểu Quả vào phòng y tá truyền nước, Kha Nhã Doanh kéo Đồng Phi Phi, khẽ hỏi: “Cậu có thể Ỡđây trông giúp mình một lát không? Mình đi mua cháo cho anh ấy.”

“Cậu ở lại với anh ấy, để mình đi mua?”

“Cậu không biết anh ấy thích ăn vị gì, để mình đi. Đúng rồi, cậu muốn ăn vị gì?”

Đồng Phi Phi lắc đầu lia lịa: “Mình không ăn, trưa nay mình vừa ăn buffet rồi.”

“Ồ, Mạnh Tuần mời cậu ăn sao?” Kha Nhã Doanh hỏi, nhưng không đợi Đồng Phi Phi trả lời, liền đứng dậy. “Đợi mình về rồi nói chuyện tiếp, mình đi mua cháo đã. Giúp mình trông anh ấy một lát nhé!”

“Biết rồi, mau đi đi!” Đồng Phi Phi quay người, vừa tìm được một góc ngồi, Hạ Tiểu Quả đã cầm bình nước, đi ra: “Nhã Doanh đâu?”

“Ừm, cô ấy đi mua cháo cho anh.” Đồng Phi Phi vội vàng đứng dậy, giúp Tiểu Quả treo bình nước lên giá, điều chỉnh tốc độ truyền cho dịch chảy nhanh hơn, sau đó khẽ búng búng cho nước chảy, sau đó mới ngồi xuống.

“Rất chuyên nghiệp đó!” Hạ Tiểu Quả nói một câu.

Đồng Phi Phi bật cười: “Có chút kinh nghiệm mà thôi.”

Hạ Tiểu Quả gật đầu, nhắm mắt, tựa vào ghế. Trong phòng truyền nước chỉ có hai người họ, trong không gian yên tĩnh lạ thường, Đồng Phi Phi ngủ mơ màng, Hạ Tiểu Quả đột nhiên hỏi: “Hôm kia, em thay Nhã Doanh đi xem mặt?”

Đồng Phi Phi ngây người, quay đầu nhìn Hạ Tiểu Quả, phát hiện anh vẫn nhắm mắt, trên mặt không chút biểu cảm, do đó thử hỏi thăm dò: “Nhã Doanh nói với anh?”

“Cô ấy sao có thể chủ động nói với anh?” Giọng điệu của Hạ Tiểu Quả có chút điên khùng. “Ngày hôm đó, lúc cô ấy gọi điện cho em, anh nghe.”

“Ồ!” Đồng Phi Phi gật đầu, không biết nên làm thế nào.

“Người con trai đó thế nào?”

“Vâng, đúng là như thế. Nhã Doanh vốn không muốn gặp anh ta, mẹ cô ấy bắt cô ấy đi, cô ấy không muốn đi nên mới tìm em để nhờ đi tới đó.”

“Nếu hôm đó, không phải anh bị ốm, cô ấy phải ở đây trông anh truyền nước, cô ấy đã đi gặp rồi. Cuối cùng, người lọt vào mắt mẹ cô ấy chắc chắn là không tồi. Cô ấy cũng không nên tùy tiện không tôn trọng như vậy? Không phải thế sao?”

Đồng Phi Phi nghe Hạ Tiểu Quả nói như vậy, khẽ cau mày. Cô nhớ tối hôm kia Kha Nhã Doanh than thở Tiểu Quả không biết tại sao không vui, hóa ra chính là nguyên nhân này.

“Không phải vì phải ở lại, cô ấy sẽ tự đi, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ từ chối. Cô ấy đối với anh như thế nào, điều này chắc anh sẽ rõ hơn người khác.”

Giọng điệu Đồng Phi Phi rất nghiêm túc khiến Hạ Tiểu Quả tròn mắt. Anh ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Đồng Phi Phi, nhìn một hồi lâu, đột nhiên cười vẻ tự ti, tựa vào ghế giọng nói rất nhẹ, nhưng sắc nhọn: “Quả nhiên các người đều cảm thấy tôi không biết tốt xấu phải không? Đường đường là con gái của Bí thư Thành ủy thành phố, bao nhiêu người quyền cao chức trọng, công tử nhà giàu muốn theo đuổi cũng không theo đuổi được thiên kim tiểu thư, nhưng hằng ngày đến chỗ tôi làm một nha đầu, đây không phải là quá lãng phí sao? Thật không đáng, chẳng phải cô ấy phải chịu nhiều uất ức lắm sao?”

“Không ai cảm thấy không đáng, trừ bản thân anh.” Đồng Phi Phi hạ thấp giọng. “Vốn dĩ em không có tư cách để nói gì về mối quan hệ giữa hai người, nhưng tình cảm là một chuyện như người uống nước sẽ biết lạnh hay nóng. Nhưng vừa rồi, anh đã nói đến hai chữ “các người” vậy em nói cho anh biết, Hạ Tiểu Quả, em, Đồng Phi Phi từ trước tới giờ không cảm thấy Nhã Doanh và anh có gì không đáng! Đúng, cô ấy là con gái của Bí thư Thành ủy thành phố, còn anh bây giờ chỉ là một họa sĩ vô danh tiểu tốt. Nhưng thế thì sao? Hai người yêu nhau, là vì bản thân hai người hấp dẫn nhau, không có liên quan đến thân phận của hai người! Lẽ nào nói, trong lòng anh, người anh yêu không phải là Kha Nhã Doanh mà là con gái Bí thư Thành ủy thành phố? Vậy nếu như một ngày nào đó, Nhã Doanh không còn là thiên kim tiểu thư gì đó, lẽ nào anh không yêu?”

