Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Chương 57: Chương 57: Lật mặt




Cuối cùng thì cũng khám phá được cái chết bí ẩn của người cảnh sát kia. Một phòng giam, một con chó dữ và một nạn nhân. Hắn coi con người là gì? Súc vật hay thậm chí không bằng súc vật?

Một thú vui chỉ để thỏa mãn lòng tự cuồng mà không biết bao nhiêu người đã hy sinh. Có những người chết trong êm đềm, có những người chết mà mãi mãi ám ảnh bởi hai từ sợ hãi, thậm chí có những người ngay cả chết cũng bị lăng nhục về tinh thần. Còn cô? Chương Hiểu không biết mình đang là ai trong mắt hắn? Cô càng không biết sự hành hạ này đến bao giờ? Có những thứ đôi khi kết thúc sớm một chút chính là may mắn. Sống trong biển khổ này thì chẳng bằng chết đi. Cái chết đôi khi là một sự giải thoát, đôi khi là một sự luân đày.

Dương Nguyên thực sự tức giận. Hắn nắm chặt hai tay, gân xanh không ngừng nổi lên, ngay cả mạch máu ngay cánh tay cũng đang dần thấy rõ. Chưa bao giờ trong đời hắn lại tức giận như vậy. Nếu lúc đầu hắn có chút cảm thương thậm chí là bất ngờ với biểu hiện của Chương Hiểu thì bây giờ, hơn ai hết hẳn cảm thấy rõ cô không phải điên mà là cố tình bỏ mặc hắn, không quan tâm đến những việc hắn làm. Và đối với hắn đây là điều không chấp nhận được.

Dương Nguyên mở cửa căn phòng ra. Tiếng cót két vang lên mang đến một sự chối tai, bức bối. Hắn xuất hiện, đến gần Chương Hiểu. Trong bóng tối, đôi mắt ánh sáng đến kinh hồn. Cô đang nhìn về một khoảng không vô định, ngay cả sự có mặctcủa hắn cũng không làm cô mảy may quan tâm

- Chương Hiểu, tôi không nghĩ cô lại diễn giỏi như vậy. Gỉa vờ không quan tâm sao? Cô đang chơi tôi à.

Những chữ cuối gần như nghiến răng. Giọng hắn sắc bén và lạnh lùng khác thường. Tiến đến gần cô, hai tay hắn nâng cằm cô lên, đôi mắt xồng xộc nhìn vào khuôn mặt vô hồn ấy.

- Đến bây giờ vẫn còn diễn sau. Được, tôi xem cô cầm cự được bao lâu.

Nói rồi, hắn quay đi, tiếng đóng cửa rất mạnh. Chương Hiểu vẫn không phản ứng gì. Hơn ai hết, cô biết, mình đã chạm vào giới hạn của hắn. Một người ngông cuồng, tự đại đến nỗi tâm thần như hắn làm sao có thể để một người lơ đi sự có mặt của mình. Và có lẽ, những gì diễn ra tiếp sau đây mới thực sự là địa ngục.

Không lâu sau, cánh cửa lại được mở ra. Dương NGuyên đi vào và kéo theo là một xe đẩy thuốc. Tiếng ma sát của những bánh xe với sàn nhà khô cứng làm không gian thêm phần kinh dị. Càng ngày, tiếng động ấy càng tiến đến gần, một bước, hai bước và giờ đây, nó cách Chương Hiểu chưa đến một mét.

- Chương Hiểu ơi, tôi để dành món quà này rất lâu rồi đó. Cô có biết thứ này là gì không?

Nói rồi, đèn được bật lên, hắn đưa lọ thuốc đến gần cô . Và dòng chữ trên đó khiến trái tim Chương Hiểu thực sự vỡ nát. Sao cô không biết được chứ. Thứ đó, làm sao cô không biết.

- Tôi nghĩ chắc cô không biết. Điên rồi làm sao nhận thức được chứ. Vậy để tôi nói cô nghe nha, đây là steroids androgen đồng hóa- một loạihoocmon của nam giới. Tuy cô là nữ, nhưng tôi chắc rằng cảm giác cũng sẽ rất tuyệt. Rất nhanh thôi, khi chất lỏng sẽ chảy vào cơ thể cô, hòa vào máu của cô. Lúc đó, sự kích thích, hoang tưởng, trạng thái hưng phấn tột độ sẽ giúp cô quên đi mọi ưu phiền.Ma túy ư, tôi e rằng nó cũng sẽ không tuyệt vời nhưthế này. Yên tâm, tôi pha thuốc vô cùng chuẩn, chắc chắn không có pha loãng hay giảm nhẹ nồng độ đâu. Còn có, kỹ thuật tiêm của tôi là số một đấy. Cùng tận hưởng ,cùng đắm mình trong cơn cuồng dại steroids nào.

Và rồi, hắn tiến lại gần cô. Một, hai, ba

Một con dao đâm thẳng vào tim hắn. Đau đớn bất ngờ làm Dương Nguyên quỵ ngã. Hắn nhìn chăm chăm vào Chương Hiểu. Đôi mắt cô lúc này chẳng khác nào dã thú. Hung hăn và dữ tợn.

- Tao đợi cơ hội này lâu rồi. Sao không đứng dậy đi chứ. Giết tao đi.

Nói rồi, Chương Hiểu lấy ngay kim tiêm còn nằm trong khay, đứng dậy tiến về phía hắn.

- Cơn cuồng dại steroids sao? Tại sao mày không tận hưởng hả Dương Nguyên? Bây giờ thì nào, xuống địa ngục đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.