Sáng sớm,trời còn chưa thật sáng rỏ, Gia Nguyệt đã bị đánh thức. Mà cái người to gan lớn mật đó lại là Lâm Khiêm.
"Lâm Khiêm à,còn chưa sáng mà"
Gia Nguyệt mắt chưa mở hết,còn xoay người lẫn trốn cánh tay của Lâm Khiêm.
Hắn không nhịn được bật cười. Không ngờ nàng lại có lúc đáng yêu như thế.
Nhưng nhớ đến lý do hắn đến gọi nàng,đành vội vội vàng vàng gọi nàng dậy.
"Gia Nguyệt,nhanh chút,anh đưa em đến xem cái này,để chút nữa sẽ không kịp."
Gia Nguyệt không tình nguyện bị ai đó lôi ra từ chăn ấm,lại bị quấn lên người tầng tầng áo khoác dày,làm nàng xém chút trở thành quả bóng. Còn chưa hiểu chuyện gì đã bị kéo thẳng ra vườn, hướng nhà kính trồng hoa mà chạy thẳng.
Lâm Khiêm mở cửa nhà kính trồng hoa,đây vốn là nơi trước kia mẹ nàng hay đến vào buổi sáng,sau khi bà qua đời,thì ngoại trừ người làm vườn phải chăm sóc cây cảnh,thì chẳng mấy ai đến đây. Đây có thể gọi là người đi trà cũng lạnh sao.
Lâm Khiêm một tay che mắt nàng,một tay dắt tay nàng đi,thật chậm rãi tiến về phía trước.
Cho đến khi Gia Nguyệt cảm thấy chân mình đá phải vật gì thì hắn mới để nàng dừng lại.
Lâm Khiêm buông tay đang che mắt Gia Nguyệt ra,mắt nàng phải mất một lúc mới thích ứng được ánh sáng. Cho đến khi có thể nhìn thấy vật trước mắt,trong một thoáng,Gia Nguyệt cứng đờ người.
(Gia Nguyệt thương yêu)
Những chữ cái xếp liền nhau bằng những bông hoa lưu ly xanh biếc. Loài hoa mộc mạc nhỏ bé lại ẩn chứ tình yêu thương vô hạn. Gia Nguyệt thấy hốc mắt nàng cay cay.