Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Chương 18: Chương 18: Sau cơn mưa trời lại sáng




Thiên cùng hắn ngay lập tức quay lại, chỉ thấy nó đang khuỵu xuống. Hắn nhanh chóng đưa tay ra đỡ nó để nó không ngã xuống đất. Qua lòng bàn tay, hắn cảm nhận được một thứ ấm nóng đang tuôn ra ào ạt.

Thiên như con thú bị thương, ngay lập tức tiến tới đạp tới tấp vào mặt tên vừa nổ súng:

- Mày chán sống rồi sao? Nó mà có mệnh hệ gì tao sẽ giết mày. Giết mày!

Mỗi một cú đá Thiên đều dồn thật nhiều sức lực. Tên bắt cóc bây giờ mặt đã bê bết máu, răng đã gãy mất 2 – 3 chiếc.

Cảnh sát vừa ập vào thấy Thiên điên cuồng như vậy thì vội xông vào kéo anh ra:

- Việc này đã có pháp luật giải quyết. Giết người sẽ phải ngồi tù. Cậu bình tĩnh lại đi.

- Tôi phải giết nó! Nó đáng chết!_Thiên cố đạp thêm mấy cái nữa.

- Nhanh lên! Cô ấy không qua được mất._hắn hét lên rồi ôm lấy nó lao ra ngoài.

Xe cứu thương chờ bên ngoài thấy hắn bế nó lao ra thì vội chuẩn bị để đưa nó đến bệnh viện. Bốn người kia đứng gần đó thấy vậy vội chạy tới túm áo hắn hỏi tới tấp:

- Thy sao vậy?_Thảo nước mắt lưng tròng túm chặt áo hắn.

- Trúng đạn rồi. Buông ra! Tôi đi cùng cô ấy._hắn gạt tay Thảo ra rồi leo lên xe.

Thiên vừa chạy ra ngoài đã thấy xe chuẩn bị đi vội nhảy lên, chỉ kịp nói với theo với mấy đứa kia:

- Đến bệnh viện Thành phố.

Chiếc xe cứu thương mau chóng chuyển bánh. Bác sĩ đang làm sơ cấp cứu cho nó.

Hắn nắm tay nó không rời. Nếu không vì hắn có lẽ nó đã không bị bắn. Nó mà có làm sao chắc hắn sẽ ân hận cả đời mất. Xin chúa hãy giúp cô ấy vượt qua.

Đường buổi đêm thưa xe, chiếc xe cứu thương mau chóng đến được bệnh viện. Ngay lập tức nó được đưa sang một chiếc xe đẩy vào phòng cấp cứu. Suốt đoạn đường vào hắn cùng Thiên đều chạt theo. Mãi cho đến khi đến cửa phòng cấp cứu thì bị chặn lại:

- Xin lỗi người nhà bệnh nhân không thể vào.

Cô y tá buồng một câu nói bất hủ theo đúng kiểu phim truyền hình rồi đóng cửa cái rầm ngăn cản nó với thế giới bên ngoài.

Đèn phòng cấp cứu được bật sáng. Thiên vộ lực ngồi phịch xuống ghế chờ. Nó không thể xảy ra chuyện được. Nếu không kể cả có chết anh cũng sẽ phanh thây cái tên chết tiệt kia ra. Hắn không kiên nhẫn đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Hắn chưa bao giờ sợ mất một cái gì như bây giờ. Một nỗi sợ mơ hồ, khủng khiếp đang bóp nghẹt trái tim hắn. Nếu có thể thì ngàn vạn lần cứ để viên đạn kia ghăm vào người hắn đi. Nhìn nó đau hắn càng đau gấp trăm gấp vạn lần kìa.

Cửa phòng cấp cứu bật mở, hắn nhảy xổ ra túm lấy hai vai cô y tá dồn dập:

- Cô ấy sao rồi?

- Mất máu quá nhiều. Tôi cần đi lấy máu để tiếp gấp. Anh mau tránh ra.

