Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 19: Chương 19: Tai Nạn




Nhìn ngang ngó dọc, Trình Thiên Lam không thấy hai vệ sĩ kia đâu cả, lúc này cô mới yên tâm cầm theo chai rượu đi đến một căn phòng khác.

Rượu đã có, bật lửa có và một tờ giấy cũng có. Đây chính là thời khắc quyết định của cô.

Trình Thiên Lam đổ chai rượu ra sàn, để một số thứ có thể bắt lửa ở gần đó. Cô bật lửa châm vào tờ giấy kia, sau đó ném lại gần đó. Chỉ cần tờ giấy cháy đến đầu kia là lửa sẽ bùng chày.

Trình Thiên Lam vội vàng rời phòng rồi đi ra ngay phòng bếp. Có lẽ lúc này lửa cũng đã cháy rồi.

- Tiểu thư, cô vẫn chưa đi nghỉ sao ạ?

Một tên vệ sĩ sau khi nhìn thấy Trình Thiên Lam thì tỏ ra hơi ngạc nhiên. Vừa nãy dùng xong bữa cô nói là cô mệt nên muốn đi nghỉ.

-À, hơi khát nước ấy mà.

- Vậy à? Trình Thiên Lam giả vờ uống nước, trong lòng lúc này tự nhiên cảm thấy lo sợ hơn. Sao mãi mà chưa thấy cháy lớn vậy?

Không lâu sau, tín hiệu báo động cháy vang lên inh ỏi, Trình Thiên Lam lúc này đã ngửi thấy mùi khói.

- Cháy rồi. - Cái gì? Cháy rồi sao?

Không để ý đến Trình Thiên Lam nữa, hai tên vệ sĩ kia vội vàng chạy đến chỗ bị cháy. Trong nhà bắt khói lan ra mù mịt.

Cơ hội đến rồi!

Theo đúng như kế hoạch đã định trước, quả nhiên tất cả vệ sĩ đều tập trung ở chỗ cháy, nhanh chóng tìm nước dập lửa. Trình Thiên Lam nhân cơ hội này chạy nhanh đến căn phòng ở cuối hành lang bên trái, từ cửa sổ leo ra bên ngoài, vội vàng trèo rào ra ngoài.

Chưa đến 3 phút, Trình Thiên Lam đã thoát ra khỏi bên ngoài. Nhưng cô chưa kịp đi vội, chạy nhanh đến chỗ lùm cây um tùm kia rồi trốn vào đấy, đợi bọn vệ sĩ đi hết thì thôi.

…………………………….

Trong khi đó, bọn vệ sĩ đang nháo nhác tìm cách dập tắt ngọn lửa đang cháy lớn kia. Bỗng một tên vệ sĩ nói:

- Tiểu thư, tiểu thư đâu rồi? Anh mau đưa tiểu thư ra khỏi nhà ngay đi. Nếu cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì chúng ta chết hết đấy.

Một tên vệ sĩ chạy khắp nhà đi tìm Trình Thiên Lam nhưng không thấy. Không lâu sau, đám cháy cuối cùng cũng đã được dập tắt.

- Tiểu thư đâu?

- Tôi không thấy tiểu thư đâu cả.

- Không xong rồi. Vừa rồi tôi để ý thấy bên trong căn phòng cháy có một chai rượu. Không lẽ là Trình tiểu thư đã dùng chai rượu ấy để phóng hỏa, nhân cơ hội chúng ta không để ý rồi chạy thoát?

Nghe tên vệ sĩ kia nói, mấy tên khác đứng thừ người. Họ không ngờ Trình Thiên Lam có thể nghĩ ra cách này.

- Còn đứng đầy làm gì nữa, mau đi tìm người đi.

- Mau đi thôi.

Bọn vệ sĩ nhanh chóng lên xe đi ra ngoài đi tìm Trình Thiên Lam.

