Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 8: Chương 8: Làm bạn gái tôi




Chủ nhật không cần đi làm, đồng hồ sinh học của tôi chậm hơn so với bình thường, mơ hồ nghe được có người nói chuyện, ngay cả mắt cũng không muốn mở.

Đợi đến khi mở to mắt, đã là mười giờ sáng, tôi nhìn trần nhà mê man một lúc lâu, mới nhớ tới một tên vô liêm sỉ nào đó.

Cực kỳ hiển nhiên, cái người nào đó đã thừa dịp lúc tôi ngủ chạy trốn.

Cũng được, lúc tỉnh gặp mặt xấu hổ.

Miệng có chút khát, theo bản năng liếm liếm môi, sau đó đi đánh răng.

Trong đầu hiện ra hình ảnh người nào đó hôn trộm tôi, mặt dày không khỏi đỏ lên, cái tên vô sỉ khón kiếp!

Buổi chiều ở nhà xem tivi, bất ngờ nhận được điện thoại của lãnh đạo công ty cũ, nói chuyện lần trước đều là hiểu lầm, bảo tôi quay về đi làm.

Tuy công việc kia không tồi, nhưng ngựa khôn không ăn lại cỏ cũ, huống chi sau khi trở về vẫn phải đối mặt Triệu Bân, vì thế tôi từ chối.

Không bao lâu Triệu Bân gọi điện thoại đến, nói chuyện như ăn phải thuốc súng, còn nói nếu tôi muốn lấy lại hai trăm ngàn kia, nhất định phải ngoan ngoãn quay lại đi làm.

Tôi vừa nghe lời này lập tức nổi giận đùng đùng, đó là tiền của bà đây, không phải lợi thế để anh uy hiếp bà đây.

Hai ngày sau, tôi đeo đồ trang sức trang nhã, thay váy vest ngắn rất lâu chưa mặc, đi giày cao gót năm xentimet vào văn phòng.

Cho dù không khom lưng với bát cơm, nhưng vì hai trăm ngàn kia, tôi chỉ có thể thỏa hiệp.

Xin chào, tôi là nhân viên mới quay lại, có hẹn với chủ nhiệm hạng mục Hách của các cô.

Sau khi đưa thẻ nhân viên, cô gái trước quầy lễ tân đưa tôi đến phòng họp, Cô Thẩm, cô chờ ở đây một chút, chủ nhiệm Hách rất nhanh sẽ đến.

Tôi lo lắng ngồi ở trên ghế sô pha, mang suy nghĩ gặp chuyện thì lại ôm chân phật lật xem tư liệu.

Hạng mục này vẫn là Triệu Bân phụ trách, hiện tại anh, bị đá ra, tôi cũng đã không có cảm giác vui sướng vì trả được thù, ngược lại cảm giác được áp lực trước nay chưa có.

Cửa phòng họp bị đẩy ra, tôi theo bản năng đứng dậy mỉm cười, Ông chủ Hách...

Tươi cười ngưng đọng ở trên mặt, nhìn người chân dài bước từng bước lớn tới, tầm mắt tôi né trái tránh phải tìm kiếm đường lui.

Sao lại có vẻ mặt này? Vui mừng đến choáng voáng?

Lục Chu Thừa đi đến trước mặt, không hề báo trước ôm lấy eo tôi, Nói, muốn cảm ơn tôi như thế nào?

Tôi cố gắng giữ một khoảng cách với anh, công thức hoá cười cười, Tổng giám đốc Lục, xin tự trọng.

Tự trọng?

Sắc mặt Lục Chu Thừa hơi biến đổi, tay anh đột nhiên buông lỏng, tôi ngã ngồi ở trên ghế sô pha.

Anh vây tôi ở trên ghế sô pha, ánh mắt nguy hiểm nhìn tôi, Tôi nghĩ cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sau đó khóc hôn giày da của tôi.

Nghĩ đến tấm hình kia, tôi rét run lẩy bẩy, Tôi nghĩ anh đã hủy bỏ hợp đồng.

Lục Chu Thừa hừ lạnh một tiếng, Cô thực sự cho rằng sức hút của bản thân bao nhiêu? Tự ý hủy bỏ hợp đòng tổn thất tính cho người nào? Tính bằng cô sao?

Tôi tức giận xoay đầu qua một bên, Anh có thể đổi những người khác.

Không được, tôi chỉ hợp tác với cô.

Cằm bị nắm quay lại, mặt tôi hơi có chút nóng lên, Nếu như vậy, chúng ta chỉ nói công việc.

Khó mà làm được.

Tay anh, không biết khi nào thì đã đặt trên đùi tôi, xúc cảm cách tất chân làm cho tôi run rẩy.

Tôi thẹn quá thành giận, vừa muốn mở miệng quát bảo ngưng lại, môi anh liền đè ép xuống.

Người này là bụi hoa lão luyện, kỹ thuật hôn rất cao, tôi căn bản không phải là đối thủ của anh, rất nhanh liền bại trận.

Lúc sắp nghẹn chết, anh rốt cục buông tôi ra, sau đó hài lòng thưởng thức tôi chật vật, Tôi muốn cô làm bạn gái tôi.

Tôi nhìn đất, sau đó sững sờ hỏi một câu, Vì sao?

Chẳng lẽ giống như Chu Tĩnh nói, anh có ý với tôi?

Bởi vì, tôi muốn ngủ cùng cô.

Lục Chu Thừa nói, đánh tôi trở về nguyên hình, tôi sửa sang lại quần áo ngồi xuống, Công tư phân minh, tôi là tới làm việc, không phải bán thân.

Lục Chu Thừa dường như rất không nghĩ như vậy, hai tay ôm ngực tựa vào ngồi trên bàn hội nghị, Vì sao? Chẳng lẽ dáng vẻ tôi không đủ đẹp trai?

Đẹp trai có thể tùy tiện ngủ sao?

Nhẫn nại của tôi đã đến chỗ cực hạn, hổn hển chỉ vào mặt anh mắng to, Mắt tôi bị mù mới có thể nghĩ đến xin anh giúp đỡ, anh cũng không phải thứ tốt gì như Triệu Bân!

Cô nói cái gì?

Lục Chu Thừa bắt lấy tay tôi vung loạn, sắc mặt xanh mét nhìn tôi, Cô dám lấy tôi so sánh với tên cặn bã kia?

Lúc này tôi cũng là giận đến choáng váng đầu, bắt lấy cánh tay anh liền cắn, Lục Chu Thừa túm tóc của tôi, Cô còn dám cắn tôi?

Nghe nói trước đây anh đã từng đi lính, sức lực này thật sự là không có cách nào so sánh được, tôi bị anh nắm cằm buông miệng, hung tợn trừng mắt anh, Khốn kiếp, buông ra!

Ngậm miệng, có tin tôi ở trong này làm cô không?

Lúc bị anh áp ở trên bàn hội nghị, tôi trực tiếp bị dọa khóc, Tôi chỉ là muốn cầm lại tiền của mẹ tôi, tôi một chút cũng không muốn về công ty...

Lục Chu Thừa sửng sốt một chút, sau đó tay cầm tay tôi từ từ buông ra, Khóc cái rắm, ông đây bị cô ngủ cùng cũng chưa khóc.

Tôi yếu kém giải thích, Tôi chỉ là muốn chụp tấm hình, không muốn trên giường với anh.

Cô còn dám nói?

Nhìn Lục Chu Thừa giơ tay uy hiếp, tôi thức thời ngậm miệng, người đàn ông này âm tình bất định, vẫn không nên trêu chọc anh thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.