Tay hắn cứng đờ rồi buông thõng. Làm ơn đi!!! Đừng mang nó đi. Trước giờ người hắn yêu thương luôn vậy sao? Ngày đó, nếu hắn không chạy lung tung ngoài đường thì bà hắn cũng không phải đẩy hắn ra còn mình hứng trọn cú đâm của tên say rượu ấy. Hắn suy sụp ngồi thụp xuống, trong lòng hoàn toàn hoảng loạn.

Cô y tá vừa nãy quay lại, giọng hốt hoảng:

- Ngân hàng máu đã hết máu A. Người nhà bệnh nhân có đây không? Chúng tôi cần xét nghiệm máu người thân để truyền cho cô ấy.

- Tôi là anh bệnh nhân. Đi mau._Thiên cầm tay cô y tá mà lôi đi.

Thiên là anh trai nó? Vậy tức là hắn hiểu lầm nó rồi. Nếu hắn không hiểu lầm thì đâu có chuyện uống say. Mà không uống say thì có 10 tên tới lôi hắn đĩ cũng không được. Nếu như…Cuộc đời vốn không có nếu như. Hắn sai rồi. Nỗi lo trong hắn ngày một lớn dần. Hắn nguyền rủa ai đã tạo ra cái cuộc đời cẩu huyết này cho hắn. Hắn hận…Hắn hận…(bình tĩnh nào con trai. Kíp cam. Để mẹ tính (‘-.-))

Chưa đầy 5p sau Thiên đã quay lại, trên mặt là sự đau thương tột cùng.

- Sao rồi anh?_Mi khóc lóc nhảy vào túm lấy áo Thiên.

- Không được. Anh không cùng.

Cánh tay Mi buông lỏng, vô lực ngất đi. Hải vội vã bế cô nàng đi tìm bác sĩ.

- Chị thử máu tôi xem cùng không?_hắn tiến đến trước mặt cô y tá đang dùng bộ đàm liên lạc để xin hiến máu.

- Được! Mời anh theo tôi.

Tiếng bước chân đi xa dần, không khí vẫn căng thẳng. Mỗi giây trôi qua lại khiến người ta nghẹt thở. Mãi sau mới thấy cô y tá quay lại.

- May quá! Cậu ấy cùng nhóm máu nhưng có lẽ mệt quá đã ngất đi, hiện đã được đưa vào phòng hồi sức. Mọi người đến xem cậu ấy thế nào đi.

- Cảm ơn cô.

Ba người mau chóng tới phòng hồi sức. Thấy hắn nằm đó Tú vội ra canteen bệnh viện mua cho hắn bánh với sữa.

- Cậu tỉnh rồi à? Ăn đi này.

Hắn vừa lờ mờ mở mắt đã thấy Thiên đang ngồi trước mặt. Hắn bật người ngồi dậy muốn chạy tới chỗ nó thì người đã xụi lơ nằm trở lại giường.

- Bác sĩ nói cậu bị mất sức, cần nghỉ ngơi. Ăn cái này đi để lấy sức._Vừa nói Thiên vừa đỡ hắn ngồi dậy.

Hắn đón lấy cái bánh mì cùng hộp sữa trên tay Thiên ăn một chút. Kì thực từ đêm uống rượu trong bar đến hôm nay hắn chưa ăn gì. Lúc bọn bắt cóc đưa đồ ăn mua ở nhà hàng tới hắn cũng không động nên có lẽ hơi mệt.

- Được rồi! Chúng ta đi xem cô ấy như thế nào đã.

Hắn nói rồi ngồi dậy xuống giường. Năm người kia lập tức theo sau đến phòng cấp cứu. Vừa tới cũng là lúc cửa phòng cấp cứu mở, nó được đây ra ngoài, sắc mặt nhợt nhạt, phải thở oxi.

- Bác sĩ! Em tôi sao rồi?

- Cô ấy đã qua cơn nguy kịch. Bây giờ chỉ là hôn mê hậu phẫu. Lát nữa cô ấy tỉnh lại. Chỉ cần chăm sóc tốt thì vài ngày là có thể xuất viện rồi.

