“Không! Em xin anh đó...đừng giết anh ấy...em nói anh ấy không hề tổn thương em là em tự nguyện đi cùng anh ấy...em cầu xin anh...cầu xin anh”
Lời cô vừa nói như nhát dao đâm thẳng vào trái tim ba người đàn ông mà lúc này Mạnh Triết cũng đã bất tỉnh nhân sự.
“Em? Em vừa nói cái gì?” Kiều Thuận Nam như không tin vào tai mình hỏi lại.
“Là em. Là em tự nguyện theo anh ấy” cô nói nhỏ dần sau đó khóc òa, cô đã lỡ tổn thương ba người họ rồi. Tim cô đau quá, nhưng cô cũng sợ họ sẽ giết Mạnh Triết.
Điều sai lầm nhất ở cuộc đời này là cô đã yêu cả bốn người đàn ông một lúc, nếu không phải vì cô bọn họ cũng không rơi vào tình huống này.
“Em đi theo hắn? Vì sao vậy?” Kiều Thuận Vũ đánh rơi chiếc dao mổ xuống hai mắt mở to hết cỡ như vừa gặp cú sốc lớn. Hắn ngồi bệt xuống đất.
“Em yêu hắn sao? Cuối cùng em chọn hắn? Em muốn bỏ rơi bọn tôi aaaaaa....” Kiều Thuận Nam kích động hơn hét lớn sau đó không ngừng đấm tay vào tường gỗ.
Kiều Thuận An ngồi bệt xuống hai tay ôm đầu trông rất đau khổ hắn lẩm nhẩm không tin vào tai mình. Bọn họ thật sự muốn điên rồi người phụ nữ họ yêu nhất lại lần nữa bỏ họ đi.
Trước kia bọn họ có thể nhân nhượng để cô cùng Mạnh Triết kết hôn nhưng hiện tại nếu cô lần nữa quay lại với hắn bọn họ sẽ chết mất.
Ngôn Hi tuyệt vọng khổ sở tự hỏi có phải nếu cô chết đi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ không? Cô như mất hồn tranh thủ lúc mọi người không để ý liền nhào tới cầm lấy chiếc dao mổ lúc nãy của Kiều Thuận Vũ cầm lên áp sát vào cổ mình. Kiều Thuận Vũ là người đầu tiên lấy lại lí trí.
“Em làm gì vậy mau bỏ dao xuống” hắn muốn lao tới cướp lấy dao của cô.
“Đừng tới đây...nếu không em sẽ...sẽ cứa đấy”
Lúc này Kiều Thuận An cùng Kiều Thuận Nam mới ngoảnh đầu lại thì đầy sợ hãi cô sẽ ra tay thật.
Nhưng nhìn cô kích động như vậy chắc chắn không phải dọa bọn hắn mà sẽ làm thật.
“Em xin lỗi...xin lỗi em không cố ý đâu tất cả là do em, là em hại mọi người nếu em chết có phải các anh sẽ không đau khổ nữa không?”
“Ngôn Ngôn em bình tĩnh...bỏ xuống đi em. Em mà có chuyện gì bọn anh liền chết theo mất, xin em đó Ngôn Ngôn em muốn đâm muốn chém thì cứ làm lên người bọn anh” Kiều Thuận Nam run rẩy nói, chỉ sợ cô sẽ cứa cổ mình.
“Bỏ xuống đi, em muốn bọn tôi sống đau khổ sao?”
“Ngôn Ngôn em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tiêu Tiêu nghĩ cho đứa bé trong bụng mình, em muốn làm người mẹ vô lương tâm sao? Tiêu Tiêu nhớ em lúc nào nó cũng đòi em hết”
“Con...con của em” cô cúi đầu đặt ray lên bụng mình, phải rồi sao cô lại ích kỷ thế chứ?
Theo cự li người gần Ngôn Hi lúc này nhất là Kiều Thuận Vũ hắn nhân lúc cô mất cảnh giác liền tiến tới cướp dao mổ trên tay cô. Lưỡi dao lạnh lẽo cứ thế đâm vào mạch máu của mình nhưng hắn mặc kệ.
Hắn ném dao xuống đất ôm choàng lấy cô từ sau lưng.
“Ngôn Ngôn anh không muốn mất em.”
Cả Kiều Thuận An cùng Kiều Thuận Nam cũng chạy tới suýt nữa tim của họ bị rơi ra ngoài mất.