Nếu Được Quay Lại, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em!

Chương 17: Chương 17




Không khí bỗng trở nên nghiêm trọng. Đình Đình lạnh lùng nhìn Phạm Hương rồi kéo Lạc Gia vào sau người để bảo vệ.

Phạm Hương mở to mắt nhìn chị gái của mình.

“Chị có quyền gì mà xen vào việc này, Lạc Gia là gì của chị mà chị có quyền ở gần cậu ta còn em thì không”

Phạm Hương hét toáng lên. Cô rất tức, rất giận. Một người từ nhỏ như cô muốn gì có nấy hôm nay lại thất bại. Cô không cam tâm.

Lạc Gia là gì của cô?

Là gì của cô?

Là gì của cô?

Từng lời nói như dao cứa vào tim cô, Phạm Hương nói không sai, Lạc Gia là gì của cô mà cô có quyền không cho người khác chạm vào? Lạc Gia là gì của cô mà cô lại dạy hắn nói với hắn tất cả mọi thứ cô biết?

Câu nói đó như đánh thức cô tỉnh lại. Một hơi ấm tình thương cũng bị Phạm Hương tranh giành, rốt cuộc trên đời này cô có thứ gì.

Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn quật đường đáp lại.

“Cô đừng nghĩ rằng tôi không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì, tôi thật sự không hiểu, một người như cô có tất cả lại đi tranh giành tình cảm của một đứa ngốc để làm cái gì?”

Phạm Hương ngậm miệng lại. Cô thật sự đến đây là có mục đích nhưng không ngờ lại bị chị cô nhìn ra sớm như vậy. Suốt mười mấy năm chung sống nhưng người chị trước mắt này làm cô không hiểu dù chỉ một chút.

“Còn chị thì sao, tại sao chị lại bảo vệ nó chứ không phải là em, chính em mới là em của chị”

Thấy Phạm Hương đánh đổi qua chủ đề khác. Cô cũng không buồn chấn vấn thêm chỉ nhìn cô trong trang phục be bét rồi cười khẩy:

“Cô, cô đã từng coi tôi là một người chị chưa”

Phạm Hương đúng là chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy. Thấy bố mẹ không yêu thương chị ấy như mình nên cô cũng không để chị vào mắt. Luôn kiêu hãnh sống cùng bạn bè lứa tuổi hơn mình.

“Tôi chưa bao giờ đánh cô, nhưng đã đánh là tôi sẽ đánh cho cô người không ra người, ma không ra ma, nhớ đấy. Đây chỉ là cảnh cáo. Đừng đi đâu cũng dùng từ chị chị em em. Thật ghê tởm”

thấy Phạm Hương không nói, cô khinh thường để cô ta ngồi một mình trên ghế rồi đi vào phòng. Lạc Gia ngoan ngoãn đi theo.

“Rầm” cửa đóng mạnh. Cô bấy giờ mới ngồi bệt xuống đất. Hai hàng nước mắt từ mắt cô chảy xuống.

Cô khóc

Khóc là vì cô thật sự chưa bao giờ nhận đươc cái gọi là tình thân.

Cô khóc là trách bản thân mình vô dụng.

Lạc Gia đứng một bên nhìn cô. Bỗng cậu cũng muốn khóc theo cô.

Cô cắn chặt răng cố nén khóc thành tiếng, đôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu nhìn Lạc Gia

“Tôi hỏi cậu, tại sao cậu biết rõ Phạm Hương đến gần. Mà cậu lại không tránh!”

“....” cậu không nói được nhìn cô. Nhìn cô nén khóc như vậy. Lòng cậu rất khó chịu. Khuôn mặt nhăn nhó đến cực điểm.

Đình Đình nhìn Lạc Gia như vậy, cứ nghĩ cậu khó chịu với cô. Nói tiếp:

“Có phải là cậu thích cô ta hay không, là tráchtôi phiền phức hay ngăn cấm cậu tất cả mọi thứ có phải hay không”

Lạc Gia cảm nhận được tuyệt vọng của cô. Cậu hiểu cô nói, cậu thật sự không phải không thích Đình Đình.

Cậu rất muốn ở chung với Đình Đình.

Chóng là Đình Đình nói cậu phải mạnh mẽ.

Cậu muốm tập mạnh mẽ để không phải sợ người khác , không tránh đi mọi người nữamà có thể bảo vệ Đình Đình. Nhưng không ngờ cậu lại sợ người khác đến như thế.

Cậu muốn nói cho Đình Đình biết. Nói không ra tiếng.

Cậu nhíu chặt mày

Đình Đình cười khổ rồi nói:

“Tại sao tất cả ai cũng thích cô ta, rồi bỏ mặt tôi, rốt cuộc thì tôi đã làm cái gì sai”

“......”

Lạc Gia nắm chặt tay. Cố nén sức cất giọng. Những móng tay bấm vào da thịt khiến cậu đau rát. Để cậu cố nói ra từ.

“là bởi vì cô ấy mạnh mẽ giữ lấy những gì mà cô ấy yêu thương, còn tôi, Đình Đình tôi suốt một đời như hòn đá bất động. Tôi không mạnh mẽ như cô ấy. Những sự yêu thương thoáng qua tôi không có quyền định đoạt. Mãi mãi chịu tổn thương dày vò trong thầm lặng. Lạc Gia, người vô tâm như anh không hiểu. Mãi mãi không hiểu, vậy nên anh hãy đến bên cô ấy đi, cô ấy xứng đáng được nhận điều đó hơn tôi”

Cô khóc nấc lên thành tiếng. Tiếng khóc thanh thúy vang lên trong khắp căn phòng nhỏ. Mọi cảm xúc kìm nén của cô như được vỡ òa.

Lạc Gia bấy giờ mới thả lòng người. Đưa cánh tay cậu tự bấu mình thành chảy máu xoa xoa đầu cô. Nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô khóc. Mấp máy nói.

“T...ôi, tôi hiểu”

Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện sau hai mươi mấy năm trời.

Đình Đình im bặt. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Cậu nói cái gì?

Cậu nói được rồi sao?

Là vì cô sao?

Xúc động bật người dậy ôm chầm lấy cậu

Là cô đã nghĩ nhiều.

Lạc Gia là của cô, mãi mãi là của cô, điều này chưa bao giờ thay đổi.

Ôm chặt cậu mặc cho nước mắt lăn dài trên má.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.