- Vâng! Cảm ơn bác sĩ.

Hắn cùng Thiên nắm lấy cái giường bệnh của nó theo y tá đến phòng bệnh VIP. Trời đã sáng, vậy là nguyên đêm qua thức trắng. Thiên đã đuổi được bốn đứa kia về rồi, còn mỗi hắn vẫn đang cứng đầu thôi.

- Cậu về trường nghỉ ngơi đi. Mình tôi trông con bé là được rồi._Thiên vỗ vai hắn khi hắn đang ngồi nhìn chằm chằm vào nó.

- Tôi không sao. Anh cứ để tôi ở đây với cô ấy. Anh về trường đi.

- Đừng ngang bướng nữa cậu nhóc.

- Tôi không phải cậu nhóc.

Sau một hồi đôi co Thiên đành cờ trắng xin hàng. Nếu Thy nhà anh ngang một thì cái tên trước mặt phải ngang năm ngang mười.

- Thôi được. Tùy cậu. Cậu ngồi đây trông con bé đi. Tôi đi mua đồ ăn.

- Được. Anh cứ đi đi.

Hắn ngồi cạnh giường bệnh của nó, đau lòng nhìn khuôn mặt kia tái nhợt không sức sống, môi cũng nhợt nhạt đi rất nhiều. Nếu không tại hắn nó đâu có phải nằm đây. Và hắn sẽ được gánh lấy đau đớn này để khỏi đau lòng như thế này khi thấy nó nằm đây.

Vén lại sợi tóc lòa xòa trên trán nó, hắn nhìn kĩ nó để nhớ kĩ khuôn mặt nó hơn. Khuôn mặt nhỏ, thon gọn, làn da trắng mịn như sứ, mũi cao thanh tú, đôi môi lúc nào cũng hồng tươi bây giờ đang trắng nhợt. Hắn cầm tay nó áp vào má mình thầm thì:

- Xin lỗi em…

Hắn vừa nói xong cảm thấy má mình nhột nhột, tay nó khẽ động. Nó nặng nề mở mắt ra, trước mắt không có gì ngoài một màu trắng đến lóa mắt. Có phải nó được lên thiên đường rồi không? Rồi mỗi rằm hay mùng một rồi Tết rồi Thanh minh nó đều sẽ được ngắm chuối với gà khỏa thân mà không thể lao vào cắn xé không? Họ bảo trên thiên đường cái gì cũng trắng. Vậy là nó đi thật rồi (“-.- có cần làm quá vậy không? Mới vào vai thôi mà)

- Cô tỉnh rồi à?

Ế! Cái giọng này nghe quen quen nha! Đúng rồi! Không lẫn vào đâu được. Là hắn. Là tên đáng ghét. Không lẽ lúc nó đỡ cho hắn rồi mà hắn vẫn chết ư? Kiểu đạn bay xuyên qua người trong phim Hollywood không phải hay có kiểu vậy sao? Cơ mà hắn đâu nhỉ? Có người đi cùng kể cũng vui nha.

Không thấy nó trả lời, hắn đưa tay ra trước mặt nó huơ huơ hai cái rồi thò cả mặt lại nhìn. Nó đang cười cười thì thấy cái mặt yêu nghiệt của hắn. Ai nha! Ông trời có mắt nha. Haha. Cuối cùng hắn cũng xấu boát đi rồi?

- Sao người xấu tính, xấu nết, khó ưa như anh cũng được lên thiên đường nhỉ?_nó hỏi một câu rất gợi đòn.

- Cái gì? Bà cô ơi! Bà chưa hết choáng à? Bà đang trong bệnh viện.

- Ế! Vậy là tôi chưa chết. Oh zeeeeee._nó phấn khích quờ tay lung tung rồi ngay lập tức nhăn mặt.- Á! Đauuuuu!!!

Hắn vội đỡ lấy tay nó để xuống, không quên nghiêm mặt dặn:

- Vết thương chưa khỏi. Nằm im đi.

