Hôm nay chủ nhật được nghỉ học, hắn tranh thủ ngủ nướng nhưng bụng
kêu gào làm hắn phải thức dậy. Theo thói quen, hắn đi lấy một cái bánh
mì cùng hộp sữa rồi vào phòng khách ngồi xem tivi. Chương trình ngày
cuối tuần lhá nhàm chán, hắn đưa điều khiển lên tắt ti vi nhưng vì không nhìn nên bấm nhầm vào kênh nào đó. Hắn nhíu mày khó chịu rồi cầm điều
khiển định tắt thì bỗng khựng lại, trước màn hình 40 inchs là một cô
phóng viên tóc vàng đang đứng ở một nơi nào đó:
- Xin chào các bạn. Đây là chương trình của đài CNN News. Hiện tại
chúng tôi đang có mặt ở sân bay Quốc tế X. Nơi xác của các nạn nhân đi
trên chuyến bay HA1802 đi từ sân bay Incheon, Hàn Quốc đến sân bay X,
California, Mĩ gặp nạn vào lúc 11h theo giờ địa phương tại vùng biển
thuộc đảo Jeju, Hàn Quốc được đưa về. Theo thông tin mới nhất nhận được, con số thương vong đã lên tới con số 200 người, trong đó có cả phi hành đoàn, 43 hành khách còn lại hiện vẫn đang mất tích và đang tiếp tục
được tìm kiếm. Hiện nay, đội cứu hộ quốc gia Hàn Quốc vẫn đang tìm kiếm
tung tích của chiếc hộp đen để điều tra nguyên nhân vụ tai nạn trên.
Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tin tức mới nhất đến quí khán giả. Phóng
viên Jenifer Lawren tác nghiệp tại hiện trường.
Điều khiển trong tay hắn rơi xuống đất. Tai hắn lùng bùng hết cả lên. Chuyến bay đó là chuyến bay nó đi để về đây mà. Không thể nào chứ? Hắn
không tin, nhất định không tin. Hắn cúi người định với lấy điều khiển
thì thứ hắn nhìn thấy trên màn hình tivi kia làm hắn giật nảy mình. Trên màn hình to lớn, camera chĩa vào rất gần một người được đắp khăn trắng
đưa ra. Điều đấy vốn không có gì quan trọng nếu cánh tay của cái xác đó
không thò ra và chiếc nhẫn đính hôn hắn thiết kế riêng cho nó lại đang
nằm ở ngón áp út cái xác ấy. Hắn đơ người ra. Không phải chứ? Không thể
nào. Là nhầm lẫn, nhầm lẫn thôi phải không? Nó không sao cả, không sao
cả đúng không? Hắn hoa mắt rồi. Chắc ngủ chưa đủ giấc đó. Hoặc cũng có
thể là hắn đang mơ thôi đúng không?
“Đừng vội vàng em hãy là em của ngày hôm qua/Đừng bỏ mặc anh một mình nơi đây”
Điện thoại reo lên làm hắn sực tỉnh, theo vô thức vội chụp lấy điện thoại đưa lên tai:
- Thy à? Thy? Là em đúng không?
- Phong à! Là ta đây! Có phải con bé đi chuyến bay đó không? Ta vừa
xem thời sự rồi. Ta đã gọi cho con bé nhưng không được._ông Lê giọng lo
lắng, bên cạnh là tiếng nức nở của bà Lê.
Hắn cố gắng bình ổn lại giọng nói, cất giọng bình tĩnh nhất có thể:
- Vâng. Là chuyến đó.
- Vậy là nó…_giọng ông Lê đã nghẹn lại.
Hắn có thể cảm nhận được gương mặt họ lúc này. Bây giờ bình tĩnh là cần thiết nhất. Hắn nhẹ giọng an ủi:
- Bố đừng lo. Vẫn còn một số người mất tích. Vợ con phúc lớn mạng lớn có lẽ không sao đâu.
Hắn thực không dám nói chuyện hắn thấy cái xác có đeo nhẫn kia cho bố mẹ nó. Hai người mà biết có lẽ sẽ ngất mất. Có thể chỉ là cùng làm bằng chất liệu đấy, không phải nhẫn hắn thiết kế, chỉ là trùng hợp thôi.
- Con…_giọng ông Lê lạc cả đi, cả nửa ngày không nói thêm được từ nào.
- Bố yên tâm. Có tin tức gì con sẽ báo ngay cho hai người. Hai người cứ yên tâm đi.
- Có gì con nhớ gọi ngay cho chúng ta đấy.
- Vâng! Con biết rồi!