Từ trong lùm cây, Trình Thiên Lam đã nhìn thấy cảnh này. Khi bọn chúng vừa đi khỏi, cô liền chui ra, lập tức tìm đường chạy đi.

………………………….

Trình Thiên Lam vừa chạy vừa để ý xem bọn vệ sĩ kia có đuổi theo mình hay không. Nếu như cô tính không lầm thì có lẽ bọn chúng đã gọi điện cho bố cô để thông báo tình hình.

Dù rất đau chân nhưng Trình Thiên Lam lại không thể dừng lại được. Bỗng dưng cô nhìn thấy trước mặt có một người đang đi bộ đến.

- À, xin chào tiên sinh.

Trình Thiên Lam vội vàng đi đến trước mặt người đó chào hỏi.

- Chào tiểu thư, có việc gì không?

- Tiên sinh, anh có điện thoại không? Tôi muốn gọi nhờ một cuộc.

Nhìn thấy Trình Thiên Lam như vậy, cả người bẩn thỉu nhếch nhác, người đàn ông ấy cũng mủi lòng, bèn đưa điện thoại cho cô.

- Cảm ơn anh.

Nhận lấy điện thoại, Trình Thiên Lam vội vàng bấm số gọi cho Tống Thừa Huân. Vừa chờ anh bắt máy, Trình Thiên Lam lo sợ không đứng yên được.

Không lâu sau, quả nhiên Tống Thừa Huân đã bắt máy. Anh chưa kịp nói gì, cô đã vội nói:

- Thừa Huân, là em, Thiên Lam.

- “Thiên Lam, là em sao? Em đang ở đâu vậy? Tại sao anh gọi điện cho em mà em không bắt máy. Em…”

- Thừa Huân, hãy bình tĩnh nghe em nói, hiện giờ em đang ở ngoại ô, anh mau lái xe đến đây cứu em. Chuyện rất nguy cấp, có gì thì để sau khi gặp nhau em sẽ nói rõ ràng.

Nói xong địa chỉ cho Tống Thừa Huân biết, Trình Thiên Lam cũng vội vàng tắt máy và trả cho người đàn ông kia.

Trình Thiên Lam lại nhìn ngó xung quanh, sau khi biết không có nguy hiểm nào thì cô mới tìm kiếm một chỗ kín để trốn trước khi Tống Thừa Huân đến.

…………………………….

Nhận được điện thoại của Trình Thiên Lam, Tống Thừa Huân cực kỳ lo lắng. Anh vội vàng rời khỏi văn phòng luật để đến ngoại ô.

Tống Thừa Huân phóng nhanh đến mức nào anh cũng không biết nữa, trong lòng anh lúc này cứ thấp thỏm không yên.

Trình Thiên Lam, xin em đừng xảy ra chuyện gì!

…………………………..

Trình Thiên Lam cứ ngó nghiêng mãi, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy xe của Tống Thừa Huân đi đến. Cô nhanh chóng lao vội ra đường. Tống Thừa Huân nhìn thấy thì phanh gấp. Trình Thiên Lam cũng mở cửa leo lên ngồi ở chỗ ghế lái phụ. Tống Thừa Huân thấy bộ dạng của cô bèn hỏi:

- Thiên Lam, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Em…

Chưa kịp nói gì thêm, Trình Thiên Lam đã nghe thấy tiếng xe ô tô đang chạy đến. Quay đầu nhìn, cô phát hiện ra bọn vệ sĩ.

- Trình tiểu thư, cô mau đứng lại.

- Thừa Huân, mau cho xe chạy, mau lên. Không cần biết nguyên nhân gì, Tống Thừa Huân vội vàng cho xe chạy nhanh. Trình Thiên Lam lo lắng cứ ngoảnh đầu lại nhìn phía sau.

- Thiên Lam, đã có chuyện gì?

- Thừa Huân, bố em giam giữ em ở một ngôi nhà ở ngoại ô, cho cả vệ sĩ đến theo dõi. Để trốn thoát, em đã phải cho phóng hỏa căn nhà ấy.