Nó ngoan ngoãn nằm im nhìn trần nhà. Sao để trắng làm gì, vẽ nguyên cái dải ngân hà lên có phải đẹp không? Như vậy người bệnh nằm sẽ không phải nhìn màu ảo não, lạnh lùng này nha.

- Anh Thiên đâu?_nó hỏi bâng quơ.

- Đi mua đồ ăn rồi. Mà không hiểu sao lâu quá rồi không thấy về. (điêu kinh. Mới 15p chứ mấy)

- Chắc bị cô nào bắt giấu rồi.

- Ừ. Ngủ đi.

- Tôi ngủ nhiều lắm rồi.

- Chưa đủ.

- Đu rồi.

Cuộc khẩu chiến có lẽ sẽ tiếp diễn vô thời hạn nếu Thiên không mở cửa đem đồ ăn vào.

- Cậu bắt nạt nhóc cưng của tôi sao?_Thiên trừng mắt nhìn hắn.

- Đúng rồi anh. Anh ta gây sự với em._nó nhõng ngẽo.

- Không đúng. Là cô không bghe tôi.

- Không phải.

- Phải.

Thiên đầu óc lùng bùng. Em gái anh khỏe nhanh quá cơ. Mới tỉnh mà cãi nhau như đúng rồi.

- Thôi._Thiên hét lên.

Hai người đang cãi nhau đành ngậm miệng nhưng vẫn không thôi lườm nhau một cái xém lông mày.

- Nhóc cưng ăn cháo nhé!_Thiên cẩn thận bưng bát cháo đi tới.

- Để tôi bón cho._hắn chìa tay ra đỡ lấy bát cháo đang bốc hơi nghi ngút trên tay Thiên.

- Được. Vậy cậu bón đi. Xong thì cho nó uống thuốc. Tôi ra ngoài ăn sáng._nói xong ra ngoài đóng cửa mặc đôi trẻ bên trong.

Hắn đặt bát cháo ở tủ đầu giường, cẩn thận đỡ nó ngồi dậy rồi mới bắt đầu bón cho nó. Nó ngồi ngoan ngoãn chờ hắn thổi rồi đút cho từng thìa đơn giản vì nó ĐÓIIIIIIII. Nó ăn gần hết bát cháo thì ngừng không ăn nữa:

- Tôi no rồi.

- Ừm. Vật thôi không ăn nữa. Uống thuốc đi.

Hắn xoay người để bát cháo trên tủ, lấy cốc nước lọc rồi một nắm thuốc xanh đỏ đủ các loại đưa cho nó.

- Không uống đâu._nó đẩy tay hắn ra xa.

- Phải uống.

- Anh ơi! Cứu em với!!! Em bị ngược đãi._nó hét ầm lên.

Thiên ngay lập tức đạp cửa xông vào (phá hoại của công này ^^)

- Đâu? Đâu? (hay hỏi “đâu đâu” là con chó vện. há há :v)

- Đó! Hắn ép em uống thuốc.

- Cái này anh không biết._Thiên phủi tay chỉnh lại cái áo phông rồi ung dung đút tay túi quần ra ngoài.

Mặt nó bây giờ gạch ngang gạch dọc xám xịt. Cảm giác bị bỏ rơi dâng lên đau lòng.

- Thấy chưa? Anh cô còn không cứu cô. Uống đi này!_hắn đưa nắm thuốc cho nó.

Nó mếu máo khóc không ra hơi cầm lấy thuốc và nước.

- Không uống được không?_nó mắt long lanh nhìn hắn.

- Không. Phải uống.

- Vậy quay đi tôi uống._nó mặt gian nhìn hắn.

- Đừng nghĩ có thể ném thuốc đi.

- Xììì…Không uống._nó bĩu môi.

Hắn

cúi xuống, ghé tai nó nói nhỏ:

- Nếu không uống…Tôi hôn cô.