Tắt điện thoại, hắn quay người vơ vội lấy áo khoác trên mắc, cầm theo điện thoại, ví tiền cùng chìa khóa xe mà lao ra ngoài. Đường phố ngày
nghỉ mặc dù đã gần trưa vẫn đông như nêm cối, hàng dài xe ô tô chỉ có
thể nhích từng chút một trên đường.
Ruột gan hắn đang như thiêu như đốt, nóng lòng muốn tới sân bay xác
minh. Cứ tình hình này sợ đến mai cũng không đến được. Hắn mở cửa ô to
chạy ra ngoài. Hắn cứ thế chạy, nhằm hướng sân bay mà đi tới. Trên vỉa
hè thành phố mùa thu, một cậu thanh niên cao gầy đang chạy thật nhanh,
dường như chỉ cần chậm một chút là thứ gì đó sẽ tan biến. Niềm tin? Niềm hi vọng??? Không ai biết ngoại trừ người đang chạy kia.
30p chạy rõng rã, chân hắn rã rời, rất muốn khuỵu xuống nhưng có gì
thôi thúc hắn chạy tiếp. Sân bay đã ở ngay trước mặt, xe cảnh sát, xe
cứu thương lộn xộn, tiếng khóc thét làm người khâc sởn da gà. Hắn chạy
đến nơi thì mồ hôi đã ưởt đầm, thấm ra cả một mảng lưng áo khoác. Hắn
chống tay lên gối hì hụi thở. Vừa lúc có cảnh sát đi qua, hắn túm lấy
người đó vội hỏi:
- Xin lỗi! Cho tôi hỏi một chút. Anh có thấy cái xác nào có đeo một chiếc nhẫn bằng kim cương đen không?
- Tôi có thấy một cái xác ở kia. Nhưng chắc anh không thấy được gì đâu. Cái xác cháy đen rồi.
- Cảm ơn anh.
Hắn theo hướng tay người cảnh sát chỉ mà đi tới. Có một cái xác trong góc tay thò ra ngoài cáng. Hắn tiến lại gần lật tấm vải màu trắng đang
phủ trên đó xuống. Cái xác biến dạng không khỏi làm hắn ghê sợ. Cái xác
bị cháy đen sì, mặt mũi biến dạng không ra hình thù, có lẽ bị ngâm nước
biển nên đôi chỗ bị loét ra đỏ lòm. Cái xác này có chiều cao ngang nó,
mái tóc chưa cháy hết cũng có màu hạt dẻ, quan trọng nhất là trên tay
cái xác đeo chiếc nhẫn hắn tự tay thiết kế, tự tay đeo cho nó ngày đính
hôn.
Một giọt nước mắt nóng hổi lắn trên má hắn, rơi vào cái hốc mắt nhắm
tịt đen ngòm của cái xác. Hắn thấy trước mặt mình mờ dần, rồi đen tối,
màu đen kinh hoàng….
Lúc hắn tỉnh dậy đã là buổi trưa 2 ngày sau ở Việt Nam, gia đình hai
bên ngồi cạnh giường hắn trong biệt thự. Hai mẹ mắt đã đỏ hoe, sưng húp. Hai ông bố tiều tụy, xanh xao. Thiên như người vô hồn ngồi thẩn ra trên ghế. Tay hắn cắm đầy dịch truyền, từng giọt, từng giọt chảy xuống lặng
lẽ.
- Mọi người như vậy là sao hả? Thy không sao cả! Cô ấy bảo con đi đón mà. Tại sao lại đưa con về đây? Con phải đi đón cô ấy.
Hắn vùng dậy giựt hết đống dây nhợ trên tay chạy đi. Thiên bừng tỉnh
đuổi theo thì thấy hắn đang đứng ngoài cửa với ánh mắt bàng hoàng.
Trong sân, một chiếc quan tài màu đen mở nắp được đặt ngay trước một
chiếc bàn bày một đĩa hoa quả, hai cây nến trắng và ảnh nó đang tươi
cười. Mọi người đang xếp hàng tiến đến đặt từng bông hoa hồng trắng vào
trong quan tài kia. Thảo, Mi, Lan Anh cùng Thủy Tiên đang ôm nhau ngồi
một góc khóc nức nở. Bạn của hai người ai cũng ngồi ủ rũ với đôi mắt đã
đỏ hoe.
- Các người làm trò gì vậy? Cái xác này không phải cô ấy. Cô ấy chưa
chết. Chưa chết mà. Các người mau dừng lại. Không được làm thế.