“Anh yêu! Đương nhiên là vẫn yêu!” Hạ Tiểu Quả kích động vươn thẳng lưng. “Anh vốn không quan tâm cô ấy có là thiên kim tiểu thư gì đó hay không! Lúc bắt đầu, anh vốn không biết thân phận của cô ấy!”

“Anh không để ý phải không? Vậy tại sao cô ấy vô ý nói đùa, anh liền quăng nồi vứt bát, đuổi cô ấy đi? Trời lạnh thế này cô ấy khóc suốt trên đường đến nhà em, còn anh sốt cao như vậy vẫn đuổi theo cô ấy. Tiểu Quả, anh nói đi, anh giày vò cô ấy, giày vò bản thân anh, rốt cuộc vì điều gì?”

Câu hỏi của Đồng Phi Phi khiến Hạ Tiểu Quả ngây người, hai cánh tay anh dần dần buông thõng: “Anh không muốn giày vò cô ấy, anh chỉ là… chỉ là… ”

“Anh chỉ là không muốn người khác coi thường anh.” Đồng Phi Phi từ từ nói, giọng dần dịu lại. “Tiểu Quả, không ai coi thường anh, chí ít Nhã Doanh tuyệt đối không bao giờ coi thường anh! Anh cũng biết Nhã Doanh là người có thể gặp được mọi loại người, người con trai như thế nào cô ấy cũng đã từng gặp qua. Giống như lời anh nói, có bao nhiêu người quỳ dưới chân cô ấy, nhưng cô ấy đều không ưng. Nếu cô ấy không yêu anh, nếu cô ấy thực sự có chút xem thường anh, vậy tại sao cô ấy phải phiền lòng, lo lắng như vậy, thậm chí có thể nói nguyện sống chết yêu anh?”

Hạ Tiểu Quả bị Đồng Phi Phi nói tới mức mặt đỏ ửng, không nói lời nào. Anh đang lúc khó xử thì Kha Nhã Doanh mang cháo đến: “Ồ, hai người nói gì vậy? Tiểu Quả, em mua cho anh cháo thịt gà anh thích nhất này, không hành và rau thơm, anh ăn thử xem?”

Hạ Tiểu Quả ngẩng đầu, nhìn thấy mắt Kha Nhã Doanh vẫn còn sưng, đỏ hoe, thấy đau lòng, rướn người với tay Kha Nhã Doanh, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ nói: “Doanh Doanh, anh xin lỗi!”

Nhã Doanh hít một hơi, ngăn lại những giọt nước măt đang chực trào ra, cố ý vênh mặt nói: “Thực sự cảm thấy có lỗi với em thì mau chóng ăn cháo, sau đó ngoan ngoãn truyền nước, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, cũng không được sốt nữa!”

“Cái này… Anh không phải là người máy, có thể cả đời này không ốm sao?”

“Vậy ít nhất không được giày vò bản thân!” Kha Nhã Doanh chu miệng, không thể bỏ qua cơ hội tốt này để bắt Tiểu Quả phải theo ý mình. “Anh phải đồng ý với em, sau này không được bất cẩn với sức khỏe của mình như vậy! Trời lạnh như thế này, nếu muốn đi phác thảo, ít nhất cũng phải mặc nhiều áo! Hơn nữa, không được đi cả ngày, không ăn, không uống… ”

“Biết rồi, biết rồi, sau này anh nhất định sẽ gói mình như cái bánh bao, sau đó mang thêm một đống đồ ăn, đồ uống…”

“Tốt nhất mang theo luôn cả em, như thế em có thể chăm sóc anh, nhắc nhở anh!”

“Mang theo em? Vậy rốt cuộc chúng ta đi dã ngoại hay đi phác thảo?”

“Em không cần biết! Em nhất định phải đi, nhất định phải đi!”

“Được rồi, được rồi, bà quản gia nhỏ!”

“Được, anh dám chê em… ”

Đồng Phi Phi sớm đã nhẹ nhàng rời đi khi Kha Nhã Doanh ngồi xuống. Đã đi rất xa nhưng dường như cô vẫn nghe thấy tiếng cười từ trong phòng vọng ra.

Buổi chiều yên tĩnh lạ thường, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính, tỏa ánh nắng màu vàng nhạt trước mặt cô. Cô giơ tay lên, những hạt bụi bay giữa các ngón tay cô, từng hạt, từng hạt uốn lượn bay theo nhau, cuối cùng hội tụ thành một dòng chảy ấm áp, từ từ chảy đến những góc sâu nhất trong trái tim cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.