- Cái gì?

- Bây giờ chúng ta phải đi, không thể để cho bố em bắt được.

Tống Thừa Huân nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh ngắt của Trình Thiên Lam, cố gắng bình tĩnh nói:

- Đừng sợ, có anh ở đây rồi. - Thừa Huân…

- Bây giờ anh phải gọi điện cho Hạ Quân Dật đã. Cậu ấy chắc chắn sẽ giúp được chúng ta việc này.

Tống Thừa Huân vội lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh, bấm số gọi cho Hạ Quân Dật. Phải hồi lâu sau Hạ Quân Dật mới nghe điện.

- Quân Dật, nghe mình nói, bây giờ mình đang bị truy sát, cậu phái người đến giúp mình với. Mình đang ở ngoại ô.

- “Được, mình sẽ lập tức đến ngay.”

Lại vứt điện thoại sang bên cạnh, Tống Thừa Huân vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của Trình Thiên Lam.

- Đừng lo, chúng ta sẽ không sao.

- Em không sao.

Bọn vệ sĩ đằng sau càng ngày càng bám theo gần khiến Tống Thừa Huân lo lắng hơn bao giờ hết. Người của Hạ Quân Dật lúc này khó lòng mà có thể đến kịp giải cứu anh được.

Tống Thừa Huân tăng tốc hết cỡ, anh không biết bây giờ mình phải làm gì để cắt đuôi được bọn kia nữa.

Sắp đến ngã ba, Tống Thừa Huân đang định rẽ phải để trở về thành phố, như vậy sẽ dễ thoát hơn.

Nhưng không khi anh vừa lái xe đến, từ đâu đó xuất hiện một chiếc xe tải cũng lao đến. Trước tình hình này, Tống Thừa Huân không kịp làm được gì cả, xe của anh đâm thẳng vào chiếc xe tải kia rồi văng ra xa.

Tống Thừa Huân lúc này bị thương rất nghiêm trọng, máu trên đầu anh chảy xuống. Nhưng lúc này anh vẫn cố nắm chặt lấy tay của Trình Thiên Lam. Cô cũng bị thương ở đầu, đã lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.

- Thiên Lam… Thiên Lam…

Tống Thừa Huân lẩm bẩm không nói ra rõ được. Nhưng anh cũng không thể nào giữ được tỉnh táo, cũng nhanh chóng ngất đi.

Cùng lúc đó, Hạ Quân Dật cùng người của anh cũng đi đến.

Hạ Quân Dật chạy nhanh đến chỗ xe của Tống Thừa Huân, nói với Tống Cường đang đứng phía sau:

- Tống Cường, cậu mau gọi điện cho Tôn Hạo bảo cậu ta chuẩn bị, chúng ta sẽ đưa Thừa Huân và Trình Thiên Lam đến bệnh viện.

- Vâng.

- Mau đưa bọn họ ra khỏi xe đi. Bọn vệ sĩ của Hạ Quân Dật nhanh chóng đưa Tống Thừa Huân cùng với Trình Thiên Lam lên xe của anh.

- Tống Cường, còn tên tài xế kia, cậu giải quyết đi.

- Vâng ạ.

- Mau đi thôi.

Một tên vệ sĩ của Hạ Quân Dật vội vàng lái xe đưa Tống Thừa Huân cùng với Trình Thiên Lam đến bệnh viện.

Hạ Quân Dật quay sang nhìn Tống Thừa Huân máu me đầy người đang dựa vào người mình. Anh hiện giờ rất tức giận.

- Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?

Rồi Hạ Quân Dật lại nhìn sang Trình Thiên Lam. Vết thương của hai người thật sự rất nặng, máu cứ chảy ra mãi.

- Chạy nhanh lên.

- Vâng ạ.

Xe của Hạ Quân Dật cuối cùng cũng đã đến được bệnh viện. Người của Tôn Hạo cũng đã đứng bên ngoài chờ sẵn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.