“Đùggggg”

Một tiếng sét nổ ngang tai nó. Thiên a!!! Biến thái!!! Biến thái!!!! >.

- Uống không?

- Có.

Nó nhắm tịt mắt lại cho cả nắm thuốc vào miệng rồi ực một cái. Vị đắng làm nó nhăn mặt lại. Hé hé mắt ra, trước mặt là một cấy kẹo Lollipop to bằng cả mặt nó.

- A! Kẹo!!!_nó phấn khích reo lên như một đứa trẻ.

Hắn mở cái bao ni lông ra rồi đưa kẹo cho nó.

- Ăn đi khỏi đắng.

Nó hào hứng đón lấy cái kẹo gặm nhấm một hồi. Ăn hết cái kẹo thì lăn ra ngủ. Hắn kéo chăn đắp lên cho nó rồi ngồi nhìn. Hắn đã thấm mệt, mắt cứ díu lại, rồi hắn gục xuống cạnh giường, ngủ lúc nào không hay.

Thiên vừa mua ít hoa quả đem vào phòng thì đã thấy hai đứa nằm ngủ lăn lóc trên giường. Nhanh chóng đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường, anh vui vẻ huýt sáo đi ra. Em gái đã có em rể chăm lo rồi anh cũng không nên ở đây ở đây làm kì đà cản mũi nha.

Nó dậy trước, thấy hắn ngủ cạnh giường. Cái thể loại người ở đâu đi chăm người bệnh mà nằm lăn ra ngủ còn hăng say hơn cả người bênh thế này hở? Trông hắn lúc ngủ dễ thương hơn lúc thức nhiều. Lúc thức thì như ông già lúc nào cũng lạnh lùng, lúc ngủ trông như trẻ con vậy, yêu chết đi. Tự nhiên nó muốn sờ vào mặt hắn ghê. Nó đưa tay ra chạm vào khuôn mặt hắn. Cảm giác nhột nhạt làm hắn tỉnh dậy. Sau 2s nhận định vấn đề hắn liền giả vờ ngủ để xem thử nó muốn làm gì. Nó vuốt vuốt má hắn, mịn chết đi được. Vuốt má chán rồi nó quay qua vuốt vuốt đầu hắn rồi vò tung lên (like a dog :v).

- Hình như tôi thích anh đồ đáng ghét ạ!

Hắn giật mình đánh thót một cái, tí nữa thì bật dậy hỏi nó. Có ai nghe điều nó mới nói không? Là nó có tình cảm với hắn, là nó thích hắn, là hắn không yêu đơn phương, là hắn sẽ có cơ hội nói rõ lòng mình, là… Hắn thực sự đang rất vui, đã lâu lắm hắn mới thấy mình vui như thế này. Một dòng nước ấm ngọt ngào chảy trong từng mạch máu đến từng tế bào làm người hắn lâng lâng. Thực khó tả.

Những ngày tiếp theo cứ sáng ra Thiên lại vào thăm nó rồi về, cho nó ăn rồi uống thuốc đã có hắn lo nên anh khỏe re. Hắn đã được cấp thêm một giường trong phòng bệnh của nó, ngày ngày quản lí ngăn nó đi phá phách, ép nó uống thuốc bằng phương thức biến thái của hắn.

Hôm giáng sinh hắn còn bê một cây thông nhỏ về phòng rồi mua cho mỗi người một cái mũ len đỏ có bông trắng. Tuy đón giáng sinh trong bệnh viện nhưng nó vẫn rất vui.

Mấy ngày sau bác sĩ kiểm tra lần cuối cho nó.

- Chúc mừng cô bé! Cháu có thể xuất viện được rồi!_ông bác sĩ già đẩy gọng kính ôn tồn nói với nó.

- Cháu cảm ơn bác sĩ ạ._nó cười toe.

- Bây giờ chỉ cần đi làm thủ tục xong là có thể xuất viện được rồi. Bây giờ ta có việc đi trước. Tạm biệt cháu.

- Vâng. Cháu chào bác sĩ.

