Ngôn Hi cuộn lấy chăn che chở cơ thể lõa lồ kia, cô biết hiện tại Vũ Tâm đã chịu nhiều đau khổ. Cô cũng chỉ cùng Mạnh Vũ tiếp xúc vài lần nhưng cô biết hắn không phải là người bình thường. Hắn là kẻ điên trong những kẻ điên, so với Mạnh Triết hắn thâm độc tàn ác hơn hẳn.
”Vũ Tâm không sao chúng ta về nhà” nhận thấy cô gái nhỏ trong chăn một hồi run rẩy khiến cô lo lắng không thôi.
Họ cứ vậy mà đi xuống phòng khách, Mạnh Triết gương mặt bầm tím đầy vết thương cứ vậy ngồi trên ghế như một kẻ mất hồn. Bắt gặp cảnh cô muốn rời khỏi đây hắn liền bình tĩnh chặn trước mặt cô.
”Ngôn Ngôn em không thể đi” Hắn không thể thiếu cô dù chỉ là một phút hay một giây cũng không thể. Hắn biết mình sai rồi, vì vậy cô có thể cho hắn một cơ hội không?
”Vì sao? Tại sao tôi không thể rời nơi này? ở đây khiến tôi thật khó chịu...khiến tôi không thở nổi hơn nữa nhìn anh khiến tôi phát tởm “
”Nhưng anh là chồng em” đúng chỉ cần hắn không đồng ý thì cô không được phép đi, cô là vợ hắn với lại không phải cô cũng rất yêu hắn sao? Chỉ cần hắn cố gắng chuộc lỗi vậy thì chắc chắn cô sẽ lại tiếp tục yêu hắn.
”Vậy thì chúng ta li hôn đi”
Vậy thì chúng ta li hôn đi.
Vậy thì chúng ta li hôn đi.
Câu nói của cô lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn. Giống như là một đạo sấm sét đánh xuống ngay trái tim hắn vậy cô muốn cùng hắn chấm dứt sao?
”Hahaha...” hắn cười điên dại, tim đau nhói như bị ai bóp nát, cả tâm trí lẫn thể xác tất cả đều đau khiến cho hắn biết đây không phải là mơ.
”Đừng hòng! Em nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”
”Anh dám không đồng ý cũng phải đồng ý “ Kiều Thuận An nhìn hắn đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, hắn muốn giết chết tên khốn nay ngay bây giờ. Dựa vào cái gì mà tên khốn này dám bắt nạt bảo bối của họ.
”Mày nghĩ mày là ai? Hả thánh chắc? Tao nói cho mày biết cô ấy là vợ của bọn tao chứ không phải mày...mày nhìn đi cô ấy đã có con cùng bọn tao. À quên mất hiện tại còn một đứa trong bụng nữa mày nghĩ cô ấy sẽ về bên mày à?” Kiều Thuận Nam tức giận hét lên ôm lấy bé Tiêu trong tay của Kiều Thuận Vũ nói nhưng cảm thấy chưa đủ liền chỉ về phía bụng của Ngôn Hi rồi nói tiếp.
Mạnh Triết bất ngờ, chuyện bé Tiêu là con của anh em nhà họ Kiều hắn đã biết từ trước nhưng hiện tại hắn không tin là Ngôn Hi đang mang thai. Hắn nhìn chằm chằm vào phần bụng của cô.
”Tiểu Hi mình muốn về nhà!” Vũ Tâm đột nhiên lên tiếng, không một chút sức lực mà dựa vào Ngôn Hi. Hiện tại nơi nữ tính của cô rất đau như bị ai xé rách vậy.
”Đừng hòng! Em nghĩ Mạnh gia là chỗ nào có thể tới rồi lại đi dễ dàng như vậy?” Mạnh Vũ bước từng bước chậm rãi từ cầu thang xuống. Trên người quần áo đã chỉnh tề đầu tóc có chút rối nhưng hắn mặc kệ.
”Vậy thì xin lỗi! Chúng tôi có thể tới được thì tất nhiên có thể dễ dàng mà đi” Kiều Thuận Vũ ra hiệu cho 30 tên vệ sĩ kia, oai dũng bước lên.
”Haha mày nghĩ chỉ dựa vào đám người này mà có thể mang người đi?” Hắn nhanh chóng rút trong túi ra một khẩu súng nhỏ nhanh chóng hướng về phía Kiều Thuận An, mà đám người vệ sĩ kia cũng nhanh chóng lấy trong túi khẩu súng hướng về phía Mạnh Vũ, chỉ cần hắn manh động thì chỉ có nước chết.
”Các người... Các người mau dừng lại đi” cảnh tượng này khiến người ta sởn gai ốc nhất là Ngôn Hi cùng Vũ Tâm. Bé Tiêu cũng đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Kiều Thuận Nam khóc lớn khiến tên đàn ông to lớn vụng về hoảng hốt.
”Oa oa đói! Mẹ..đói sữa “ đứa bé vùng vẫy trong lòng Kiều Thuận Nam.
”Nam đưa bé cho tôi” Ngôn Hi sợ hãi bọn họ vì ẩu đả mà làm hại bé Tiêu lên liền sửng sốt.
Ngoài biệt thự hàng loạt tiếng động cơ vang lên chạy thẳng vào khuôn viên. Mạnh Vũ cười lớn nhìn một đám người khác chạy vào rồi cũng rút súng trong túi hướng về phía người của anh em nhà họ Kiều.
”Một là mày để người lại rồi có thể đi, hai là tự chôn xác ở đây” Mạnh Vũ như quỷ sa tăng nói, hắn lại hướng về phía Mạnh Triết.
”Còn ngu ngốc ở đó làm gì?”
Ngôn Hi biết hôm nay dù có đi hay ở lại đều sẽ xảy ra thương vong trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn quyết liệt nhìn thẳng vào Mạnh Triết.
”Mạnh Triết đừng để tôi hận anh, anh dám làm tổn thương họ tôi liền cùng anh liều mạng” cô cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
Lúc này Vũ Tâm cũng vì vậy mặc kệ đau sót dưới thân lê từng bước nhỏ tới Mạnh Vũ.
”Anh rốt cuộc muốn làm gì? Hay là anh muốn ép tôi chết lần nữa. Được! Tôi toại nguyện cho anh!” cô một tay cầm lấy chăn che phủ cơ thể một tay nắm lấy tay cầm súng đang chĩa thẳng về phía Kiều Thuận Nam hướng thẳng thái dương mình.
”Aaa Tiểu Tâm đừng mà” Ngôn Hi hét lên.
”Nhanh anh bắn đi! Kết thúc mọi đau đớn và oán hận...haha tôi mệt mỏi rồi, nhanh hãy cho tôi thấy sự tàn nhẫn của anh một lần nữa “
”Không...” Mạnh Vũ quăng chiếc súng xuống trong đầu hiện lên hình ảnh Công Anh nằm thoi thóp trong vũng máu. Hắn không muốn cô chết nhưng vì sao cô không chịu ở bên hắn chứ?
Hắn đột nhiên quỳ xuống ôm lấy chân cô, như một kẻ hèn nhát sợ cô tức giận, sợ cô không quan tâm hắn.
”Tiểu Anh xin em ở bên anh được không?”