Hắn chạy tới giật hết hoa trên tay mọi người, gạt đổ bàn thờ, chạy tới ôm lấy quan tài.
- Phong oi! Mẹ xin con! Con hãy bình tĩnh lại đi con ơi!
Mẹ hắn mới chạy xuống đến cửa thấy hắn như vậy thì chạy lại nhưng bị trượt ngay sau đó, nằm sõng xoài dưới đất.
- Em không sao chứ?_bố hắn đỡ lấy mẹ hắn.
Mẹ hắn dường như không biết đến đôi chân rướm máu kia mà liên tục gọi hắn:
- Phong ơi! Phong ơi!
Hắn không nghe thấy, không nhìn thấy bất kì điều gì. Hắn chỉ biết phải ngăn những người kia lại, không thể để họ lại gần.
- Anh sẽ bảo vệ em! Anh thề đấy! Sẽ không ai có thể làm gì em được đâu!_hắn ôm lấy cả cái xác lẫn miếng khăn trắng lên.
- Phong ơi!_mẹ hắn nấc lên nghẹn ngào rồi ngất đi trong vòng tay bố hắn.
Thiên tiến tới túm lấy vai hắn, xoay người hắn lại giáng cho hắn một
cú đấm. Hắn bàng hoàng buông cái xác ra làm nó rơi trở lại trong quan
tài. Thiên không kìm được mà hét lên:
- Thy nó đi rồi! Đi thật rồi! Cậu làm như thế này có ích gì không? Để nó yên. Nó đã quá đau rồi.
Hắn ôm lấy má bị Thiên đấm sưng đỏ lặng người mặc kệ khóe miệng đang
rỉ máu. Bỗng nhiên hắn cười phá lên như một kẻ điên. Hắn cười rất to
nhưng nước mắt lại không ngừng trào ra, chảy xuống miệng đắng ngắt. Trời bỗng đỏ mưa, một cơn mưa thật to, từng hạt từng hạt mưa sắc lạnh cứ thế quật vào người hắn đau buốt nhưng hắn không cảm nhận được. Giờ phút này hắn trống rỗng, tim như vỡ ra, chết từ lâu rồi.
….
Bên bờ sông buổi chiều tà mưa cũng đã tạnh, bầu trời thu ảm đạm, nặng nề đến tang thương. Từng ngọn gió mỏng manh thổi vào một cái dáng cao
gầy đứng bên mép nước. Hắn – ánh mắt vô hồn nhìn theo từng dòng nước
trôi mãi về xa kia, tay vẫn ôm khư khư cái bình nhỏ màu trắng trong tay. Giá như lúc đó hắn ngăn không cho nó đi chuyến bay đó, giá như lúc đó
nó lơ đãng quên giờ không lên được máy bay, giá như máy bay đừng bị trục trặc, giá như… Cuộc đời này vốn luôn có hàng trăm, hàng nghìn cái giá
như. Hắn hận. Hắn hận kẻ mù mắt đang ngồi trên cao kia. Tại sao tàn nhẫn với hắn như vậy? Tại sao còn đưa hắn lên đỉnh cao của hạnh phúc trước
khi dìm hắn xuống tận cùng của đau thương như vậy? Nếu muốn trừng phạt
thì phạt mình hắn là đủ rồi, tại sao còn nhẫn tâm cướp đi mất người hắn
yêu thương. Tại sao? Tại sao chứ?
Bố mẹ hai bên cùng Thiên lặng lẽ đứng nhìn bóng dánh cô độc mong manh của hắn mà đau xót khôn nguôi. Có lẽ, ông trời đã quá ghen tị với hạnh
phúc của hai đứa nó nên đã cướp nó đi chăng? Thực quá độc ác rồi. Còn gì đau lòng hơn khi kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh?
Hắn đứng lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi mở nắp bình trắng trên tay kia ra. Hắn bốc từng nắm, từng nắm một tro cốt của nó xuống dòng sông.
Từng hạt tro bay theo gió rơi xuống mặt sông rồi bị những xoáy nước cuốn đi, cũng giống như nó bị số mệnh cuốn đi thật xa khỏi cuộc đời hắn. Mắt hắn ráo hoảnh. Khi quá đau thương thì nước mắt cũng sẽ biến mất. Cuộc
đời này vợ hắn chỉ có thể là nó. Nó đã đi trước vậy thì hắn sẽ chờ ngày
được đi đoàn tụ với nó, dù có thành ma cũng an lòng…
“Trời đất không dung tình
Tứ thưở bướm yêu hoa
Tình này còn lại mãi
Kiếp kiếp không lìa xa”