Ông bác sĩ già vừa đi ra, nó hớn hở nhảy xuống giường. Oh yeah!!! Nó bây giờ có thể tha hồ chạy nhảy rồi.

- Nhảy vừa thôi nhóc._Thiên gấp lại tờ báo đang đọc đặt lên mặt bàn.

- Anh mau dọn đồ. Em ra trước đây. Hê hê. Tự do muôn năm!!!_nó nhảy chân sáo ra ngoài.

Thiên thấy nó mặc nguyên bộ đồ kẻ sọc đặc trưng ra ngoài hắng giọng gọi giật lại:

- Cưng định cứ thế mà đi à?

- Sao cơ ạ?_nó khó hiểu quay đầu lại nhìn anh, không thế này thì thế nào???

- Bộ đồ kia cũng khá giống ở trại tâm thần.

Nó ngay lập tức hiểu ra vấn đề, chạy lại phía anh nó chìa tay ra:

- Em quên. Đưa đồ cho em.

Thiên mở túi đồ bên xạnh lấy ra bộ quần áo đưa nó. Nó lại tung tăng nhảy chân sáo vào toilet thay đồ.

- Xonggggg! Đi anh._nó ôm twy Thiên lôi đi.

- Không chờ Phong quay lại à?

- Kệ hắn. Cứ kè kè theo em như giám sát ý. Phải tranh thủ trốn đi trước khi hắn trở lại.

Nói xong lại ôm tay Thiên kéo đi.

- Không hiểu cậu ta làm thế nào bắt em uống thuốc được nhỉ? Lại còn làm em ngoan ngoãn nghe lời nữa chứ. Anh phải hỏi mới được._Thiên lầm bầm.

Mặt nó bất giác đỏ lên. Nếu hắn không động tí là dọa hôn nó thì đừng mơ nó nghe lời nha. Nhưng mà khổ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, móng tay nhọn lại có bấm móng tay, nó vẫn chưa quên lần nó không nghe lời bị hắn hôn rồi còn cắn môi nó chảy máu làm miệng nó đau mất hai ngày liền. Tên đó không đùa được.

- Anh nói nhiều thế làm gì. Xììì. Anh không đi em đi trước.

Nói rồi lại nhảy nhót tung tăng ra ngoài. Nó mở cửa mà không nhìn rồi nhảy ra, đập cái bịch vào “bức tường” lùi lại mất hai bước.

- Đi mà không nhìn. Mắt để trang trí thôi à?…_những lời tiếp theo chưa kịp thốt ra nó đã nuốt trở lại. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang hằm hằm đứng trước cửa, mắt tóe lửa nhìn nó.

- Sao nhảy nhót ngoài này? Đi đâu?

- Ra việnnnnn!!!_nó hét lên phấn khích rồi lách qua người hắn nhảy chân sáo ra ngoài.

- Đứng lại!_hắn túm lấy tay nó lôi lại.

- Gì nữa?

- Ai cho ra?

- Bác sĩ chứ ai? Hỏi ngu kinh điển.

- Cô nói ai?_hắn lườm nó một cái.

- A haha! Không có gì. Không có gì._nó cười nịnh nọt.

- Chờ tôi. Tôi đi với cô.

- Thôi làm giám sát viên đi (“-.-)

- Không.

- Vậy mặc xác anh.

Nó tiếp tục tung tăng nhảy chân sáo ra ngoài, vừa nhảy vừa huýt sáo ầm ĩ, hát vẩn vơ linh tinh. Hắn khoan thai đi sau nó, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn nhảy dưới ánh nắng sớm tinh khôi.

Chỉ khổ mỗi Thiên, từ anh trai bị giáng xuống chức “phu xách đồ” cho nó. Ra đến cổng bệnh viện, xe hắn đã đậu sẵn. Nó lăng xăng mở cửa leo lên ghế sau ngồi. Thiên mở cửa đặt đống đồ vào gần chỗ nó rồi lên ghế phụ lái ngồi. Chiếc xe sang trọng tiến thẳng về MOON…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.